Đến Lượt Tôi Lên Sân Khấu Gánh Team

Chương 100




Lúc Khương Thần lên game đã thấy người của Như Ý vây quanh số 10, không biết đang nói chuyện gì.

Phương Cảnh Hành phát hiện ra cậu đầu tiên, tiến tới nắm lấy tay cậu.

Khương Thần hỏi: “Chuyện gì thế?”

Phương Cảnh Hành đáp: “Bang mình có trộm ghé hai lần, nhưng chỉ có một lần mất đồ, lại không có thông báo đánh lui gì hết nên bọn họ đang hỏi xem là chuyện gì xảy ra.”

Đúng lúc số 10 bắt đầu kể.

Cậu nhóc bỏ qua việc mình bắn ruồi với giả vờ khóc lóc, kể lại tất tần tật hành vi của anh bảy.

Khương Thần: “…”

Phương Cảnh Hành: “…”

Phục luôn.

Số 10 kể xong thì nhìn thấy Khương Thần, lập tức tìm được chỗ dựa, vội chạy tới.

Đám Cẩu Thịnh im lặng tiêu hóa sự thật, vừa cảm động vừa lo lắng.

Ngọt Ngào lại vì bang mà đi đánh phó bản với đám thiểu năng Kim Cạnh Liên Minh kia, lỡ bị đám đó chọc tức thì sao? Chưa kể còn toàn mấy thằng trai EQ lùn, liệu có mắng em ấy không đây?

Sự thật chứng minh bọn họ đã quá lo lắng.

Số 7 có trí nhớ tốt, nhận thức cũng tốt, đi cùng với đám Dật Tâm Nhân mấy lần là học được, ra hiệu cho đám Kim Thập Lục nghiêm túc nghe chỉ huy, cứ thế mà kiên cường vượt qua.

Đám Kim Thập Lục đạt được ước nguyện, đưa người về tận cửa Như Ý, phóng khoáng nói: “Sau này em có đến bang bọn anh trộm đồ, chỉ cần có anh ở đây thì chắc chắn sẽ không cho bọn họ gϊếŧ em!”

Số 7 nói: “Vậy thì tốt quá ~”

Kim Thập Lục nói tiếp: “Nếu bọn anh đến đúng vào ca trực của em thì sẽ đi ngay, thề không làm gì!”

Số 7 rất vui vẻ: “Các anh đúng là người tốt!”

Trong lúc bọn họ nói chuyện, Như Ý đã nhận được tin ra đón người.

“Nhóm người tốt” đứng nhìn Hương Thảo Ngọt Ngào vẫy tay chào tạm biệt bọn họ, sau đó tung tăng chạy đến bên cạnh Dật Tâm Nhân, cảm thấy em gái này vừa tốt tính vừa tình nghĩa, kĩ năng còn mạnh nữa, thật đúng là hiếm có.

Kim Thập Lục không khỏi vẫy tay với Cẩu Thịnh, thấy hắn đi tới thì nhỏ giọng hỏi: “Ngọt Ngào có người yêu chưa?”

Cẩu Thịnh giội cho gáo nước lạnh: “Đừng có mơ, ẻm được A Dật chăm cho từng tí từ hồi còn là gà non đến giờ đấy, con gái ruột của ổng đó.”

Kim Thập Lục chột dạ: “Đâu có, tôi chỉ hỏi chút vậy thôi.”

Cẩu Thịnh cười ha hả với y, bỏ bọn họ đứng đó trở lại bang.

Dật Tâm Nhân dẫn bang chúng vào sân, giáo dục cô nhỏ kia về sau gặp phải mấy chuyện kiểu này thì cứ để mặc cho bọn họ trộm, mấy thứ này không đáng để tốn sức dẫn người ta đi đánh phó bản.

Số 7 vô thức định phản bác đây không chỉ là chuyện trộm đồ, mà còn là thành lập mạng lưới thông tin.

