Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới

Đeo Nhẫn Rồi Là Phải Cưới - Chương 58: Không thể không quan tâm




Cả người nó bỗng chốc cứng đờ lại, quên luôn cả khóc, không biết mình phải làm gì, để mặc cho anh ôm lấy trong khi tim đang đạp loạn nhịp. Anh đến rồi này. Về phần anh sau khi ôm chặt lấy nó thì khẽ đẩy nhẹ người nó ra xem xét kiểm tra hết một lượt từ trên xuống dưới. Đến khi chắc chắn nó không hề có một chút thương tổn nào trên người mới nhẹ nhõm vuốt tóc nó hỏi “ Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại khóc thế này?” 

Nó ngượng ngùng tránh ánh mắt của anh đồng thời cũng tự tách mình khỏi người anh, có phần lúng túng đáp lại “ Không có gì cả” Dứt lời mắt nó đảo ngay sang chỗ ông nội ngồi cách đó không xa, gửi gắm một thông điệp nào đó không mấy hòa bình. 

“ Cả hai đều lại đây cùng ngồi xuống” – Giọng ông nội thản nhiên vang lên. Nó và anh không hẹn mà cùng nhìn nhau một cái rồi nhanh chóng ngồi xuống cạnh nhau, đối diện ông. 

Nhận được cái bĩu môi của nó, ông nội trong lòng buồn cười nhưng vẻ mặt vẫn lạnh tanh ra lệnh “ Việc con phải làm chưa hoàn thành mà đã dám rời bỏ vị trí. Con có biết hậu quả mình phải chịu?” 

“ Ông nội, người như vậy quá tàn nhẫn đối với con. Con chẳng phải là đứa cháu gái mà ông thương yêu nhất hay sao, ông nội không thể đối xử với con như vậy” – Nó dùng giọng mũi uất ức kêu oan, bỏ mặc hình tượng mà biến thành đứa con nít. 

Anh vừa nghe nó nói hết liền hơi nhíu mày nhìn về phía người ông ngồi đối diện mình, dùng giọng không vui nói “ Ông nội, ông đã làm gì em ấy?” 

“ Ta làm gì con bé đó là quyền của ta, cậu không cần quan tâm” – Ông nội hừ lạnh một tiếng, trong đầu thầm nghĩ “ Cái tên này lúc nào cũng thích bắt bẻ với lại tra hỏi là thế nào”

Không hiểu sao sau khi nghe ông nói như vậy anh cảm thấy trong lòng nóng như lửa đốt, rất bực mình liền bày ra bộ mặt không đồng tình kiên định nói “ Con nói lại một lần nữa cô ấy chính là vợ của con, là người định đoạt mọi cảm xúc của con. Vậy ông nội nghĩ con sẽ thế nào khi nhìn cô ấy chịu uất ức? Cho nên con…không thể không quan tâm” Năm chữ cuối anh cố ý nhấn mạnh. Nhấn mạnh để ông hiểu và để nó cảm nhận được tấm lòng của anh. 

Trong lòng nó không khỏi cảm thấy hạnh phúc khi anh nói như vậy, nên không tự chủ quay sang nhìn anh mỉm cười nhẹ. Có điều anh lại không nhìn thấy nụ cười đó.. 

Ông nội nhận thấy sự kiên quyết trong mắt anh thì nhún vai tỏ vẻ không quan tâm sau đó ra lệnh cho người giúp việc cạnh đó “ Mau đem hình phạt của con bé lên đây” 

Chưa đầy ba mươi giây sau, “hình phạt” đã ở ngay trước mặt tất cả mọi người. Một hình phạt được thiết kế một cách vô cùng đơn giản và không thể giản đơn hơn, tuy nhiên lực sát thương là khá cao. 

Anh nhìn xuống sàn nhà – nơi hình phạt được đặt lên thì không khỏi buồn cười. Vậy mà anh còn tưởng ông nội lại lỡ ra tay nặng với nó. Đúng là vừa rồi đã cư xử không phải rồi. 

Anh cố đè nén tiếng cười xuống bụng quay sang nói nhẹ nhàng với nó “ Đây chính là lí do vừa rồi em khóc?” 

