Dệt Kén

Chương 46




Khảo sát thực địa sắp xếp vào thứ tư.

Chiều thứ ba, tự nhiên mắt phải của Lê Đường giật liên tục không sao dừng được, mở mắt giật, nhắm mắt giật, lấy tay ấn cũng vẫn giật.

Lý Tử Sơ lo lắng: "Xem ra hôm nay cậu xui đây, nhất định phải cẩn thận vào."

Ngoài miệng thì cậu ta quan tâm nhưng cơ thể cực kỳ thành thật cách xa Lê Đường tít tắt, đi thang máy cũng không đi chung với cậu.

"Cậu xuống trước, tôi đi chuyến sau." Lý Tử Sơ đứng ngoài thang máy: "Nhỡ cậu thật sự xảy ra chuyện thì tốt xấu gì cũng còn tôi chống đỡ công ty."

Lê Đường vừa câm nín vừa chịu thua, nghĩ thầm mấy năm nay người thay đổi đâu chỉ có tôi, còn có tên tham sống sợ chết nhà cậu nữa mà.

Sau đó tan họp, Tề Tư Nhàn thấy Lê Đường cứ day ấn mắt thì hỏi cậu mắt bị giật à, Lê Đường nói phải, cô lập tức xé một mẩu băng keo giấy cho Lê Đường dán lên mí mắt.

Dán xong đỡ hơn nhiều thật, Lê Đường bày tỏ cảm ơn, Tề Tư Nhàn xua tay nói: "Chuyện nhỏ thôi ạ."

Rồi cô sáp lại thì thầm: "Dạo này số đào hoa của sếp Lê tốt lắm đúng không."

Lê Đường hỏi: "Sao cô biết?"

"Mắt trái giật là phát tài, mắt phải giật là số đào hoa." Tề Tư Nhàn ra chiều "em hiểu": "Xem ra lần tới liên hoan sếp có thể dẫn bà chủ đi cùng rồi."

Lê Đường cười: "E là không được đâu."

Lê Đường chỉ từng nghe nói mắt trái giật là có tiền, mắt phải giật là xui, số đào hoa gì đó mấy năm nay cậu chẳng nghĩ bao giờ.

Tuy rằng sau đó Tề Tư Nhàn giải thích thêm số đào hoa không nhất thiết là mối tình mới, cũng có thể là tình cũ không rủ cũng tới.

Lê Đường ngẩn ngơ rồi bật cười: "Nhỡ tôi chưa yêu bao giờ thì sao."

"Sao có thể." Tề Tư Nhàn nói: "Sếp Lê à ngoại hình của sếp thế này, nhìn là biết kinh nghiệm phong phú."

"Thế cô nhìn nhầm rồi." Lê Đường đáp.

Tề Tư Nhàn thề phải hóng chuyện đến cùng: "Dù không yêu nhiều thì cũng phải có tình đầu chứ?"

Lê Đường gập laptop cầm trên tay: "Qua lâu rồi ai mà nhớ."

Đêm nay Lê Đường hơi trằn trọc. Lo uống thuốc ngủ nhiều ảnh hưởng trạng thái ban ngày nên cậu nhịn không uống, nửa đêm tỉnh dậy hai lần rồi không cách nào ngủ tiếp.

Cậu đeo kính, nhìn điện thoại thấy đang là ba giờ mười phút sáng.

Wechat có tin nhắn chưa đọc. Lý Tử Sơ nhắn tin báo Hoắc Hi Thần tự dưng đau bụng giữa đêm, đưa vào bệnh viện thì khám ra viêm ruột thừa cấp tính, trời sáng sẽ làm phẫu thuật, gửi tin nhắn để xin nghỉ chăm bệnh, e rằng không đi Tự Thành công tác được nữa.

Lê Đường vội gọi điện cho Lý Tử Sơ, cậu ta nói tất cả vẫn ổn, nhưng hai đứa ở thủ đô không có người thân bạn bè, cậu ta thật sự không đi được.

