Đẹp Quá, Tôi Nhìn Không Nổi!

Chương 14: Bánh mỳ kẹp Tây An đẹp quá không dám nhìn




Cuối cùng, bà bác Trương cũng không chiếm được 180 triệu tiền lãi từ tay Mai Như Ngọc.

Dù trong lỏng ả đã đảo mồ lộn mả cái thằng công tử nhà làm quặng mỏ này, rõ ràng có tiền nhưng thà mua đậu phụ thối chứ nhất quyết không trả lãi cho mình, nhưng ngoài mặt lại không dám nói gì, chứ đừng nói đến chửi gà mắng chó.

Ả chỉ dám bắt nạt kẻ yếu, khi đối mặt với cả nhà Trương Bân ả có thể bắt nạt với lý do là họ hàng thân thích kiêm chủ nợ. Nhưng khi đối mặt với một người không dễ đụng vào như Mai Như Ngọc, chỉ cần nhìn thấy ánh mắt nhàn nhạt kia của Mai Như Ngọc là đã khiến ả cứng đờ tại chỗ không dám phản kháng.

Cuối cùng ả chỉ có thể nắm chặt di động, miễn cưỡng rời đi, trước khi đi còn muốn nói chuyện với Trương Bân về chuyện kết hôn của Trương Tư Văn. Nhưng nhìn thấy ánh mắt u ám của Trương Bân nhìn mình chằm chằm, ả cũng không dám mở miệng, chỉ có thể mang theo cục tức mà ra khỏi nhà.

Chờ bà Trương đi rồi, Mai Như Ngọc cũng ung dung đứng dậy. Cậu nhìn Trương Bân đang kích động, đẩy đẩy gọng kính râm khẽ gật đầu: "Nếu mọi chuyện đã giải quyết xong rồi, chúng tôi cũng không ở lại nữa. Không cần nói cảm ơn, trước đây cậu cũng vất vả nhiều rồi, nhưng từ giờ trở đi hãy tự làm chủ cuộc sống của mình."

"Chuyện nợ tôi 11 tỷ tiền gốc với 5 tỷ tiền lãi, đợi chừng nào cậu có tiền rồi trả cho tôi cũng không muộn. Nhưng tôi có một yêu cầu."

Trương Bân nhìn Mai Như Ngọc nghiêm túc gật đầu: "Anh Mai cứ nói thẳng. Không cần biết là yêu cầu gì, chỉ cần em làm được thì em sẽ làm ngay."

Mai Như Ngọc cười nhẹ, ánh mắt lấp lánh: "Biểu cảm của cậu giống như tôi bắt cậu làm chuyện sai trái không bằng. Thực ra chuyện này rất đơn giản, tôi hy vọng cậu cố gắng hết sức lọt vào top 3 chương trình 《 Minh tinh biểu diễn 》. Sau đó ký hợp đồng, về dưới trướng của công ty giải trí Tàng Kim"

"Trước đây, cậu còng lưng gánh nợ, không lọt vào được top 3 tôi cũng sẽ không nói gì. Nhưng hiện tại chướng ngại lớn nhất đã không còn, nếu không thể bay cao thì tôi sẽ rất hối hận với quyết định hôm nay của mình."

"Tôi rất tin tưởng vào cậu, cậu cũng nên thể hiện cho mọi người thấy những gì tốt nhất của cậu."

Mai Như Ngọc nói xong liền cùng anh họ bước ra khỏi căn nhà cũ nát của Trương Bân, bát ngờ gặp được mẹ và em gái của Trương Bân đang lấy tay che miệng, nước mắt không ngừng rơi.

Thoáng chút sửng sốt, Mai Như Ngọc rất lễ phép gật đầu chào hỏi bọn họ, sau đó nhìn Trương Tư Văn đang không kìm được nước mắt, cậu lấy một chiếc khăn lụa trắng xinh đẹp từ trong túi áo ra đưa cho cô bé trước mặt, nở nụ cười ôn hòa đầy vẻ thân sĩ:

"Lau lau nước mắt đi. Tương lai anh em sẽ trở niềm kiêu hãnh của cả nhà."

"Còn nữa, con gái không được tùy tiện rơi nước mắt, sẽ xấu đấy."

