Đèn Lạnh Trên Giấy, Hoa Lê Lạnh Trong Mưa

Chương 18




Nếu ngươi thích một người, liền không tự chủ được muốn đối xử tốt với người ấy.

Hắn không giống người khác, ta liền luôn dễ dàng thiên vị hắn.

Hắn thích ăn bánh đậu xanh ta làm, vì vậy mỗi lần hắn đến, trên bàn đều có bánh đậu xanh, hắn thích dây đeo tay hình phương thắng mà ta làm, cách một thời gian ta lại làm cái mới cho hắn.

Khi công bố kết quả kỳ thi Hương, hắn đứng một mình ở xa, ta kéo Phù Quang chen lấn đứng ở hàng đầu, chỉ để tìm tên hắn.

Hắn đứng đầu bảng, là một cử nhân rồi, ta còn vui hơn hắn.

Ngụy Đồng cũng đỗ, Tứ Cửu chen lấn cùng chúng ta, Ngụy Đồng khoanh tay kiêu ngạo đứng không xa Yến Ôn.

Ngụy Đồng muốn gần gũi Yến Ôn nhưng không dám, có lẽ mấy năm này gia đình quản nghiêm, hắn không thường đến, nhưng chỉ cần đến, luôn mang theo nhiều đồ ăn và đồ dùng cùng vô số lời phàn nàn.

Ta không có gì để cho hắn, chỉ có thể an ủi hắn hết lần này đến lần khác.

Hắn chỉ nhỏ hơn Yến Ôn ba tháng, nghe nói mẹ hắn đã chọn cho hắn một vị hôn thê rồi.

Ta đã một tháng không gặp Ngụy Đồng, không biết mẹ hắn đã định hôn sự cho hắn chưa.

Yến Ôn không nhận hắn, có lẽ không phải vì ghét hắn, mà chỉ không muốn liên quan đến nhà họ Ngụy nữa.

Vất vả lắm mới chen ra khỏi đám đông, ta đã nóng đến đỏ mặt, Phù Quang cũng chẳng khá hơn bao nhiêu.

Người qua lại đông đúc, ta đứng trước mặt Yến Ôn, hắn vẫn mặc chiếc áo xanh cũ, miệng mỉm một nụ cười nhạt.

Hắn đưa khăn cho ta, ta lau mồ hôi trên trán rồi lặng lẽ cất khăn vào tay áo.

Rửa sạch rồi trả lại hắn sau.

"Yến Ôn, huynh là người đứng đầu bảng, chúc mừng huynh! Giờ là cử nhân đại nhân rồi, có phải nên mời chúng ta một bữa không?"

Ta cười tít mắt nhìn hắn, chắp tay chúc mừng.

"Nhóc con!"

Hắn cười nói.

Ngụy Đồng dời đi dời lại, cuối cùng cũng dời đến gần, cười hì hì chúc mừng Yến Ôn.

Chắc là vui mừng chăng? Yến Ôn cũng nói một câu chúc mừng.

Ngụy Đồng há hốc miệng, trông ngốc nghếch, nếu không phải vì hắn đẹp trai, thật khó mà nhìn.

Hắn muốn đi cùng chúng ta, nhưng xe ngựa nhà họ Ngụy đã đậu ngay bên đường, rèm xe hơi mở, có thể nhìn thấy vạt áo màu đỏ thẫm của người bên trong.

Ngụy Đồng chu miệng, không vui nhưng không thể làm gì, ta hỏi hắn về chuyện hôn sự.

Hắn càng thêm chán nản.

"Không bằng ngươi gả cho ta đi, chúng ta còn có chuyện để nói, ta sợ nhất là quý nữ nói một câu đã đỏ mặt cả nửa ngày, sau này ngày nào cũng nhìn, làm sao mà sống nổi?"

Hắn nhỏ giọng than thở, nhưng Phù Quang và Yến Ôn đều nghe thấy.

Phù Quang cúi đầu, ta chọc chọc Ngụy Đồng, hắn dường như nhận ra Phù Quang chính là quý nữ mà hắn nói, gãi gãi trán rồi chạy mất.

Trên đường về, Phù Quang và Yến Ôn không nói gì, người trên phố đông đúc, chen chúc, ta sợ lạc mất, một tay nắm Phù Quang, tay kia kéo tay áo Yến Ôn.

Vất vả lắm mới ra khỏi phố Trường An, đến ngã rẽ thì bị xe ngựa chặn đường.

Rèm xe mở, một tiểu nha đầu khoảng mười tuổi bước xuống, sau đó là một cô nương tầm tuổi ta.

Đó là một mỹ nhân thực sự, dáng người cao ráo, khuôn mặt trứng ngỗng, đôi mắt phượng cong lên, lông mày dài mảnh, đôi môi không dày không mỏng vừa vặn, má hồng phấn.

Cổ trắng ngần, không chỗ nào là không đẹp.

"Yến công tử."

Nàng mở miệng gọi, giọng như chim hoàng oanh, ngay cả giọng nói cũng hay như vậy.

"Hứa cô nương."

Yến Ôn lùi lại một bước, đáp lại, vẫn lạnh lùng kiêu ngạo như thường.

"Nghe nói công tử đạt giải đầu bảng, Tam nương xin chúc mừng. Vài ngày nữa cha ta sẽ mở tiệc, mong công tử đừng từ chối, nhất định phải đến."

Nàng e thẹn, ánh mắt tràn đầy tình ý.

Làm sao ta không biết, nàng đã động lòng với Yến Ôn.

Đây chắc là con gái út của Hộ Quốc Tướng Quân, Hứa Ngênh Ca mà Ngụy Đồng từng nói?

Ta lặng lẽ buông tay áo hắn, kéo Phù Quang đứng xa hơn.

Chỉ là Hứa Nghênh Ca rất khéo xử, nhìn chúng ta cười rồi mời cùng đi.

Yến Ôn không nói đi hay không, chúng ta đương nhiên không dám đáp.

Tiểu nha đầu thúc giục, Hứa Nghênh Ca lên xe ngựa, bánh xe lăn bánh, xe ngựa đi rồi.

Yến Ôn đứng đó, không biết nghĩ gì.

Khi quay lại, ánh mắt hắn lóe lên sự tức giận.

Không biết tại sao, chỉ có ta nhìn thấy, và ta giả vờ như không thấy.

Trên đường không ai nói gì, khi về đến nhà vừa đúng giờ cơm trưa, Ô mụ mụ nói rằng lão thái thái gọi chúng ta sang nhà ăn cơm.

Lớn đến thế này, đây là lần đầu tiên ta ăn cơm mà không thấy ngon miệng.

Vội vã trở về nhà, trong đầu toàn là hình ảnh của Hứa Nghênh Ca, người đẹp, tên cũng hay.

Trên đời này, nam nhân nào không thích mỹ nhân? Cha ta cũng từng bị mẹ ta mê hoặc vì vẻ đẹp của bà.

Ta nhìn vào gương đồng, thấy mình đã cao lên không ít, nhưng tóc vẫn vàng và thưa thớt.

Nghe nói cạo đầu sẽ mọc lại tóc đen dày hơn nhiều, nhưng thân thể phát phú thọ chi phụ mẫu*, nếu ta cạo đầu, cha ta có đánh ta không?

(*) Thân thể phát phú thọ chi phụ mẫu: Mình mẩy tóc da, cha mẹ sinh ra