Lê Đường hiểu Lý Tử Sơ, dù lúc này cậu là người nằm trong viện thì Lý Tử Sơ cũng sẽ chăm sóc hết mình.

Tinh thần cống hiến của lớp trưởng vẫn y như ngày nào.

Vậy nên không có gì để nói, Lê Đường phê chuẩn cho cậu ta nghỉ phép ngay.

Gần cúp máy Lê Đường nghe thấy tiếng Hoắc Hi Thần kêu gào trong điện thoại, đang định quan tâm bệnh tình của người nhà nhân viên thì Lý Tử Sơ rống lên quát: "Gào nữa là em dắt anh sang khoa phụ sản, xem anh có ngại mất mặt không!"

Lê Đường: "..."

Xem như vừa rồi tôi chưa khen.

Cúp máy, Lê Đường thở dài.

Nhân viên chủ chốt của đoàn khảo sát xin nghỉ, trong trường hợp này lãnh đạo công ty cần đứng ra cáng đáng, đặt lợi ích của công ty lên trên hết.

Coi bộ cậu không thể không đi Tự Thành rồi.

Hóa ra mắt phải giật là vì chuyện này.

*

Sáng sớm đội khảo sát bốn người tập trung tại sân bay thủ đô, có Trưởng phòng Quản lý rủi ro và Tề Tư Nhàn phòng Marketing, ngoài ra vị trí của Phó phòng Nghiên cứu Lý Tử Sơ bỏ trống thay bằng Dương Bách Xuyên cùng phòng.

Tề Tư Nhàn là dân gốc miền Bắc, chưa đến Tự Thành bao giờ nên cảm thấy mới mẻ như đang mở khóa bản đồ mới.

Cô có một tài khoản video ngắn khá đông lượt theo dõi, xếp hàng lên máy bay quay video, máy bay cất cánh quay video, uống nước ngọt trên máy bay cũng phải quay video.

"Đây là nước cam mình gọi, sao cảm giác hơi loãng nhỉ..." Cô điều chỉnh camera: "Đây là sếp bọn mình, đáng lẽ đi tàu cao tốc cơ mà mình nói muốn đi máy bay, sếp mới bảo phòng Hành chính tổng hợp đổi vé, ông chủ tốt nhất Trung Quốc đó... Úi sếp, sao quầng thâm mắt của anh đậm vậy?"

Nói đoạn Tề Tư Nhàn bỏ thiết bị quay phim xuống, mở túi xách tìm kem che khuyết điểm đưa cho Lê Đường ngồi hàng sau: "Không phải thương hiệu lớn đâu ạ, sếp Lê dùng tạm nhé."

Lê Đường chưa từng trang điểm nên nói không cần, Tề Tư Nhàn muốn xuống giúp cậu mà tiếp viên hàng không đến nhắc máy bay đang xóc đừng rời khỏi chỗ, Tề Tư Nhàn bèn nhét kem che khuyết điểm vào tay Dương Bách Xuyên ngồi cạnh Lê Đường: "Bôi cho sếp Lê đi."

Dương Bách Xuyên ngơ ngác: "Tôi không biết dùng cái này."

"Chưa thấy bạn gái dùng lần nào hả?"

"... Tôi chưa có bạn gái."

Sau cùng Lê Đường vẫn nhận hộp kem che khuyết điểm, nghĩ thầm chưa ăn thịt heo nhưng thể nào chẳng từng thấy heo chạy, bôi thử là biết ngay. Dù gì cũng đi gặp người khác, phải chú ý tinh thần mặt mũi mới được.

Hộp kem che khuyết điểm có một chiếc gương nhỏ, Lê Đường cầm cọ chấm một ít kem rồi soi gương bôi dưới vành mắt.



Bôi một chốc cậu bỗng cảm nhận được gì đó, quay sang bèn thấy Dương Bách Xuyên ngồi cạnh đang nhìn mình, bốn mắt chạm nhau lại vội vàng tránh đi.