Nụ cười của chàng thanh niên này đã khắc sâu trong lòng Trương Tư Văn cho đến tận sau này.

Trở lại xe, Mai Như Ngọc ném kính râm, lấy gương soi trái soi phải rồi nhanh chóng cất đi, không nhịn được bắt đầu đắc ý khoe khang với anh họ nhà mình: "Em cảm thấy em vừa mới lại chiếm được trái tim một thiếu nữ rồi. Quả là sức quyến rũ không thể chối từ mà!"

Ninh Hào bình tĩnh mà lái xe, bình tĩnh trả lời: "Em nói chỉ có đúng!"

Mai Như Ngọc thỏa mãn nằm xải lai trên ghế lái phụ chuẩn bị lướt Weibo, nhưng lúc này màn hình lại nhảy sang giao diện cuộc gọi đến, hiển thị tên của quản lý - Chị Minh.

Mai Như Ngọc nhìn tên người gọi đến bắt đầu do dự, luôn cảm thấy sẽ có chuyện không hay xảy ra nếu cậu nghe điện thoại.

Mai Như Ngọc không nhận cuộc gọi, cậu cố chịu cho đến khi cuộc gọi kết thúc.

Khi cậu giấc mới thở phào nhẹ nhõm, tin nhắn điện thoại và Wechat lần lượt vang lên. Thông báo tin nhắn lập tức nhảy ra màn hình chính, nội dung bên trong chính là tiếng gầm thét không thể phát ra thanh âm của chị Minh.

【 Tôi biết cậu đang xem di động! Đừng có giả vờ mình không cầm điện thoại!! 】

Sau khi nhận được tin nhắn thì một cuộc gọi khác lại đến, dù không tình nguyện nhưng Mai Như Ngọc chỉ có thể miễn cưỡng nhận điện thoại: "Sao vậy ạ?"

Tiếng chị Minh gào thét truyền ra từ điện thoại: "Cậu còn dám hỏi tôi sao vậy! Não cậu cũng bị chảy máu cam hay gì? Chiều nay cậu có lịch chụp ảnh bìa tạp chí đấy có nhớ hay quên rồi? Đã 12h rồi, cậu còn ở chỗ quái nào thế?!"

"Cậu cho rằng đây là tạp chí bình thường à? Mẹ nó là 'Thời Thượng Quang Ảnh' đấy! Đây là ấn phẩm tạp chí điện ảnh hàng đầu nước ta!! Cậu có biết Tần Lãng mất bao nhiêu tiền cũng còn không được lên trang bìa mà chỉ được ở trang giữa trong quyển tạp chí không hả? Quan trọng nhất chính là, cậu có còn nhớ ông chủ nhãn hàng trả cho cậu bao nhiêu tiền vì lần lên bìa tạp chí này không hả?"

Mai Như Ngọc vốn ôm vẻ mặt không quan tâm, nhưng lúc nghe được câu cuối lập tức cứng người.

Cậu nhớ lại số tiền mà ông chủ nhãn hàng trả cho mình, nhanh chóng đưa mắt ra hiệu cho Ninh Hào. Ninh Hào đánh tay lái, lái xe về hướng studio của "Thời Thượng Quang Ảnh".

" Nhớ chứ, nhớ chứ. Chuyện quan trọng như vậy sao em có thể quên được? Chị Minh, chị nghĩ em là thằng đần hay gì? Chị Minh, khoảng nửa tiếng nữa là em đến nơi rồi, không phải thời gian hẹn là 2h chiều hay sao? Với nhan sắc này của em, trang điểm không mất đến một tiếng đâu. Tới kịp mà, tới kịp mà."

Chị Minh nghe giọng điệu này của cậu là biết ngay cậu đã quên béng chuyện này rồi, cười ha ha hai tiếng rồi cúp máy.

Thằng nhóc chết tiệt này ngày nào như ngày nấy đều chạy loạn khắp nơi, không chịu làm việc gì cả, đã thế cũng đừng trách cô không nhắc nhở cậu.

Mọi thứ đều là định mệnh được sắp sẵn rồi, hy vọng hôm nay cậu mang khăn tay, đeo khẩu trang với kính râm.