Ví dụ như giờ anh ta có thể ẩn náu vào Kim Cạnh Liên Minh, đào sạch sẽ bí mật của bang bọn họ, còn có thể trong ngoài phối hợp cho người của Như Ý thuận lợi trộm đồ ăn, cũng có thể khiến cho đám Kim Thập Lục không thể nghi ngờ nổi anh ta.

Nhưng nghĩ lại thì đây chỉ là game thôi, không thể mắc bệnh nghề nghiệp được, thế là nghe lời: “Vâng, em hiểu rồi ạ.”

Dật Tâm Nhân xoa đầu số 7 khen ngợi.

Phương Cảnh Hành thoáng nhìn sang.

Trước giờ anh vẫn luôn đi cùng Khương Thần, thấy số 7 chơi rất hợp với người của Như Ý nên cũng mặc kệ đối phương, nhưng không ngờ là anh ta lại khiến A Dật để ý như vậy.

Anh bí mật thương lượng với Khương Thần một chút, sau đó đợi Khương Thần hỏi ý số 7, vòng vèo một hồi, Phương Cảnh Hành mở ra khung chat với Dật Tâm Nhân.

[Thì thầm] Ám Minh: Có chuyện này quên nói cho ông biết.

[Thì thầm] Dật Tâm Nhân: Chuyện gì?

[Thì thầm] Ám Minh: Ngọt Ngào là nam.

[Thì thầm] Dật Tâm Nhân: …

[Thì thầm] Ám Minh: Anh ta luôn dùng giọng mặc định của hệ thống mà mấy ông không hoài nghi gì à?

[Thì thầm] Dật Tâm Nhân: Hồi trước đám Cẩu Thịnh có hỏi, em ấy mở míc luôn, giọng nữ.

[Thì thầm] Ám Minh: …

[Thì thầm] Ám Minh: Tóm lại là đực đó.

[Thì thầm] Dật Tâm Nhân: Ừ.

Dật Tâm Nhân đóng khung chat, nhìn “con gái ruột” trước mặt, lại mỉm cười xoa đầu anh ta, thái độ không chút thay đổi.

Khương Thần nhìn về phía Phương Cảnh Hành: “Nói chưa?”

Phương Cảnh Hành đáp: “Nói rồi.”

Nhưng A Dật khác với người anh Nho Sơ của mình.

Nho Sơ là kiểu không thích dây dưa nhiều lời, tác phong luôn sạch gọn quả quyết. A Dật thì là nguyên một bụng hư hỏng, ai mà biết được trong đầu y nghĩ cái gì. Dù sao thì cũng đã chào hỏi với cả hai bên rồi, chuyện còn lại tùy thuộc vào họ thôi.

Phương Cảnh Hành đang định kéo Phong Ấn Sư nhà mình ra ngoài chơi thì thấy trên kênh xuất hiện cảnh báo.

Cả đám không nói nhiều, lập tức phi ra sân sau.

Đập vào mắt là cảnh người của Càng già càng dẻo dai đang đứng vây xem đồ Tết.

Thành nhỏ chỗ bọn họ đóng quân chỉ có ba bang, đi hết một lượt rồi giờ đến bang đã từng tổ đội với mình.

Phó giám đốc Đường nói: “Không hổ là bang lớn, đồ Tết nhiều ghê.”

Khương Thần: “Tiếc là mấy người không lấy nổi đâu.”

Mấy ông chú đồng loạt quay đầu, thấy nguyên một đội quân Như Ý thì lập tức không vui: “Online rồi không đi đâu chơi đi, cắm rễ ở bang làm cái gì?”

Khương Thần nói: “Làm thịt người.”

Ngài phó giám đốc lập tức nói: “Bọn tôi chỉ đến xem thử thôi, không làm gì đâu.”

Dật Tâm Nhân biết mấy người này là bạn của nhóm Phương Cảnh Hành, để bọn họ quyết định xem có nên gϊếŧ không.

Khương Thần bèn ra hiệu cho Đỗ Phi Chu, phó giám đốc Đường và cựu đồng đội ở lại, sau đó nói với những người kia: “Tôi đếm đến ba mà không đi thì để tôi tiễn mấy người đi.”

Người của Càng già càng dẻo dai thấy Đỗ Phi Chu gật đầu thì vội vàng chạy.