Và rồi mặt anh chàng từ từ đỏ ửng.

Lê Đường không để ý sự biến hóa của anh chàng, quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm gương, đồng thời hỏi có phải anh chàng có gì muốn nói không.

"Có, có ạ." Tự nhiên Dương Bách Xuyên lại nói lắp: "Thì ờm, thuốc, sếp uống thuốc chưa?"

Câu này mới đầu nghe như đang chửi mát, sau đó Dương Bách Xuyên kể mình được Phó phòng Lý ủy thác nhắc nhở Tổng giám đốc uống thuốc, Lê Đường mới vỡ lẽ.

Ở khía cạnh này Lý Tử Sơ luôn kỹ tính đến mức khiến người ta ngưỡng mộ.

Sợ nhân viên đi về không tiện báo cáo kết quả, Lê Đường lập tức lấy lọ thuốc rồi hỏi xin tiếp viên hàng không cốc nước ấm.

Vừa cho thuốc vào miệng lại hơi chần chừ, cậu nhìn Dương Bách Xuyên: "Cần chụp ảnh không?"

Dương Bách Xuyên hoang mang: "Chụp chụp chụp gì ạ?"

"Bằng chứng, cho dễ báo cáo với Phó phòng của cậu."

"À à vâng."

Dương Bách Xuyên móc điện thoại trong túi áo, chĩa camera vào Lê Đường chụp một bức. Đến khi Lê Đường xoay mặt đi, Dương Bách Xuyên không kìm được lại ấn nút chụp.

Ba tiếng sau máy bay hạ cánh tại sân bay Tự Thành. Sân bay rất nhỏ, xuống máy bay đi vài bước là ra sảnh ngoài.

Bùi Hạo - lãnh đạo của ROJA - lái xe công vụ bảy chỗ đích thân đến đón, anh ta cười nói: "Biết trước mấy ngày sau mọi người phải tới Tự Thành, chúng tôi đã ở thủ đô chơi thêm rồi đi cùng mọi người luôn rồi."

Tề Tư Nhàn hỏi: "Các anh là doanh nghiệp khởi nghiệp sáng tạo mà nhỉ, rảnh rỗi vậy sao?"

"Chính xác là tôi rảnh còn mấy cậu kia thì không." Bùi Hạo nhìn Lê Đường: "Mong sếp Lê đừng hiểu lầm, đừng vì sự lười biếng của một mình tôi mà không đầu tư cho tụi nó."

Lê Đường nói: "Khảo sát không phải chuyện trẻ con. Hơn nữa với khả năng nghiên cứu và phát triển của các anh, vốn đầu tư sau này sẽ chỉ kéo đến liên tục thôi."

"Nhưng biết làm sao đây, chúng tôi chỉ coi trọng công ty cậu." Bùi Hạo nói: "Nếu cậu bỏ chạy thì tôi thành tội đồ không thể tha thứ mất."

Lê Đường cười: "Nghiêm trọng thế sao?"

"Nghiêm trọng chứ." Bùi Hạo làm động tác kéo khóa miệng: "Bắt đầu từ bây giờ tôi phải thận trọng, không thể kéo tụt điểm đánh giá của công ty thêm nữa."

Sau đó anh ta và Tề Tư Nhàn nói chuyện suốt đường đi.

Tề Tư Nhàn làm bên mảng tiếp đón và quan hệ công chúng, khéo ăn nói vừa là ưu điểm của cô vừa là yêu cầu nghề nghiệp. Cô dẫn dắt chủ đề từ phong tục tập quán ở Tự Thành đến thời tiết giao thông, kế tiếp lại bình tĩnh đá sang tình hình phân bố ngành công nghiệp công nghệ cao tại địa phương, chẳng mấy chốc đã làm rõ quá trình sáng lập ROJA cùng cơ cấu nhân sự hiện tại, các dự án nghiên cứu chính v.v.

Những nội dung nào đã nói trên đường thì khi đến nơi đỡ phải trao đổi, tiết kiệm đáng kể thời gian và sức lực khảo sát cần thiết.