"Chị Minh!". Người phụ trách nhãn hiệu trang sức Thời Quang thấy chị Minh gọi xong điện thoại rồi liền bước đến: "Nam thần của chúng ta lúc nào đến vậy?"

Chị Minh nở nụ cười với người phụ trách: "Bọn họ đang trên đường rồi. Rất nhanh là tới, đừng sốt ruột."

"Hơn nữa mọi người đều biết sự chuyên nghiệp của Như Ngọc rồi, cậu ấy chụp still picture chưa bao giờ hỏng, mỗi lần hoàn thành sản phầm còn lên hot search nữa kìa."

(*still picture: một thuật ngữ dùng trong nhiếp ảnh, chỉ những bức ảnh nghệ thuật cao cấp, chụp cho quảng cáo hoặc chuyên lên bìa tạp chí)

Người phụ trách nhãn hiệu trang sức Thời Quang cũng cười: "Tất nhiên là bọn em biết sức quyến rũ của Mai nam thần, nếu không cũng không mời anh ấy làm đại diện thương hiệu."

"Nhưng chị đã nói với anh Mai về chuyện của anh Tư chưa? Đây là ý tưởng đột nhiên xuất hiện của ngài chủ tịch, bởi vì hôm qua xem xong 《Minh tinh biểu diễn》ngài ấy cứ nhất đinh phải làm như vậy. Chúng em cũng không thay đổi phương án quay chụp, cũng không hủy địa vị chủ đạo của anh Mai, mong chị Minh cũng nói rõ ràng với anh Mai điều này."

Suy cho cùng, trong giới giải trí Mai Như Ngọc chính là kiểu có gì nói đó, không kịch bản, không quy tắc ngầm, không phải là kiểu quyền thế địa vị hay vàng bạc châu báu mà áp chế được. Nếu không thương lượng trước, cậu ta có thể đâm bị thóc chọc bị gạo lúc nào cũng được.

Hồi mới tiến vào showbiz được 3 năm, có một "sugar baby" của một ông chủ nhãn hàng muốn chụp ảnh bìa cùng Mai Như Ngọc để ké fame. Ban đầu chỉ mời Mai Như Ngọc, nhưng không hiểu sao ông chủ nhãn hàng cứ một hai phải nhét "sugar baby" của mình vô chụp cùng. Kết quả sau khi Mai Như Ngọc đến nơi nhìn thấy chỉ cười rồi bỏ đi, buổi chiều liền gửi thư từ luật sư đến, thậm chí còn công khai mọi chuyển của ông chủ kia với "sugar baby" của ổng trên Weibo của chính mình.

Khiến ông chủ kia với vợ ông đại chiến xé mặt nhau nguyên cả tháng, cuối cùng vợ ông này giành được phần thắng. Bà vợ lấy hết cổ phần công ty, chỉ cho ông chồng hai căn nhà với 3 tỷ 6 rồi tống cổ gã ra khỏi nhà. Chuyện này khiến dân tình được phen hóng phốt nổ phổi.

Nhưng cũng chính từ lúc ấy, danh xưng "Thạch lưu giới giải trí" chính thức được dùng để gọi Mai Như Ngọc. Sau này có muốn giũ cũng giũ không ra.

Chị Minh nhìn vẻ mặt lo lắng của người phụ trách nhãn hiệu liền xua tay: "Đừng lo lắng, chuyện này cũng bình thường thôi. Chỉ cần không phải chuyện ghê tởm, hay cố tình muốn dựa hơi để nổi tiếng thì Như Ngọc sẽ không quan tâm đâu."

"Nhưng nói thật ngài chủ tịch có thể thuyết phục được anh Tư quả thật khiến chị bất ngờ."

Ảnh đế Tư Không vừa mới về nước, bởi vì độ hot của 《 Minh tinh biểu diễn 》quá khủng, các nhãn hàng còn phải xếp hàng dài mới có cơ hội mời người ta, nhưng vẫn chưa thấy Tư Không Tịch đồng ý hợp tác với thương hiệu nào.

Người phụ trách hơi ưỡn bụng có chút tự hào: "Ông nội của anh Tư với chủ tịch của chúng em là bạn tốt, ông nội anh ấy đã có lời thì chắc chắn anh ấy phải đồng ý rồi."

