Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới

Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới - Chương 74: Em nhớ anh




London, 8h30 a.m. Thời tiết hôm nay vô cùng thuận lợi cho việc hẹn hò, bầu trời xanh cao, nắng chan hòa pha một chút gió nhẹ tạo cảm giác dễ chịu, thư thái. Nếu nó ở đây chắc chắn sẽ không nói hai lời mà khẩn trương kéo tay anh xuống dạo phố, chỉ đáng tiếc hai người đang ở hai bầu trời khác nhau thì hẹn hò là chuyện không thể. 

Anh đứng trước khung cửa sổ thủy tinh lớn, nhàn hạ nhấp từng ngụm cà phê đen, lặng ngắm nhìn khung cảnh toàn thành phố đang chuyển động nhộn nhịp. Đây vốn là thói quen cũng như sở thích của anh, đôi khi chỉ cần thương thức hương thơm, hương vị của cà phê cộng thêm với việc chiêm ngưỡng một khung cảnh, tác phẩm hay thứ gì khác đều rất thú vị… 

Tiếng gõ cửa vang lên đánh tan sự yên tĩnh, kèm theo đó là giọng nói cung kính của người đàn ông “ Giám đốc cuộc họp nên bắt đầu rồi” 

“ Được” – Nói rồi đặt tách cà phê vẫn đang nghi ngút khói xuống bàn, vơ lấy chiếc áo vest xám tro trên ghế rồi bước ra khỏi phòng. 

“ Theo như kết quả thu được ở lần khảo sát lần này, đa số người tiêu dùng đều ưa chuộng những trang phục có chất liệu mềm mại như sản phẩm trước đây chúng ta đã tung ra thị trường. Tuy nhiên một điểm đáng chú ý đó là phần lớn phụ nữ ở đây đều có niềm yêu thích mãnh liệt với đá quý, đồ trang sức… Vậy nên tôi nghĩ lần này ta nên tung ra một sản phẩm có kết hợp với phụ kiện nói trên, đánh vào tâm lí người tiêu dùng, đến lúc đó hiệu ứng tích cực sẽ còn vượt xa hơn so với sản phẩm trước.” – Một vị cổ đông người nước Anh đứng dậy báo cáo. 

Anh nghe xong khóe môi bất giác cong lên đầy thỏa mãn làm mọi người rơi vào khó hiểu, nhất là người đàn ông vừa mới phát biểu. 

Lúc này tất cả đều bày tỏ thái độ đồng tính với ý kiến này, không ngừng tán thưởng. 

“ Tôi thấy ý kiến này không tệ, đánh vào tâm lí này chính là thông minh” 

“ Đúng vậy, tôi cũng tán thành. Tôi tin chắc thành quả đạt được sẽ là rất lớn” 

Một vị cổ đông khác đứng dậy lên tiếng “ Tôi biết rằng nó là ý kiến hay thế nhưng việc kết hợp này cũng có khó khăn…. Đôi khi trang sức phối với trang phục cũng là trở ngại, ví dụ như chất liệu vải chúng ta thường dùng vô cùng mềm mại và thường mỏng, nhẹ nếu đính thêm phụ kiện đi kèm sẽ phần nào làm giảm đi chất lượng thoải mái khi mặc. Hơn nữa việc kết hợp này phải dành cho thành viên nữ phụ trách phần lớn, nhưng theo tôi thấy đối tượng phù hợp là không” 

Lời vừa dứt, phòng họp lại xôn xao lên một hồi đều là gật đầu đồng ý với những khó khăn trước mắt là trở ngại. Tuy nhiên lại có một số người lại khác. 

“ Tôi thấy không có gì là khó giải quyết cả, chỉ cần kí hợp đồng hợp tác đối với những tập đoàn đá quý uy tín như IK hay Jade, tôi tin chắc với con mắt tinh tế của họ thì tất cả sẽ hoàn hảo.” 

Một lần nữa lại dấy lên sự đồng tình, đến lúc này anh bỗng lên tiếng sau một hồi yên lặng nghe ý kiến cổ đông “ Hợp tác với tập đoàn đá quý rồi sử dụng con mắt thẩm mĩ của họ? Đó là sự lựa chọn thông minh” 

Lời nói của anh đều khiến mọi người hài lòng. 

“ Thế nhưng chúng ta không nhất thiết phải lựa chọn những tập đoàn lớn mạnh như anh ta đã nói…. Bởi vì chính tôi đã sớm tìm được đối tượng” – Anh đan hai tay vào nhau chống lên bàn, ánh mắt kiên định nhìn xung quanh. 