Lê Đường vừa thầm khen ngợi trình độ chuyên nghiệp của Tề Tư Nhàn, nghĩ bụng khi nào về phải tăng lương cho cô, vừa cảm thấy hơi ghen tị.

Theo cách nói thịnh hành hiện nay thì Tề Tư Nhàn là người thuộc nhóm E điển hình, hướng ngoại cởi mở, giỏi giao tiếp, nói chuyện logic rành mạch, câu nào câu nấy đều có mục đích. Không như cậu không trâu bắt chó đi cày, thuộc nhóm I nhưng phải giả vờ là E, trước mỗi cuộc họp đều phải xem bản tóm tắt nhiều lần chứ không đang nói lại lạc đề.

Từ hồi đi học cậu đã như vậy, viết văn luôn lạc đề, câu nhiều điểm môn xã hội thường xuyên trả lời linh tinh, tụi Lý Tử Sơ còn phải bổ túc cho cậu.

Không biết có phải do đặt chân đến Tự Thành hay không mà Lê Đường nhận ra mình đang nhớ lại, vội vàng hít sâu hòng kéo mạch suy nghĩ quay về.

Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, trời sắp mưa, đám mây xám xịt lững thững vắt ngang bầu trời.

Đến tận bây giờ Lê Đường vẫn chưa hiểu, vì sao Tự Thành lúc nào cũng đổ mưa.

Sân bay cách khu công nghệ nơi đặt trụ sở ROJA tương đối xa, lúc đi qua trung tâm thương mại ở trung tâm thành phố thì vừa khéo cuộc trò chuyện kết thúc, Tề Tư Nhàn ngắm đường phố náo nhiệt, cất giọng cảm khái: "Hình như thành phố nào cũng có một nơi thế này."

Bùi Hạo hỏi nơi thế nào, Tề Tư Nhàn đáp: "Cuối tuần không có việc gì làm hay ngày lễ tết ngày tết, mọi người đều thích đến đây, à đúng, còn cả hẹn hò nữa."

Bùi Hạo phì cười: "Tự Thành không bằng thủ đô, cộng lại cũng chỉ có mấy chỗ này đi được."

Nói đoạn anh ta nhìn gương chiếu hậu: "Chắc sếp Lê rất quen chỗ này nhỉ?"

Lê Đường đang chợp mắt, lông mi run run mở mắt ra.

Hai người nhìn nhau giây lát qua gương chiếu hậu, cuối cùng Lê Đường cũng không nhịn được hỏi: "Lần trước chưa kịp hỏi, sếp Bùi từng gặp tôi sao? Thứ lỗi cho tôi hay quên, thật sự không có ấn tượng gì."

Bùi Hạo cười: "Mặt tôi đại trà, sếp Lê không nhớ cũng bình thường."

"Lát nữa đến công ty chúng tôi, gặp người xong biết đâu sếp Lê lại nhớ ra."

ROJA nằm tại khu công nghệ cao mới xây dựng ở phía Bắc Tự Thành, vừa xuống xe Lê Đường đã cảm thấy phong cảnh xung quanh quen thuộc, quay đầu trông thấy nhà xưởng cũ chỉ cách một con đường thì nhớ ra ngay, nhà máy phân bón Phúc Hâm.

Mà chưa đầy một trăm mét gần nhà máy phân bón Phúc Hâm có một cầu thang sắt dẫn xuống lòng đất.

Dưới đó là phòng tập quyền anh ngầm.

Nhận thức được mình lại sắp chìm vào hồi ức, Lê Đường rời mắt, bước lên bậc thềm trước cửa công ty đi vào trong.

Cái tên ROJA đầy vui vẻ nhưng công ty lại trang trí theo phong cách Industrial mộc mạc.

chapter content



Bùi Hạo dẫn mọi người tham quan phòng Kinh doanh chỉ có hai nhân viên và phòng Sản xuất toàn bộ nhân viên đều đang nghỉ phép, nói đùa: "Đợi bao giờ nhận được tiền đầu tư thì tiến hành thí nghiệm sản xuất."