Nó chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn anh sau đó gật đầu một cái chắc nịch. Ai ngờ nó vừa gật đầu, anh đã không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng làm hai gò má nó bỗng chốc trở nên ửng hồng liền quay sang trách móc anh “ Anh cười cái gì chứ? Không được cười” 

Một phần cảm thấy mình biểu lộ cảm xúc hơi quá, một phần cũng không muốn nó xù lông nên ngay lập tức anh ngoan ngoãn nghe lời cưng chiều nhìn nó “ Ừ không cười” 

Hóa ra để trừng phạt nó vì tội dám biến hóa lung tung hình tượng của Bắp, ông nội đã phân phó cho nó một nhiệm vụ có chút cao cả, đòi hỏi sự can đảm, kiên trì vượt khó, thành tâm hối cải….. Đó là băm một trăm củ hành tây mà không được sử dụng bất kì một phụ kiện nào có tác dụng che chắn như kính hay khẩu trang. Tuy nhiên do một vài lí do mà lòng kiên trì, bất chấp vượt gian khổ của nó đang chu du tại nơi nào đó khá xa xôi, chưa về kịp nên nó đã đi đến quyết định dừng cuộc chơi với kết quả đạt được là một nửa trái hành tây. Và những gì diễn ra sau đó chúng ta đều biết rõ…. 

“ Ông nội, vừa rồi con có cư xử không phải với ông. Con thực xin lỗi” – Anh cúi đầu lên tiếng. Ông thương nó còn không hết thì làm sao để nó chịu thiệt thòi. 

Ông nội hừ một tiếng không mấy hài lòng “ Thanh niên các cậu giờ thật nhàm chán. Làm rối tung mọi chuyện lên rồi cuối cùng lại kết húc bằng câu xin lỗi” Sau đó nhíu mày nhìn nó “ Con cũng thấy cách cậu ta nói chuyện với ông nội rồi chứ? Đúng thật là….. cuộc hôn nhân này khó lắm đây” 

Đúng như những gì ông nghĩ đến, cả nó và anh đều sẽ bày ra cái bản mặt không thể tin nổi cho mà xem. Và tiếp sau đó là hỏi lí do với một thái độ không mấy thân thiện, người hỏi ở đây không ai khác mà chính là anh, ông biết chắc điều đó. 

“ Ông nội, người nói như vậy là có ý gì đây?” – Anh không vui hỏi 

Ông nội thản nhiên nhún vai một cái “ Cậu không cần giả ngây khi chính mình cũng hiểu được những gì ta nói…” Sau đó ông với lấy cây gậy bước lên lầu, bước được hai bước thì đứng khựng lại nhỏ giọng buông ra một câu như chỉ để cho một mình anh nghe thấy “ Tuy nhiên không phải là không có cách để khắc phục được nó” rồi bước tiếp. 

Anh nghe vậy thì nở một nụ cười đầy bí ẩn đồng thời đưa mắt sang nhìn chằm chằm nó làm nó bất giác run nhẹ. 

“ Em ra ngoài nói chuyện với anh một chút” – Nói rồi nắm tay nó dẫn đi mặc cho nó mang theo bao nhiêu thắc mắc. 

Sau khi đặt nó ngồi xuống cẩn thận trên bãi cỏ xanh mượt phía sau nhà, anh cũng từ từ ngồi xuống dùng giọng hết sức dịu dàng hỏi nó “ Mấy ngày không có anh đến làm phiền em thấy có thoải mái hơn không?” Đây thực sự là câu hỏi mà anh đã muốn nói với nó trong suốt những ngày cả hai tách biệt. 

Nó có chút không thoải mái khi anh hỏi như vậy. Anh là đang cho rằng nó cảm thấy thực sự vui vẻ vì điều đó sao? “ Có chuyện gì sao?”

Anh không có trả lời câu hỏi của nó mà đưa đôi mắt buồn bã nhìn xa xăm nói “ Em còn giận anh không Linh?” 

“ Còn” – Nó ngắn gọn đáp lại một từ chắc nịch trong khi bản thân vốn không hề muốn trả lời như vậy. 

Anh chỉ nhẹ nhàng nhìn nó hỏi tiếp “ Còn nhiều không?” 

“.. Nhiều” – Phải ngập ngừng một chút nó mới đáp lại 

Anh chỉ gật nhẹ đầu hai cái tỏ vẻ đã biết sau đó nhẹ giọng lên tiếng “ Thật ra không chỉ riêng em mà ngay cả bản thân anh còn cảm thấy không thể chấp nhận được mình…. Anh xin lỗi.” Ngừng một chút anh tiếp lời “ Có lẽ trong những ngày qua đúng như anh nghĩ, em chắc hẳn sẽ rất dễ chịu, anh biết. Mặc dù như vậy anh sẽ rất đau lòng nhưng nếu sự biến mất của anh khiến em cảm thấy nhẹ nhõm thì anh sẽ làm như vậy…” 

Giọng nói của anh mang theo buồn bã và tuyệt vọng làm tim nó thắt lại, nó chưa từng thấy anh như vậy bao giờ cả. Mặc dù lúc này anh không có khóc nhưng nó có thể cảm nhận được hiện giờ anh đang rất yếu đuối, bất lực. Nghĩ đến đây nước mắt nó không tự chủ lại lăn dài trên má. 

