Đẹp Quá, Tôi Nhìn Không Nổi!

Chương 21: Quá ăn ý nhìn không nổi




Edit: Ốc sên lười biếng

- ---------------------------------------------------

Mai Như Ngọc giống như một con Husky quay đầu nhanh như cơn gió, túm được ngay mấy cô nàng mặt mày hưng phấn đang ngồi ở hàng ghế đầu. Một người còn đang chỉ vào cậu mà hàng đầu này ngồi toàn là fan của Tư Không Tịch. 

Mấy fan kia nhìn thấy Mai Như Ngọc đang mở to mắt nhìn các cô thì nụ cười trên mặt càng thêm rạng rỡ. Đồng thời còn múa may cái bảng đèn led có hai chữ "Tư Tư" rõ to, cứ như thể người nói câu "bằng chứng kỹ nữ không thể chối cãi" không phải là mấy cô ấy vậy.

Mai Như Ngọc nhìn họ chằm chằm vài giây cũng không nhìn ra được điểm gì khác biệt, liền nở một nụ cười duyên dáng đầy mê hoặc với các cô. Nhưng mà lúc cậu xoay người lại cũng không biết rằng, cô gái tóc ngắn gương mặt lạnh lùng ngồi ở giữa đã nhanh tay chụp được bức ảnh có độ nét cao phần cổ tay của cậu và Tư Không Tịch.

Hôm nay Mai Như Ngọc đeo đồng hồ ở tay trái, đồng hồ kim cương khảm đá xanh ngọc màu nhạt, dây đeo bằng bạc vô cùng lộng lẫy, rất hợp với trang phục của cậu.

Mà Tư Không Tịch lại đeo đồng hồ bên tay phải, đồng hồ kim cương khảm đá xạnh ngọc màu thẫm, dây đeo màu đen kết hợp với áo sơ mi trắng càng làm tăng thêm độ tương phản mãnh liệt, làm nổi bật vẻ lạnh lùng cao ngạo của hắn.

Bởi vì màu sắc có chút khác biệt nên nhìn lướt có cảm thấy có chênh lệch rất lớn, nhưng quan sát kỹ có thể thấy hai chiếc đồng hồ hồ này hoàn toàn giống nhau cả về hình thức thiết kế lẫn cấu tạo bên trong.  Đây rõ ràng là cùng một loại đồng hồ chỉ khác nhau về màu sắc mà thôi.

Hai sao nam đeo đồng hồ giống nhau quả là không có gì đáng nói.

Nhưng hai người này vẫn còn đang ngồi trên hot search, fan cp mỗi ngày đều mở rộng quy mô với tốc độ đáng sợ, đã thế lại còn có "đồng hồ" đang là tâm điểm chú ý và suy đoán của cư dân mạng. 

Mà cái đồng hồ trên cổ tay của Mai Như Ngọc và Tư Không Tịch lúc này cũng đủ khiến người khác phấn khích không thôi.

Mấy cô gái ngồi ở hàng ghế đầu đã nghĩ ra đủ kiểu điên cuồng vả mặt như nào với cái đám ăn vạ nhận vơ kia, sau khi kết thúc buổi ghi hình hôm này rồi.  

Đúng lúc này, ánh đèn trong trường quay phụt tắt chỉ còn lại ánh sáng trên sân khấu.

Phong Vân cùng Lư Ngôn Phương lên sân khấu.

" Hoan nghênh quý vị khán giá đã đến với chương trình 《 Minh tinh biểu diễn 》 vòng loại hai!"

"Ở vòng loại đầu tiên, 66 thí sinh của chúng ta đã trình bày những màn biểu diễn tuyệt vời nhất cho mọi người thưởng thức, thông qua màn biểu diễn kéo dài 3 phút. Bốn vị huấn luyện viên cũng đã nhận xét chấm điểm và chọn ra được 36 thí sinh bước vào vòng loại tiếp theo."

"Xin quý vị hãy giành một tràng pháo tay cho 36 thí sinh này của chúng ta!"

