Đẹp Quá, Tôi Nhìn Không Nổi!

Chương 97: Khen nhau đẹp quá không dám nhìn




Mai Như Ngọc đột nhiên bị lộ lịch sử đen tối, gương mặt vừa bất lực vừa bất đắc dĩ kia nhanh chóng được cư dân mạng cap màn hình lại là meme. Lại còn đón thêm được một tràng cười không có điểm dừng.

Nhất là sau khi Mã Kiêu nghe được vị đại ca đầu trọc kia nói lý do thì lập tức quay đầu vỗ vai Mai Như Ngọc, giọng điệu cảm thán nói: "Như Ý à, thu xong chương trình anh Mã mời em ăn cơm nhá. Anh chưa từng nghĩ nhiệm vụ được hoàn thành là nhờ hào quang của em."

Vẻ mặt của Mai Như Ngọc càng sốt ruột hơn, cậu đẩy đại ca đầu trọc ý bảo hắn nhanh đi khỏi chỗ này đi, kẻo cái đầu trọc bắt mắt này càng khiến cho không khí ở đây nóng hơn.

Sau khi Mã Kiêu vất vả hoàn thành nhiệm vụ thì sung sướng đi qua bên cạnh ngồi cùng Lãnh Túc, cầm một cốc nước chanh lạnh uống thỏa thích. Tuy trong qua trình diễn tả bằng ngôn ngữ cơ thể rất đau khổ, cũng đã cống hiến rất nhiều meme, nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ, ngồi xuống mới cảm thấy thực sự rất tuyệt vời.

Đặc biệt là chỉ cần nghĩ đến được ngồi coi bốn người khác biểu diễn, Mã Kiêu càng cảm thấy tuyệt vời hơn. Anh thậm chí còn cầm ly nước chanh trong tay và chạm cốc với Lãnh Túc, nhìn ánh mắt mờ mịt không hiểu chuyện gì xảy ra của Lãnh Túc, anh cười lớn: "Chúc mừng hai chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên. Ha ha ha! Có lẽ đây là cảm giác của những thí sinh hoàn thành bài thi sớm đi?!"

Lãnh Túc không thể nhịn được cười khi nghe điều này, khán gải coi chương trình cũng không khỏi cười theo.

【 Tôi hiểu, tôi hiểu cảm giác này! Giống như thi môn thể dục vậy! Tuy lúc thi rất đau đớn, nhưng sau khi thi xong trước, nhìn những người khác vẫn còn chật vật hoàn thành, tôi sướng không chịu được! 】

【 Đúng đúng đúng! Cảm giác làm bài kiểm tra và hoàn thành bài tập về nhà trước thời hạn cũng giống như vậy! Ha ha ha! Quả nhiên Mã ca cũng cảm nhận được cảm giác "sướng" này. 】

【 Đây là mọi người cùng có cảm giác "sung sướng" đó, nếu không thì Lãnh Túc cũng chẳng cười như vậy. Chà chà! Bây giờ đến lượt Lãng Lãng với Âu Dương Tấn làm nhiệm vụ rồi. Há há há! Tui rất rất rất mong chờ giả dạng mười loại động vật với màn múa thoát y nha! Ai dza ~~ Nghĩ lại thì tui cũng thuộc nhóm người có cảm giác "sướng" khi chờ người khác hoàn thành nốt bài thi còn chi. 】

Người muốn coi người khác làm nhiệm vụ thì ai cũng "sướng" nhưng người phải lập tức làm nhiệm vụ là Âu Dương Tấn và Tần Lãng thì tâm trạng không tốt như thế.

Âu Dương Tấn thậm chí còn muốn lại giãy giụa thoái thác thêm một chút, vốn dĩ múa thoát y gì đó cũng đã quá đáng xấu hổ rồi, đây lại còn muốn múa thoát y quyến rũ ở công trường. Âu Dương công tử cảm thấy mình không làm được, mình không thể làm. Một khi hắn thực sự múa thoát y ở công trường thì e là hình tượng "băng thanh ngọc khiết", công tử "ôn nhuận như ngọc" trước khi đều hóa thành tro bụi.

Vì vậy mọi người liền thấy Âu Dương công tử tìm mọi cách để thoái thác.

Nhưng Âu Dương công tử lại đụng phải Tần Husky - nặng không ưa mà nhẹ cũng không chịu. Cho dù Âu Dương Tấn có tìm lý do như nào thì Tần Lãng cũng đều tóm hắn lại: "Không sao, không sao! Không có việc chi hết!"