Phòng nghiên cứu và phát triển chiếm diện tích lớn nhất, chia thành phần cứng và phần mềm. Nghe Bùi Hạo giới thiệu bộ phận phần mềm đang xây dựng kho dữ liệu hiệu suất cao và dễ thao tác hơn, khi nào kiểm tra xong có thể quảng bá sử dụng, chắc hẳn sẽ mang lại lợi nhuận ổn định.



Về bộ phận phần cứng, ngoài điều trị y tế cơ bản thì hầu hết vẫn cần dựa vào thuật toán, cho nên vẫn đang trong quá trình nghiên cứu phát triển.

Tại đây Lê Đường gặp một bạn cũ. Vì ít qua lại nên Lê Đường nhìn người bạn này mà mãi cũng không nhớ ra tên người ta.

Cậu ta không thể không tự giới thiệu: "Tôn Vũ Tường, ngày xưa chúng ta từng tham gia trại đông với nhau, cậu còn nhớ không?"

Bấy giờ Lê Đường mới nhớ.

Cậu còn tiện thể nhớ đến núi Bạch Thạch sương mù uốn lượn, trạm y tế chật hẹp trên đỉnh núi và phòng khách sạn cuối hàng lang.

Lê Đường gượng cười: "Hóa ra cậu cũng thuộc nhóm cộng sự."

"Tốt nghiệp đại học xong tôi đi làm vài năm, sau đó liên lạc với... Thế, thế là lập nghiệp chung."

Tôn Vũ Tường vừa nói vừa nhìn người nào đó phía sau Lê Đường, đang nói dở thì chuyển hướng một cách cực kỳ cố tình.

Lê Đường xoay người lại, trông thấy gương mặt tươi cười của Bùi Hạo.

Cậu nhún vai như không bận tâm: "Mặt kỹ thuật tôi không thạo, mọi người nói chuyện đi."

Kho dữ liệu y tế là dự án Lê Viễn Sơn quan tâm nhất, Lê Đường thay mặt đi tìm hiểu chi tiết, xác nhận ROJA có đầy đủ khả năng hoạt động trong mảng này thì coi như hoàn thành nhiệm vụ, những việc khác giao cho phòng Quản lý rủi ro và phòng Nghiên cứu khai thác là được.

Bên cạnh đó đã biết vì sao Bùi Hạo quen mình nên đầu óc căng thẳng của Lê Đường bỗng chốc thả lỏng, cơn mệt mỏi do thiếu ngủ ùa đến, Lê Đường đánh tiếng với các nhân viên đi cùng rồi một mình tới phòng tiếp khách.

Cô nàng lễ tân kiêm hành chính mang cho cậu một cốc trà, cậu uống thử một hớp, sau đó dựa vào sô pha từ từ nhắm mắtp.

Chỉ nghỉ ngơi một chốc ngắn ngủi mà Lê Đường lại nằm mơ.

Cảnh trong mơ rất quen thuộc, có tiếng còi chói tai, tiếng hò reo ồn ã, sàn đấm bốc được chùm sáng chiếu rọi cùng hai võ sĩ đang vật lộn.

Tuy nhiên tiếng vỗ tay ầm ĩ tới đâu chăng nữa cũng không che đậy nổi từng cú đấm vào da thịt, càng không át được nhịp tim đập dồn vì căng thẳng.

Trên sân có người không đỡ được đòn tấn công nặng nề ngã cái rầm, Lê Đường toan bước lên xem người đó là ai thì hình ảnh thay đổi, đưa cậu đến một thế giới tối tăm đen kịt, phía trước có bóng trắng mờ ảo cởi áo để lộ tấm lưng săn chắc, trên lưng loang lổ vết bầm tím và vết thương.