Đám Dật Tâm Nhân thấy vậy cũng rút lui, sân sau khôi phục sự yên tĩnh. Bọn họ ngồi xuống đất, Khương Thần bắt đầu nói đến chuyện ra viện.

Phó giám đốc Đường rất vui, hẹn lúc ăn Tết tổ chức một bữa cơm luôn.

Ông hỏi: “Mấy người kia chú định chừng nào nói?”

Khương Thần đáp: “Đợi một thời gian nữa.”

Cậu vừa mới ra viện, gặp chị dâu anh rể còn tạm được, chứ giờ còn đi gặp mấy người bạn cũ thì hình như hơi quá khoa trương.

Phó giám đốc Đường đồng ý, đoán là trong khoảng nửa năm tới là có thể gặp.

Đang nói chuyện dở, ánh mắt vị cựu đồng đội bỗng lia đến một góc sân, rất hứng thú nói: “Gà của bang cậu còn đẻ được trứng à?”

Khương Thần nói: “Đập tiền vào đó, không trộm được đâu, cùng lắm là trộm được trứng thôi.”

Cựu đồng đội chẹp miệng, thấy trên kênh thế giới liên tục hiện lên thông báo ăn trộm thì nói: “Mấy thứ này đều là tái chế lại từ thời bọn mình, không biết sao mà mấy đứa nhỏ này lại chơi hăng được đến như vậy nữa.”

Phó giám đốc Đường nói: “Ông không hiểu được đâu, cái này như mốt ấy, cứ n năm lại luân hồi một lần. Với cả năm đó bọn mình trộm đồ có bị chủ nhân đuổi theo đánh đâu? Ông xem giờ chơi kíƈɦ ŧɦíƈɦ hơn nhiều, tạo được nhiều pha kì…”

Một đống lời ngợi khen chưa kịp nói hết thì thời gian ăn trộm đã cạn, ba người bị cưỡng chế đưa về bang.

Khương Thần và Phương Cảnh Hành rời khỏi sân sau, đến chỗ số 10 đang đợi bọn họ, dắt đứa nhỏ nghịch ngợm này đi chơi.

Có lẽ đúng như lời phó giám đốc Đường nói, hoạt động trộm đồ Tết này rất được các người chơi hoan nghênh.

Hôm qua là ngày đầu tiên của hoạt động nên còn ở giai đoạn mù mờ dò xét, hôm nay đã hoành hành khắp chốn, người chơi nhao nhao chạy lên Weibo gửi yêu cầu, biểu thị năm lần không đủ dùng gì hết, hi vọng có thể thêm vài lần, cũng mong game có thể ra bùa truyền tống có chỉ định bang hội.

Tốc độ của nhà phát hành luôn rất nhanh, phát hiện lượng người chơi tham gia rất đông thì đến tối đã đưa ra bản điều chỉnh tương ứng.

Số lần cơ bản vẫn là năm lần, nhưng có thể gia tăng theo tiến độ thu thập đồ Tết, mỗi ngày các bang có thể bỏ tiền ra mua đồ một lần. Truyền tống có chỉ định cũng được một lần một ngày, nhưng điểm đến nhất định phải là bang có tiến độ thu thập đồ Tết tương đương, chứ không để mấy bang nhỏ đi trộm bang lớn, bang có lớn đến mấy cũng không chịu được.

Với tiến độ hiện giờ thì Như Ý có thêm hai lá bùa truyền tống.

Khương Thần và Phương Cảnh Hành đã chơi hết năm lần vào buổi sáng, bèn nhường cơ hội này cho những người khác, chuyên tâm ở sau vườn xử lý đống rau quả của mình.

Phương Cảnh Hành nhìn tin tức trên kênh, cười nói: “Em đoán chắc giờ mấy bang lớn sẽ phải cho người canh.”

Khương Thần cũng nghĩ như vậy.

Dù sao thì mấy bang lớn cũng đông người, họ hoàn toàn có điều kiện cho người thay phiên đóng quân ở sân sau.