Đến nỗi Âu Dương Tấn phải sử dụng đến chiêu cuối cùng: ánh mắt thống khổ nhìn Tần Lãng, hận không thể bảo tên kia nhanh ngậm miệng lại cách xa mình ra.

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không từ chối nhiệm vụ, chỉ có thể bắt Tần Lãng thực hiện nhiệm vụ trước, còn mình thì ngồi suy ngẫm xem có cách nào làm qua loa có lệ cho xong không.

Gánh nặng thần tượng của Tần Lãng chẳng nặng chút nào, hơn nữa hắn còn tự giác cảm thấy mình đóng giả động vật còn tốt hơn cái kiểu uốn éo tự luyến kia của Mã Kiêu. Hơn nữa vừa rồi trong đầu hắn cũng đã nghĩ tới hơn mười loại động vật kêu như nào, bộ dáng như nào, Tần Lãng cảm thấy hắn vẫn có thể thực hiện tốt nhiệm vụ của mình.

Vì thế, đầu tiên Tần Lãng khiêu khích nhìn Mai Như Ngọc, sau đó hai tay chắp trước ngực từ tư đưa lên đầu.

Mai Như Ngọc có chút sững sờ khi nhận được ánh mắt khiêu khích của Tần Lãng, cậu lại càng bối rối hơn khi nhìn thấy hành động của Tần Lãng, đến độ suýt chút nữa thì cống hiến cho khán giả thêm một cái meme mới. Nhưng cậu nhanh chóng nhận ra Tần Lãng đang biểu diễn loại động vật gì đầu tiên. Sau khi chắp tay đưa lên đỉnh đầu, Tần Lãng bắt đầu điên cuồng lắc lư người như hệt như một con cá mắc bệnh Parkinson đang bơi trong nước. Giờ cũng không biết nên nói hắn thông minh hay kêu hắn là thằng ngốc nữa, đã thế hắn còn mở miệng nói bằng giọng thều thào: "Tại sao tôi lại đẹp như vậy?"

Mai Như Ngọc: "......"

Tuy rằng từ đầu đến cuối nhìn những động tác này vô cùng buồn nôn, nhưng không thể không nói màn biểu diễn của Tần Lãng quả thực là khiến người coi nhận ra được là hắn đang bắt chước con cá.

Sau đó, Mai Trầm Ngư tự dưng cảm nhận được đồng loại của mình bị một tên thiểu năng trí tuệ xúc phạm vậy.

【 Ha ha ha! VCL! Mấy người có nhìn thấy loại động vật đầu tiên Tần Lãng bắt chước không?! Con mẹ nó là cá ấy! Là cá bà con ạ! Cười chết mất!! 】

【 Luận về bắt chước, từ trước đến nay Lãng Lãng chưa từng khiến tôi thất vọng! Ha ha ha! Ổng cũng thông minh vãi, biết là cá không phát ra âm thành nên thều thào nói. Anh quay phim còn cố gắng quay khẩu hình miệng của ổng nữa! 】

【 Tôi phun cả nước lên màn hình luôn mà! Cười bệnh mẹ luôn! Ranh giới mỏng manh giữa thiên tài và dở hơi chỉ cách nhau một bước chân thôi à nha. 】

Sau khi Tần Lãng biểu diễn xong liền đắc ý nhìn Mai Như Ngọc, dường như còn muốn nhận được sự ca ngợi, đồng thuận của mỹ nhân trầm ngư.

Mai Như Ngọc tiếp nhận ánh mắt hắn, nở nụ cười gượng gạo, vỗ tay có lệ: "Được, tiếp đi."

Sau đó đôi mắt Tần Husky dịch chuyển sang Tư Không Tịch đang đứng cạnh Mai Như Ngọc.

Tư Không Tịch: "......" Bị người này nhìn như vậy tự dung cảm thấy có gì đó không ổn cho lắm.

Quả nhiên một giây sau, Tần Lãng giang tay rộng ra như đại bàng giương cánh, sau đó giơ chân trái lên như không khác gì một con gà trống què một chân. Sau đó bắt đầu hết nhảy trái lại nhảy phải, không khác gì một con gà điên không bay được.

Kinh dị nhất là hắn vừa nhảy vừa kêu: "Ác ác ác ~ Tại sao tôi lại đẹp như vậy? Ác ~"

Mã Kiêu phun nước canh khỏi miệng, bóp mạnh ly nước, nhỏ giọng: "Đây là gà trống à."

Tư Không Lạc Nhạn: "......" Ngoại trừ vỗ tay thì không biết làm gì khác.