Cuối cùng, trước mắt cậu thoắt biến thành khuôn mặt nghiêng trắng nhợt với xương quai hàm sắc nét cùng đường nét góc cạnh, vành tai của hắn rất đẹp, dái tai mỏng xuyên thấu ánh sáng mờ, nhưng hắn lại cau mày như đang chịu đựng nỗi đau nào đó.

Lê Đường nhìn thấy máu chậm rãi trào ra từ tai trái của hắn, chảy xuống cằm lan đến hõm cổ.

Lúc tỉnh dậy, thứ đầu tiên cậu cảm nhận được là mặt đất rung chuyển.

Kế đó mặt đất nghiêng ngả, bóng đèn trên đầu chao đảo, cốc trà trên bàn cũng di chuyển trong cơn rung lắc, phát ra tiếng va chạm lạch cạch.

Lại động đất.

Tự Thành nằm trên vành đai động đất, thường xuyên có động đất nhỏ, dân bản địa đã sớm thấy nhiều thành quen.

Nhưng đây mới là lần thứ hai Lê Đường gặp động đất, thành thử hoảng hốt là điều khó tránh khỏi.

Cậu nhớ sau chỗ mình ngồi là dãy kệ trưng bày thành tựu nghiên cứu phát triển của ROJA và một vài chiếc cúp giành được trong cuộc thi sáng tạo. Sợ đồ đạc rơi trúng người nên Lê Đường định đứng dậy, song lại lảo đảo ngồi xuống vì một cơn rung mạnh.

Giấc mơ ban nãy khiến chân tay mềm nhũn, Lê Đường hít sâu toan đứng dậy lần nữa, bỗng nhiên có một bóng người lao vụt đến che chắn cho cậu.

Nói chính xác là cậu được người nào đó kéo vào lòng.

Người ấy có bàn tay rộng và ấm áp, giữ sau gáy cậu ấn cậu trong ngực mình, đoạn khom người biến thành chiếc ô che chở toàn bộ cơ thể cậu.

Ít nhất nửa phút sau đó đầu óc Lê Đường hoàn toàn trống rỗng.

Hệt như đang ở môi trường chân không, cậu không cảm nhận được đất rung núi chuyển, không nghe thấy tiếng nhốn nháo bên ngoài, ngay cả thời gian và không khí cũng đồng loạt đứng im.

Ngoại trừ hơi thở nặng nề của người ấy phả lên đỉnh đầu cùng nhịp tim dồn dập truyền qua lồng ngực.

Vì sao tim đập nhanh quá vậy?

Vì căng thẳng sao?

Căng thẳng vì chuyện gì, sợ tôi gặp bất trắc tại công ty các anh lại phiền toái cho các anh phải không?

Cuối cùng Lê Đường cũng nhớ ra từng gặp Bùi Hạo ở đâu. Bảy năm trước ở phòng tập quyền anh ngầm, thi thoảng cậu đợi ai đó trong phòng nghỉ, Bùi Hạo lại nhìn cậu bằng ánh mắt khôi hài và hỏi với giọng khiêu khích: "Tôi cược hôm nay cậu ta thua, cậu thì sao?"

Hóa ra Bùi Hạo cũng là võ sĩ ở đó.

Vậy thì câu hỏi người đang ôm cậu là ai đã có đáp án.

Tuy rằng ngay khoảnh khắc chạm vào nhau cậu đã biết rồi. Đấy là nhờ hơi ấm của hắn, mùi của hắn và cánh tay mạnh mẽ khi hắn ôm cậu.

Giọng hắn cũng không thay đổi. Lê Đường nhớ rõ giọng nói ấy từng thủ thỉ thân mật với mình, cũng từng biến thành con dao xoáy thẳng vào tim.

"Anh biết em không muốn gặp anh."

Giọng nói vang trên đỉnh đầu run run khiến người ta khó hiểu: "Nhắm mắt lại, anh đưa em ra."

"Như thế thì em không cần nhìn thấy anh."

***

Tác giả có lời muốn nói:

Lê Đường: Hóa ra mắt giật là vì chuyện này.