Trong tiếng reo hò, vỗ tay của hàng trăm khán giả, cổ động viên trong trường quay, 36 thí sinh lần lượt xuất hiện. Tuy rằng ở vòng loại đầu tiên tỷ lệ nam nữ  bằng nhau cùng là 33 người, nhưng vào đến vòng này, tỷ lệ này đã có sự chênh lệch đáng kể.

Tổ chương trình cũng không bố trí cho nam nữ ngồi riêng nữa mà sắp xếp luôn mỗi bên 18 thí sinh.

Mai Như Ngọc ngồi trên ghế huấn luyện viên chống cằm nhìn Trương Bân đang thẳng lưng ngồi ở vị trí đầu tiên bên trái, gật đầu hài lòng. So với lần ghi hình cách đây nửa tháng trạng thái tinh thần của Trương Bân lúc này có vẻ nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Sau khi Trương Bân ngồi xuống, liền nhìn thẳng về phía cậu, lại phát hiện Mai Như Ngọc cũng đang nhìn hắn, Trương Bân lại càng thẳng lưng hơn.

Hắn cũng không dám cười với Mai Như Ngọc, chỉ dám dùng ánh mắt mình biểu đạt ý chí chiến đấu giành được quán quân.

Mai Như Ngọc cười.

Đúng lúc này giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng của Tư Không Tịch lại vang lên: "Lần trước cậu nói đến việc trồng cây, là muốn trồng 'cây rụng tiền' Trương Bân phải không?"

Mai Như Ngọc nghiêng đầu có chút khiêu khích nhìn hắn, gật gật đầu: "Về sau tôi có thể nằm trên đống tiền thảnh thơi đếm tiền."

Tư Không Tịch cũng học theo bộ dáng của cậu chống cằm nhìn qua, phát hiện trong số 36 thí sinh còn lại, Trương Bân có tài năng thiên phú cao nhất. Nếu hắn cứ thế tiếp tục phát huy thì sau khi chương trình《 Minh tinh biểu diễn 》 kết thúc, thì hẳn là sẽ có không ít công ty giải trí muốn ký hợp đồng với hắn.

Sau đó Tư Không Tịch im lặng mỉm cười. Nhưng những công ty giải trí đó khẳng định không ngờ tới đã có người đào cái "mầm cây" đi trồng trước họ cả mấy tháng trời rồi.

Thiên lý mã ở đâu cũng có, chỉ có Bá Nhạc là khó tìm.

(*千里馬常有,而伯樂不常有: Đây là câu Hàn Dũ trong Mã Thuyết "đời có bá nhạc rồi mới có thiên lý mã. Thiên lý mã (ngựa có thể chạy được vạn dặm) sau thì đời nào cũng có, nhưng bá nhạc thì không". Ý nói người tài thì đâu cũng có nhưng cái người đào tạo, phát hiện ra người tài lại khó tìm. Ý anh Tịch là em Ngọc giống Bá Nhạc còn Trương Bân là Thiên lý mã)

Chờ 36 thí sinh ổn định chỗ ngồi, MC Phong Vân tươi cười nói:

" Nghe những tràng pháo tay cổ vũ của khán giả, tôi đã có thể cảm nhận được tình yêu và sự ủng hộ của mọi người dành cho các thí sinh, những diễn viên tương lai của chúng tôi."

" Nhưng nếu muốn bước lên ngôi vị cao nhất của sân khấu diễn xuất hoa lệ, nhưng thí sinh của chúng ta không thể chỉ dừng bước tại đây." 

"Hôm nay là vòng loại thứ hai chọn ra 24 thí sinh tiếp tục bước tiếp."

" Bắt đầu từ vòng này, các thí sinh sẽ không độc diễn một mình nữa, các bạn sẽ có thêm người cộng sự đối diễn hay nói rõ hơn chính là đối thủ cạnh tranh của các bạn."  

"Các thí sinh sẽ bốc thăm chọn nhân vật và đoạn phim phải diễn, sau đó tiến hành chia tổ biểu diễn theo nhóm. Sau khi phân nhóm, chúng tôi sẽ dành cho các bạn hai tiếng chuẩn bị, bốn vị huấn luyện viên cũng sẽ tham gia rút thăm phân tổ hướng dẫn các nhóm."