Phương Cảnh Hành nhìn Khương Thần: “Hôm nay muốn ngủ lúc mấy giờ?”

Khương Thần đáp: “Vẫn mười rưỡi.”

Thế là Phương Cảnh Hành đăng nhập vào tài khoản stream, đăng thông báo hôm nay mười rưỡi mới bắt đầu stream.

Fan nhìn mà đau đớn vô cùng.

Mẹ nó dễ đoán vãi, bé yêu nhà anh hôm nay lại mười rưỡi mới ngủ chứ gì?

Anh có dám để cậu ấy livestream cùng mình không hả!

Phương Cảnh Hành không biết bọn họ đang oán thầm, đăng thông báo xong thì thoát ra. Anh hỏi: “Mai em đến chơi được không?”

Khương Thần nói: “Được.”

Phương Cảnh Hành lại đề nghị: “Hay là em đến đón anh qua nhà em chơi nhé?”

Khương Thần biết Phương Cảnh Hành sống một mình, trong nhà ngoài anh ra cũng chỉ có đầu bếp nhà họ Phương phái tới, chuyên môn phụ trách ba bữa một ngày cho anh, quét dọn hay mấy việc khác đều do AI làm.

Cậu hỏi: “Đầu bếp thì sao?”

Phương Cảnh Hành nói: “Đợi bác ấy làm cơm trưa xong thì em sẽ cho bác ấy nghỉ buổi chiều.”

Khương Thần có hơi tò mò về nhà Phương Cảnh Hành, thế là quyết định đến xem thử.

Đúng giờ cậu lên giường đi ngủ, sáng sớm hôm sau lại nghe ba nói trưa nay không về ăn cơm, trước khi ông kịp dặn cậu nếu gọi đồ ăn ngoài thì ăn ít dầu mỡ, Khương Thần đã chủ động ngắt lời: “Con qua bên Phương Cảnh Hành ăn, cậu ta sống một mình.”

Khương Khang Nhạc hỏi: “Thằng bé đó biết nấu à?”

Khương Thần nói: “Con nghĩ là không, nhưng nhà cậu ta có đầu bếp.”

Khương Khang Nhạc cũng không hỏi thêm, đứng dậy đi làm.

Ông vừa đi chưa được bao lâu Phương Cảnh Hành đã đến. Khương Thần lên xe của anh, được chở vào một khu dân cư cao cấp, cuối cùng dừng lại trước một tòa biệt thự.

Phương Cảnh Hành liếc nhìn nhà để xe, sau đó kéo tay cậu vào cửa. Anh nói: “Đầu bếp đi mua đồ chưa về nên không có ai ở nhà hết.”

Khương Thần nghe vậy thì tháo khẩu trang xuống, đang định quan sát tòa biệt thự thì thấy một con AI nam đi tới.

AI nhìn hai bàn tay nắm lấy nhau của họ, quay sang Phương Cảnh Hành, giọng điệu khổ sở vô cùng: “Anh ta là ai? Anh chán tôi rồi nên muốn đổi người khác à?”

Khương Thần: “…”

Phương Cảnh Hành: “…”

Khương Thần cũng nhìn về phía người nào đó: “Hóa ra nhà cậu vẫn còn người khác.”

Đội trưởng Phương cảm thấy oan vãi, vội giải thích: “Đây là người máy chó độc thân Thừa Nhan tặng, nó có chức năng ghen, hình như là tự động kích hoạt. Trước kia em không dùng đến bao giờ nên không để ý.”

Nói rồi anh đổi lại chỉ thị.

AI lập tức khôi phục về bình thường, nghe thấy mệnh lệnh của anh thì tươi cười đi bổ hoa quả cho bọn họ.

Khương Thần hỏi: “AI này dùng tốt không?”

Phương Cảnh Hành đáp: “Cũng được.”

Khương Thần nhịn mấy giây, thật sự không nhịn được: “Có cung cấp phục vụ cho phương diện kia không?”

Phương Cảnh Hành lập tức dở khóc dở cười: “Không.”