Khu bình luận liên tục spam【 Gà điên bự 】

Sau khi Tần Lãng biểu diễn cá bị Parkinson cá và gà phát điên, phát hiện mọi người đều nhìn mình với ánh mắt kính nể, càng đắc ý vểnh cằm, bắt đầu biểu diễn những loại động vật khác.

Kết quả, trên mạng xuất hiện "Bách khoa toàn thư meme giả dạng động vật của Tần Lãng".

Từ con cá kiêu hãnh, con gà điên hung dữ, cho đến con vịt ngúng nguẩy, con chuột ăn cắp gạo,....cuối cùng Tần Lãng cũng hoành thành vượt chỉ tiêu nhiệm vụ. Hắn bắt chước khoảng 16 loại động vật, dùng đủ loại giọng nói độc lạ, cổ quái để nói: "Tại sao tôi lại đẹp như vậy?".

Màn trình diễn của hắn "xuất sắc" thế nên "vũ nữ thoát Y" Âu Dương Tấn lên sàn không thu hút được nhiều sự chú ý. Đương nhiên, điều này cũng có liên quan đến việc màn múa thoát y của Âu Dương Tấn khiến người khác không dám nhìn. Âu Dương Tấn chưa từng học múa thoát y nên chỉ có thể dựa theo hiểu biết của mình mà thực hiện một động tác thoát y cứng ngắc và kỳ lạ tỷ như uốn cong tay làm hình hoa lan.

Mọi người cảm thấy hắn múa thoát y nhưng lại thể hiện biểu cảm anh dũng hy sinh, khác biệt một trời một vực quá mức buồn cười.

Nhưng dù thế nào đi nữa, nhiệm vụ của Tần Lãng và Âu Dương Tấn đã hoàn thành. Hai người nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Mã Kiêu và Lãnh Túc. Cả hai cầm lên ly nước chanh lạnh, không khác gì đám quần chúng hóng hớt, đôi mắt tỏa sáng nhìn Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch. Chờ đợi hai mãn cấp đại vương khen ngợi lẫn nhau.

Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch ngồi phía đối diện đám Tần Lãng, Mã Kiêu luôn có cảm giác bản thân như một con khỉ quý hiếm.

【 Ha ha ha ha! Xếp hàng hóng drama! Cũng nhau hít drama bể phổi! 】

【 Coi bộ không chỉ có mình tôi chờ coi Như Ý và Đại Tư Không khen ngợi lẫn nhau nhể. Tôi vô cùng, vô cùng muốn nhìn thấy hai người bọn họ phạm sai lầm khí đấu trí với nhau. Ha ha ha! 】

【 Không khí nóng dần lên rồi. Uầy ~~】

Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch nhìn camera trước mặt mình lại quay sang nhìn nhóm bốn người đang uống nước, hóng hớt với đôi mắt lấp lánh ngồi kia.

Cả hai quay qua nhìn nhau với ánh mắt cạn lời, nhưng thân là đàn ông con trai bọn họ cũng không luống cuống. Chẳng qua chỉ là 100 câu khen nhau thôi sao? Không có vấn đề gì!

Nhưng cần phải chú ý lượt lẻ thì Mai Như Ngọc phải khen đối phương, còn lượt chẵn thì Mai Như Ngọc phải tự khen chính mình, còn Tư Không Tịch thì ngược lại, lượt lẻ phải khen chính mình, còn lượt chẵn phải khen Mai Như Ngọc.

Chỉ cần hai người họ không nói sai là được.

Trò này phải có sự ăn ý với nhau, nếu không có sự ăn ý thì cần có sự tập trung và trí nhớ cực tốt để không bị đối phương ảnh hưởng mà phạm sai lầm.

Hai người đứng đối diện nhâu, Tư Không Tịch cười rộ lên, nói trước:

"Tại sao anh lại ưa nhìn như vậy?!"

Mai Như Ngọc nhướn mày, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt, cậu nhìn chằm chằm Tư Không Tịch một giây sau đó cười cười: "Tại sao anh lại có mị lực kinh người, kim tôn ngọc quý đến như vậy?"

Tư Không Tịch nghe vậy, ý cười trong mắt càng đậm, nhìn thẳng vào Mai Như Ngọc vài giây mới trả lời: "Tại sao em lại phong lưu, phóng khoáng, gương mặt đẹp như cánh hoa đào vậy?"

!!!

【...... Ồi ~ Vãi nồi? 】

【 A a a a ~~ Trời đất quỷ thần ơi! Đây là kiểu tỏ tình gì đây? Tui chớt roài!! A a a a ~! 】