" Vòng loại này tổng cộng có 12 nhóm, mỗi nhóm có 3 thành viên sẽ cùng nhau tranh tài trên sân khấu. Tôi hy vọng các bạn có thể phát huy hết sức tài năng cũng như sự nỗ lực của bản thân." 

Lư Ngôn Phương nói xong liền xoay người nhìn vê phía 36 thí sinh, vẻ mặt "các cô cậu lời to rồi!". 

Trong lúc mọi người còn đang tò mò về vẻ mặt này, Lư Ngôn Phương vui vẻ cười nói: " Ngoài ra thời gian 2 tiếng các bạn chuẩn bị trong phòng luyện tập, bốn vị huấn luyện viên cũng sẽ vào phòng luyện tập của các bạn."

Câu nói của MC khiến cho các thí sinh trên sân khấu nhỏ giọng kinh hô, nhiều thí sinh trực tiếp lộ ra vẻ mặt phấn khích. 

Lư Ngôn Phương rất vừa lòng với phản ứng của bọn họ, lại lớn giọng hơn: " Tôi biết các bạn nghĩ gì, các bạn nghĩ đúng rôi! Bắt đầu từ vòng này, bốn vị huấn luyện viên sẽ đích thân tham gia hướng dẫn diễn xuất cho các bạn." 

" Khi chuẩn bị cho màn biểu diễn của mình, nếu các bạn gặp khó khăn không biết phải diễn xuất như nào có thể nhờ bốn vị huấn luyện viên ở đây hướng dẫn. Đích thân ảnh đế và thị hậu hướng dẫn diễn xuất cho các bạn có phải rất lời không nào?" 

Khán giả lập phá lên cười, còn thí sinh bắt đầu nhìn về phía bốn huấn luyện viên đang ngồi trên sân khấu với ánh mắt sáng ngời.

Thạch Thanh và Chu Nhật Thăng thiện ý nở nụ cười với những ánh mắt khát vọng của thí sinh, còn Tư Không ảnh đế cũng chỉ nhàn nhạt nhìn lại không có biểu cảm gì hơn. 

Nhưng Mai Như Ngọc thì khác.

Lúc cậu nhìn thấy những đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh kia thì vô cùng khoa trương  ngồi lùi lại phía sau. 

" Ê! Ê! Đừng có nhìn tôi như vậy! Nhìn như vậy làm tôi cảm thấy tôi như con gà  nướng thơm phức vậy đấy." 

Lập tức mọi người liền bật cười, Lư Ngôn Phương vui vẻ tiếp lời: " Em không phải là con gà nướng  thơm phức, em phải là con gà quay sáng bóng mới đúng!" 

Mai Như Ngọc khịt mũi hừ lạnh, sau đó chống cằm nhìn phía các thí sinh: "Con người tôi trước khi làm việc gì đều muốn nói rõ ràng trước.  Nếu các bạn muốn hỏi tôi vấn đề gì, tôi nhất định sẽ cho bạn câu trả lời hoàn hảo nhất. Tôi sẽ trực tiếp đưa ra đáp án hoặc dẫn đường cho các bạn tự tìm ra đáp án. Nhưng! Những người muốn hỏi tôi phải có trái tim kim cương, còn mấy người có trái tim pha lê mong manh dễ vỡ như thủy tinh thì biến càng nhanh càng tốt!" 

" Tôi sẽ không vòng vo nhắc nhở các bạn một cách phiến diện, chỗ nào không tốt tôi sẽ chỉ luôn ra cho các bạn thấy mà sửa. Nếu bạn không sửa được thì tôi cũng không muốn lãng phí thời gian với bạn."

" Đừng mong tôi vừa mới đả kích bạn xong lại quay ra dịu dàng an ủi, thời gian ấy để dành mà luyện tập thì hơn. Vốn dĩ thi đấu chính là tàn nhẫn, để so sánh thiên phú bẩm sinh và kỹ thuật diễn của các bạn. Nếu thua thì càng phải cố gắng chăm chỉ hơn nữa, đừng có ngồi đó mà oán trời trách đất, đổ lỗi cho người khác."

Những lời nói của Mai Như Ngọc nói khiến cho những đôi mắt nhỏ sáng lấp lánh đang nhìn cậu cũng rời đi ít nhiều, cũng khiến cho không khí trong trường quay có chút căng thẳng.