Khương Thần “ồ” một tiếng, lòng hiếu kì được thỏa mãn, đi dạo ở lầu dưới xong lại lên trên tầng ngắm nghía, cứ thế đi vào phòng ngủ chính.

Phòng ngủ tạo cho người ta cảm giác rất giống với Phương Cảnh Hành, phong cách tổng thể đơn giản mà thoải mái dễ chịu.

Từ trên ban công nhìn ra ngoài có thể thấy được hồ nhân tạo của khu này, cảnh sắc tươi đẹp vô cùng. Nếu như là mùa xuân thì chắc sẽ còn đẹp nữa.

Khương Thần bình luận: “Chỗ này của cậu cũng không tệ.”

Phương Cảnh Hành cười nói: “Vậy có muốn ở lại một đêm không? Nghe nói hôm nay có tuyết rơi đấy, anh có thể ngắm tuyết.”

Khương Thần ngẫm nghĩ: “Không được.”

Phương Cảnh Hành cũng không kiên trì, đi tới ôm lấy cậu từ đằng sau, cùng cậu trò chuyện.

Khương Thần đứng dựa vào người Phương Cảnh Hành một hồi, hơi nghiêng đầu nhìn anh. Ánh mắt hai người gặp nhau, Phương Cảnh Hành nghiêng về trước hôn tới.

Nụ hôn đầu tiên trong buổi hẹn hò ngày hôm nay vẫn triền miên như bao lần trước.

Lúc Khương Thần được thả ra thì người đã được đặt dựa vào tường, hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần, hô hấp cũng không quá ổn định.

Con ngươi Phương Cảnh Hành hơi thẫm lại, nhưng anh vẫn duy trì dáng vẻ lịch sự tao nhã, khẽ hôn lên khóe miệng cậu, hỏi lại: “Hôm nay thật sự không ở lại à?”

Khương Thần nói: “Không.”

Phương Cảnh Hành “ừm” một tiếng, lùi lại nửa bước, chuẩn bị nói sang chuyện khác để dời sự chú ý.

Kết quả một giây sau, Khương Thần lại giơ tay nhấn lên tường, rèm cửa trong phòng khe khẽ kêu, chậm rãi khép lại.

Căn phòng bỗng trở nên tối tăm.

Hơi thở Phương Cảnh Hành nghẹn lại, kéo người vào lòng, tai lại nghe thấy “cạch” một tiếng, cửa được mở ra.

AI bưng mâm đựng trái cây bước vào: “Chủ nhân, trái cây được cắt xong rồi.”

Nó đã được lập trình để làm việc nhà, thấy rèm không được mở thì tự động đặt mâm trái cây xuống, chạy tới ấn chốt mở. Thế là lại một tiếng soạt nho nhỏ, rèm cửa chậm rãi mở ra.

Khương Thần: “…”

Phương Cảnh Hành: “…”

Tên đầu sỏ gây tội lại hoàn toàn không biết đọc hiểu sắc mặt con người, nó hỏi: “Chủ nhân, có cần tôi ở lại với hai người không?”

Phương Cảnh Hành nói: “Không cần, ra ngoài đi.”

AI này thuộc dạng khéo léo tâm lý, nó đánh giá giọng điệu của anh, hỏi lại: “Anh đang không vui, tại sao vậy?”

Phương Cảnh Hành mỉm cười: “Cậu nghe nhầm rồi.”

AI chấp nhận lời giải thích này, vui vẻ rời đi.

Cửa phòng đóng lại, thế giới trở về yên tĩnh.

Khương Thần mặt không cảm xúc đi ra ngoài: “Tôi xuống dưới đi dạo.”

Trước khi Khương Thần kịp mở cửa, Phương Cảnh Hành đã đè cửa lại, từ phía sau ấn người vào trong ngực.

Trong chốc lát cả hai đều không nhúc nhích, căn phòng lại lần nữa tĩnh lặng.

Vài giây sau, Phương Cảnh Hành cúi đầu xuống, nhẹ nhàng in lên gáy cậu một nụ hôn.

Hàng mi Khương Thần khe khẽ rung động, buông tay nắm cửa ra.

___________