Một vị cổ đông trung niên người Anh thắc mắc “ Sớm tìm được đối tượng? Giám đốc anh nói rõ hơn một chút đi?” 

Anh hơn nhích môi lên giọng nói trầm ổn vang vọng “ Thất ra về ý tưởng đề xuất vừa rồi của anh Jame tôi đã từng được một người gợi ý đến trước khi diễn ra cuộc họp này hai tháng trước….” 

Vị cổ đông đó lên tiếng “ Trùng hợp vậy sao? Bộ phận ý tưởng ở chi nhánh nào lại xuất sắc đến vậy?” 

“ Đúng vậy, có thể nghĩ ra điều này hẳn là người có chuyên môn, được đào tạo chuyên nghiệp” 

……….. 

Anh bật cười trong chốc lát “ Không ngại nói cho mọi người biết, cô ấy chính là vợ chưa cưới của tôi. Đồng thời gia đình cô ấy cũng thuộc tập đoàn đá quý.” 

“ Giám đốc, anh nói thật chứ là vợ chưa cưới của anh sao?” 

“ Thật đáng ngưỡng mộ, hẳn là hình thức lẫn tài năng phải rất xuất chúng” 

Mọi người đều chỉ chú ý đến vế trước mà bỏ qua vế sau, chính là điều quan trọng mà anh muốn nói. Có lẽ với họ tin này là vô cùng bất ngờ, điều này cũng khá dễ hiểu. Giám đốc của họ nổi danh là người lanh nhạt, không bận tâm gì đến bất kì người phụ nữ nào, nói chuyện cũng chỉ vài ba câu hoặc nếu là đối tác sẽ biết chừng mực rút ngắn thời gian bàn bạc hơn. Nếu nói đến người phụ nữ khiến giám đốc để ý đến nhiều nhất chỉ có cô gái đó… Vậy mà đùng một cái tuyên bố với mọi người rằng mình có vợ chưa cưới, lại còn là cô thư ký Anna, rõ ràng là sốc. 

Anh ngả người ra sau ghế thản nhiên nói “ Mọi người đã gặp cô ấy rồi, chính là Anna” 

“Anna?” – Cả căn phòng đều đồng thanh kêu lên, họ có nghĩ tới nhưng không ngờ….. 

“ Mọi người không nghe lầm… Còn nữa điều trọng tâm tôi muốn nhắc đến đó là việc hợp tác với tập đoàn đá quý của gia đình cô ấy” – Anh lạnh lùng nhắc lại 

Jame đứng lên nhìn anh với vẻ tò mò “ Gia đình Anna kinh doanh đá quý? Tôi cho rằng đó không phải là ý kiến hay bởi đó hẳn không phải tập đoàn có tiếng tăm, nếu hợp tác e là ảnh hưởng đến uy tín” 

Anh nhíu mày lại, gương mặt bộc lộ rõ sự lạnh lẽo “ Ảnh hưởng đến uy tín? Tôi nghĩ anh nên thu lại những gì vừa nói, chờ đến khi nhận được báo cáo sản phẩm rồi hãy bày tỏ quan điểm” 

Mọi người đều im lặng, không có tiếng phản đối cũng không có đồng tình, đơn giản là thăm dò thái dộ của anh. 

Anh không nói gì, lười biếng ngả người vào ghế. Alex biết mình phải làm gì liền lên tiếng “ Về việc này xin mọi người yên tâm, trước giờ giám đốc luôn có cách lựa chọn chính xác, bao gồm cả việc hợp tác lần này. Thêm nữa, năng lực của Anna cũng đủ để chứng minh cô ấy có thể thành công không phải sao?”

Các cổ đông nhìn nhau bàn tán một hồi lâu sau đó cũng giơ tay tán thành. Alex thầm thở dài một hơi, những con người này muốn thuyết phục, khá khó khăn. 

“ Tan họp” – Anh không có biểu cảm nào trên gương mặt trước mọi người, chỉ đơn giản phun ra hai từ. 

Không bao lâu sau căn phòng rộng lớn chỉ còn lại anh và Alex. 

“ Giám đốc, thật là Anna đưa ra đề xuất này sao?” – Alex cũng giống như những cổ đông kia, bị sốc khi nghe anh tiết lộ. 

Anh buồn cười nhìn người bên cạnh “ Nhìn tôi giống đang nói dối lắm sao?” 