Huấn luyện viên thì cũng là minh tinh, cho dù tham gia chương trình truyền hình với tư cách làm huấn luyện viên thì về cơ bản cũng là để tăng sự nhận diện và nổi tiếng cho bản thân. 

Bởi vì trong những năm gần đây, ngày càng có nhiều chương trình tìm kiếm tài năng, và ngày càng nhiều huấn luyện viên/ ban giám khảo trở nên nổi tiếng hoặc được yêu thích nhờ những chương trình này. Cho nên mặc dù ở trong chương trình huấn luyện viên có quyền quyết định rất lớn, nhưng những huấn luyện viên này sẽ rất chú trọng đến lời ăn tiếng nói, cách đối nhân xử thế để nâng cao hình ảnh bản thân.

Thậm chí, một số huấn luyện viên còn cố tình hạ thấp yêu cầu thậm chí đánh giá thiên vị, chỉ để lấy lòng khán giả qua đường và người hâm mộ.

Nhưng với địa vị hiện tại của bốn vị huấn luyện viên của 《 Minh tinh biểu diễn 》họ chẳng cần phải hạ thấp yêu cầu hay thiên vị ai hết. Mai Như Ngọc có gì nói đó, chân thật đến từng milimet, thậm chí còn có chút khiến người khác khó chịu, nhưng đấy mới đúng là "thạch lưu giới giải trí", khác biệt không giống huấn luyện viên khác.

Tư Không Tịch nghe thấy Thạch Thanh ngồi bên cạnh nhỏ giọng thì thầm với Chu Nhật Thăng.

" Thằng nhóc này đúng là cái gì cũng dám nói. Cũng không sợ lúc phát sóng bị anti-fan công kích."

Chu Nhật Thăng nghe được lời còn bật cười vui vẻ: "Người trẻ tuổi không phải là nên có tự tin hiên ngang như vậy sao? Hơn nữa thằng nhóc Mai Như Ngọc này thật đúng là không phải chỉ dựa vào fans mới có thể đi đến được bây giờ."

" Hơn nữa, nếu không phải bảo trì hình ảnh người anh cả hòa nhã, thì những lời Mai Như Ngọc nói chú cũng định nói rồi. Người trẻ tuổi còn cả chặng đường dài phía trước, chẳng lẽ lại không chịu được mấy lời chỉ trích nhỏ nhoi ấy."

Thạch Thanh suy nghĩ một chút rồi cười cười không nói nữa.

Lúc này Tư Không Tịch hơi xoay đầu, nhìn người thanh niên bình tĩnh và kiêu hãnh dưới ánh đèn sân khấu kia, bỗng nhiên mở miệng:

" Vừa rồi quên nói, những gì thầy Tiểu Mai đây nói chính là những gì tôi muốn nói." 

"So với việc khuyên giải an ủi vô dụng kia, tôi thích phương pháp cứng rắn mà hữu dụng hơn nhiều."

"Tiến bộ và chiến thắng mới là mục tiêu cuối cùng của chúng ta."

Vì thế ánh mắt của thí sinh trên sân khấu đang tập trung trên người Mai Như Ngọc liền đổ dồn về phía Tư Không Tịch.

Ngay cả Mai Như Ngọc cũng hiếm khi chuyên chú nhìn thẳng vào đôi mắt của Tư Không Tịch.

Cậu nhìn thấy trong đôi mắt đó có một màu nào đó giống với màu của cậu, rồi sau đó đôi mắt hoa đào của Mai Như Ngọc cong thành một đường cung rất đẹp,  nở nụ cười rạng rỡ.

"Hết thảy vì thắng lợi."

Khóe miệng Tư Không Tịch khẽ nhếch, khẽ gật đầu:

" Đúng! Hết thảy vì thắng lợi."

Câu chuyện nhỏ của tác giả: 

Mai Như Ngọc: Nhìn xong thấy cái mũi nong nóng.

Tư Không Tịch: Càng nhìn càng thấy cưng. Tôi thích ánh mắt mãnh liệt ấy, có vẻ như cậu ấy cũng thích.

Mai Như Ngọc:??????