Nhìn thấy những giọt nước chảy dài trên mặt nó, anh nhẹ nhàng đưa tay giúp nó lau đi “ Đừng khóc… Em có biết một trong những nỗi buồn của anh là khi em khóc hay không?” 

Nó ngước mắt lên nghẹn ngào nhìn anh “ Nếu vậy tại sao anh còn làm cho em khóc nhiều đến như vậy?”

“ Anh có lỗi với em nhiều lắm vợ à….” – Anh ôm chặt lấy nó nói khẽ bởi nếu không nó sẽ phát hiện giọng nói của anh cũng chứa nghẹn ngào. “ Anh không thể ngừng nhớ về em được, không thể sống mà không có em…. Không biết những chuỗi ngày tiếp theo sẽ sống thế nào nhưng anh sẽ cố làm thật tốt…” 

Anh đang nói gì vậy? Anh vẫn không có nhìn ra rằng nó đã sớm tha lỗi cho anh rồi sao? Còn nữa anh là đang muốn hai người rời xa nhau sao? Chợt nó đẩy mạnh anh ra không kiềm chế được mà tức giận nói “ Anh có biết anh đang nói cái gì không? Chỉ vì em còn giận mà anh vội muốn rút lui… sống một mình?.... Đúng là anh đã thay đổi rồi, anh không còn là người mà em muốn dựa vào nữa rồi” 

Anh không nhìn nó chỉ im lặng một hồi lâu sau đó mới cất giọng “ Anh chỉ muốn em được hạnh phúc” 

Nó không thể tiêu hóa nổi những gì anh nói, khó khăn lên tiếng “ Nói như vậy có nghĩa nếu như ông nội không chấp nhận cuộc hôn nhân này… anh cũng sẽ bỏ cuộc?” 

Đáp lại nó chỉ là sự im lặng đáng sợ. 

“ Được… Tôi đã hiểu rồi” – Nó lạnh lùng nói trong nước mắt rồi xoay người rời đi thật nhanh. Trong lòng không ngừng mắng anh là đồ ngốc, anh có biết những ngày không có anh nó luôn phải lén theo dõi tình hình hiện tại của anh, luôn nằm mơ thấy anh. Nó mong anh đến biết nhường nào vậy mà anh lại có thể nói ra những lời nói như vậy. 

Về phần anh, sau khi nhìn nó chạy đi thì thở dài một tiếng sau đó sải bước nhanh về phía xe, khởi động rồi nhanh chóng rời đi. 

Trong xe tiếng điện thoại vang lên. Đầu dây bên kia lại vang lên giọng nói quen thuộc “ Giám đốc mọi việc vẫn ổn chứ?” 

Anh nghiến răng nghiến lợi nói “ Chà cũng khá ổn đấy….. Chờ tôi về đến cậu chắc chắn sẽ có thưởng” 

Nghe thấy chữ “thưởng” anh có nhấn mạnh, Alex liền nhận ra mình sắp không xong liền vội vàng nói “ Vậy là thất bại sao?” 

“ Nhờ có mớ kịch bản vớ vẩn của cậu mà cô ấy khóc rồi đó… Có lẽ còn muốn hủy hôn thật nữa kìa. Cậu xem tội cậu có nhỏ không?” – Anh lớn tiếng quát. Tên Alex đáng chết này mấy ngày trước có bày cho anh cách để làm hòa với nó, nào là phải mấy ngày không đến tìm nó, rồi đột nhiên xuất hiện và nói những lời như ban nãy…. Sau đó còn nói, anh chỉ cần làm theo như vậy là kế hoạch đã thành công một nửa rồi. 

“ Giám đốc anh chớ có vội tức giận. Mọi chuyện vẫn có chưa có kết thúc” – Alex nói đầy ẩn ý 

Anh hừ lạnh một tiếng “ Nói cho cậu biết, nếu như kết quả không giống như tôi mong muốn mà ngược lại cô ấy cả đời không muốn nhìn mặt tôi thì bản thân cậu cũng đừng mong được nhìn thấy ánh sáng mặt trời” Nói rồi anh phũ phàng ném điện thoại sang một bên tiếp tục mang khuôn mặt hừng hực sát khí lái xe. 

“ Cứ chờ xem…. Đến lúc thành công anh đừng có chạy đến rối rít cảm ơn Alex tôi” – Alex nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại mà tâm sự.