Alex không nói gì chỉ cười trừ. 

Anh mỉm cười nhắm mắt lại……………………….. 

Đã mười giờ tối những anh vẫn còn ngồi trong thư phòng hai mắt chăm chăm nhìn vào những mẫu thiết kế trên màn hình máy tính, nhưng càng nhìn lông mày càng nhíu lại. Trong lòng không ngừng hỏi sao nhân viên được đào tạo chuyên nghiệp lại có thể thiết kế ra những bản nhiều lỗi như thế này. Đột nhiên tiếng cửa phòng mở ra thu hút tầm nhìn của anh. 

“ Sao còn chưa ngủ nữa?” – Anh vừa nói vừa dang tay ra. 

Nó trên người mặc bộ đồ ngủ màu hồng, tay ôm gấu chầm chậm đi về phía anh. Sau khi ngồi trên đùi anh lại nhìn thấy những thứ kia liền dựa vào vòm ngực anh ngán ngẩm nói “ Sao cứ phải phức tạp hóa vấn đề lên vậy? Chẳng lẽ cứ cắt cắt xẻ xẻ, rách trên hở dưới mới goi là trang phục thời thượng sao?” 

Anh khá hứng thú với câu nói của nó, bèn xoay mặt nó đối diện với mình “ Em nói thử xem” 

“ Đơn giản thôi, phụ nữ không phải luôn thích mình nổi bật, tỏa sáng sao? Vậy chỉ cần thiết kế một bộ trang phục thoải mái, đơn giản sau đó kết hợp với những thứ có thể làm nổi bật là được, ví dụ như đá quý chẳng hạn. Mặc dù thiết kế kiểu này đã có trên thị trường nhưng số lượng rất ít, hiệu quả không cao. Lí do chủ yếu là do chất liệu, vậy anh nghĩ xem, với tập đoàn nổi tiếng về chất liệu trang phục như T&L sẽ có kết quả như nào?” – Nó nói một hồi sau đó ngáp dài một cái “ Đi ngủ thôi, em mệt rồi” 

Anh nhìn nó bằng con mắt tán thưởng, cúi xuống mổ mổ vào môi nó “ Đúng là bé con của anh.. Anh yêu em chết mất” 

Nó né tránh sau đó mắt nhắm mắt mở phụng phịu “ Rồi rồi vậy phiền anh đưa em đi ngủ được không?” Vừa dứt lời, anh bế ngang nó bước nhanh về phòng ngủ, đóng cửa cẩn thận. 

--------------------------------------------------------------------------------------------------------- 

Không nhanh không chậm anh với lấy điện thoại bấm vào dãy số hàng đầu. Âm thanh nối máy truyền đi khá lâu mới có người nhấc máy, đầu bên kia alo với một tiếng khó chịu, khiến anh không khỏi nhíu mày. 

“ Ai gọi vậy?” – Giọng uể oải của nó lại vang lên, có lẽ đang bị làm phiền nên nó buông ra một câu “ Vậy tôi cúp máy” 

Chưa đầy hai giây, anh nhẹ nhàng mở miệng “ Là anh” 

Nó im lặng một hồi sau đó nói với giọng phụng phịu “ Ừ, anh gọi có chuyện gì không?” 

“ Anh không được phép gọi cho em?” – Giọng anh bộc lộ rõ sự lạnh lùng 

“ Không phải….. Chỉ là anh nhìn đồng hồ rồi hãy gọi được không? Em.. đang ngủ” – Nó nói với tốc độ chậm chạp vô cùng 

Lúc này anh mới liếc nhìn đồng hồ trên tay, 11 giờ, chả trách nó lại khó chịu như vậy. 

“ Anh xin lỗi, vội quá nên không để ý” 

“ Không sao…. Mà anh đang làm gì vậy? Không bận việc sao?” 

Anh thở dài một tiếng “ Vừa mới họp xong liền gọi luôn cho em” 

Đầu bên kia im lặng, chỉ để lại tiếng thở đều đều. Anh có thể tưởng tượng được bộ dạng ngủ lúc này của nó như thế nào. 

“ Thôi em ngủ đi, có chuyện gì gọi điện cho anh biết không?” Anh nhắm mắt lại thở dài. 

Đầu bên kia vẫn im lặng, anh định cúp máy thì nghe được giọng nói nũng nịu “ Em rất nhớ anh” Sau đó là tiếng tút tút. 

Anh nhìn vào điện thoại cười ôn nhu, cái con bé này