Chị Minh nhướn mày, thầm nghĩ nên đi điều tra những danh nhân họ "Tư" trong nước. Cứ cảm thấy có chút quen tai là sao?

Nửa tiếng sau.

Với cặp kính râm lớn, miệng nhồm nhoàm bánh mỳ kẹp Tây An, tay cầm cốc coca lạnh, Mai Như Ngọc hấp tấp lao nhanh vào studio của "Thời Thượng Quang Ảnh". Ninh Hào theo sát phía sau cậu, tay ôm nguyên một thùng gà rán to bự. Nhân viên tại đây còn chưa kịp phản ứng, cả hai đã bước vào thang máy ở studio nhanh như một cơn gió.

Mai Như Ngọc vừa há miệng cắn một miếng bánh kẹp thơm ngon đậm đà vị nước sốt nhai lấy nhai để, vừa hút một hơi coca lạnh rõ to, nhìn con số trên thang máy không ngừng thay đổi.

Studio chụp ảnh ở tầng 15, bánh kẹp chỉ cần 3 miếng nữa là xử lý xong. Chỉ cần cậu nhai nhanh là có thể ăn xong bữa trưa trước khi lên đến tầng 15, sau đó chỉ cần cầm cốc coca lạnh ưu nhã xuất hiện trong studio nữa là hoàn hảo để bắt đầu công việc kiếm tiền vào buổi chiều!

Nghĩ trong đầu thì vô cùng hoàn mỹ nên cậu càng ra sức nhai nhai nhai miếng bánh kẹp trong miệng, nhưng thang máy đang đi lên bỗng nhiên ngừng lại ở tầng số "4".

Mai Như Ngọc chớp chớp đôi mắt sau cặp kính râm, miệng vẫn không ngừng nhai nhai nhai miếng bánh kẹp thịt, uống một ngụm coca to, không hiểu sao cứ cảm thấy con số này vô cùng đen đủi.

"Đinh" một tiếng cửa thang máy mở ra.

Mai Như Ngọc ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Tư Không Tịch mặc một bộ vest đen, thắt cà vạt màu bạc đứng sừng sững trước cửa thang máy.

Bộ vest đen càng khiến cho cặp chân kia trở nên dài hơn, mái tóc vuốt ngược để lộ trán càng thêm phần thành thục,lạnh lùng so với khi quay chương trình 《 Minh tinh biểu diễn 》 thời điểm càng hiện thành thục cùng lạnh lùng, đôi mắt đen càng thêm thâm trầm.

Mai Như Ngọc: "......"

May vãi bìu mình đeo kính râm!

Tư Không Tịch: "......"

Mai Như Ngọc càng đẩy nhanh tốc độ nhai, rất tự nhiên quay đầu sang phải, tay phải cũng điên cuồng ấn nút đóng cửa thang máy. Trong lòng giống như có 1000 con Husky ở gào rú, "Vì sao hắn ta lại ở đây?!" "Hắn lại có âm mưu gì?" "Mình đeo kính râm, hắn ta không nhận ra mình đâu!" "Chỉ cần mình nhanh là nguồn gốc của máu mũi không có đuổi theo được mình!"

Ngay lúc này Mai Như Ngọc nhìn như rất bình tĩnh kỳ thật đang điên cuồng ấn nút đóng cửa thang máy. Tư Không Tịch liếc nhìn cái người hai má căng phồng đang nhai nhai nhai giống như một con hamster lo lắng, vừa điên cuống ấn nút đóng cửa thang máy vừa quay đầu giả bộ không quen biết hắn. Ngay trước khi cửa tháng máy đóng lại, hắn vươn tay ra chắn, cửa thang máy lại mở ra một lần nữa.

"Đừng có giả vờ. nữa" Giọng nói của Tư Không Tịch mang theo chút vui vẻ, đôi mắt cũng không còn vẻ lạnh lùng: "Tôi nhận ra cậu. Nam thần cũng ăn bánh mỳ kẹp thịt à?"

"Phụt! Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ khụ khụ!"

Mai Như Ngọc đang nhai ngấu nghiến cắn ngay vào lưỡi, đau đến độ trong mắt ngập nước, cậu chống tay vào vách thang máy ho khan dữ dội.

Mé nó! A a a a a!