Đèn Khuya Le Lói

Chương 54




Bởi vì các camera trong nhà gỗ đều đã bị tháo dỡ, Phỉ Duyệt Nhiên không thể quan sát tình trạng của Phó Tẫn mọi lúc được nên cô ta đã yêu cầu Chung Viễn Huỳnh gửi WeChat cho mình mỗi ngày để báo cáo tình hình của Phó Tẫn.

Tâm trạng của anh thay đổi, xuất hiện những hành động khác, tranh anh vẽ những gì, anh dùng bao nhiêu thời gian ở trong phong tranh, anh ngủ bao lâu, ăn bao nhiêu, vân vân, mọi thứ đều phải mô tả thật chi tiết.

Vì vậy, Chung Viễn Huỳnh cũng thông báo cho Phỉ Duyệt Nhiên về cả việc cô dùng tay giúp Phó Tẫn.

Phỉ Duyệt Nhiên gọi điện hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"

Giọng điệu nghiêm túc kia làm Chung Viễn Huỳnh trở nên căng thẳng: "Cháu chỉ mới chạm vào nó một chút qua quần thôi."

"Bao lâu."

Nhớ lại việc Phó Tẫn không thể đạt khoái cảm, vẻ mặt hạnh phúc đan xen đau khổ của anh, dường như tiếng thở dốc trầm khàn ấy vẫn vang vọng bên tai. Chung Viễn Huỳnh chịu đựng hơi nóng trên mặt, ho nhẹ một tiếng: "Chỉ khoảng chừng ba năm phút thôi ạ."

Phỉ Duyệt Nhiên: "Cậu ấy có xuất..."

“Không có.” Chung Viễn Huỳnh vội vàng nói.

Chủ yếu cũng là do Phó Tẫn quá quan tâm đến cảm xúc của cô và không muốn cô làm gì quá mức, anh chỉ cọ vào người cô một lúc rồi buông tay cô ra, hôn lên mặt và cổ một cách hài lòng rồi dùng khăn ướt lau tay cho cô, thận trọng hỏi: "Có cảm giác khó chịu không?"

Nhìn vẻ mặt của Chung Viễn Huỳnh, lại nghe cô nói không một lần nữa, anh thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vẫn còn vương vấn sợ hãi nói: "Sau này bất kể đã làm đến bước nào, chỉ cần em không thoải mái, anh sẽ dừng lại."

Anh đem toàn quyền quyết định đặt vào tay cô.

Chung Viễn Huỳnh vẫn không được yên tâm: "Cái này không có vấn đề gì sao?"

"Ở mức độ này rồi còn không sao." Phỉ Duyệt Nhiên nói: "Nhưng các cháu cũng không cần vội vàng, nếu tương lai sau này muốn có con, thì phải chú ý đến phương diện này."

"Lại chuẩn bị thêm một tuần nữa xem thể chất của cậu ta thế nào, sau đó có thể bắt đầu bước vào giai đoạn giảm thuốc."

Nói đến đây, Phỉ Duyệt Nhiên không khỏi khẽ thở dài: "Viễn Huỳnh, yêu một người có vấn đề về tâm lý không thể giống với người bình thường được. Khi cậu ta có phản ứng với việc giảm thuốc, tâm trạng sẽ thay đổi rất lớn, rất dễ xuất hiện sự tiêu cực và các vấn đề về mặt tâm lý mà không phải ai cũng chịu được.”

"Ngay cả khi cậu ta có khá hơn trong tương lai, căn bệnh tâm lý kéo dài này cũng đã để lại những ảnh hưởng như sự tự ti, mặc cảm nhưng chuyện này không ảnh hưởng đến gia cảnh, năng lực và ngoại hình của cậu ấy. Nhà họ Phó vẫn rất mạnh mẽ và quyền lực. Còn nữa, ngoại hình và khả năng của Phó Tẫn khá xuất sắc nhưng cậu ta vẫn không thể loại bỏ cảm xúc tiềm ẩn này."

"Một người như vậy sẽ luôn đặt mình ở vị trí thấp nhất khi yêu, cháu cần kiên nhẫn và tin tưởng hơn để vượt qua từng chút một."

Vì vậy, không thể yêu Phó Tẫn theo kiểu nói yêu là yêu, bởi anh hoàn toàn không có khả năng chơi đùa cùng cô.

"Không sao cả." Chung Viễn Huỳnh nói: "Là người, không ai là không có khuyết điểm, cháu cũng rất nhạy cảm đó thôi."

Phỉ Duyệt Nhiên thầm cảm động trong lòng, đứa trẻ này mềm mỏng kiên trì hơn nhiều so với trong tưởng tượng của cô ta, cô là người duy nhất không coi Phó Tẫn như một bệnh nhân mắc bệnh tâm lý. Kể từ khi quyết định ở bên Phó Tẫn, cô chưa bao giờ do dự mà luôn chấp nhận mọi thứ về Phó Tẫn, không kể là tốt hay xấu.

Đây mới là những gì Phó Tẫn cần nhất.

——

"Chị đang làm gì thế?"

Phó Tẫn nhìn thấy Chung Viễn Huỳnh mở tủ thuốc, đem một chiếc bàn gỗ nhỏ qua, đang ngồi trên thảm làm việc gì đó.

Anh ngồi khoanh chân ở một bên xem, thấy cô đã cắt được hai mươi mốt mảnh giấy hình vuông to bằng nửa lòng bàn tay, rồi lấy bút đánh dấu ngày tháng và các buổi sáng, trưa, tối trên giấy.

"Đây là loại thuốc anh cần uống trong một tuần, ba lần mỗi ngày, trước khi bước vào giai đoạn giảm liều thuốc."

Cô nhận thấy Phó Tẫn uống thuốc quá tùy tiện, hoàn toàn không để tâm. Vào thời điểm quan trọng như thế này, không thể phạm một sai lầm dù chỉ là nhỏ nhất.

Chung Viễn Huỳnh kiểm tra lại tên các loại thuốc do Phí Duyệt Nhiên gửi, chia từng tờ giấy vào các chai, lọ thuốc, sau đó gấp chúng lại, nhìn thoáng qua một giây cũng có thể thấy rõ.

Cảm thấy những người bên cạnh im lặng hồi lâu, Chung Viễn Huỳnh quay đầu lại nhìn anh. Có lẽ vì không muốn cô nhìn thấy vẻ mặt của mình, anh vùi mặt vào hõm vai cô.

“Sao vậy?” Chung Viễn Huỳnh dừng động tác.

Một lúc sau Phó Tẫn nói: “Có phải anh rất phiền hà không.” Giọng anh có chút mệt mỏi.

"Nếu như tính kĩ lại, em lại càng phiền phức hơn." Chung Viễn Huỳnh nói với giọng thản nhiên và thoải mái: "Thật ra, em không thích đi tàu điện ngầm, cũng không muốn đi taxi. Mặc dù em có đủ tiền nhưng mua ô tô thì lười cầm lái quá, bây giờ ở đây, ngày nào cũng phải phiền anh đưa đón em."

“Không phiền.” Anh nói.

“Em cũng không cảm thấy phiền phức, em chỉ thấy vui vẻ thôi. Phó Tẫn, mối quan hệ không thể chỉ do một bên cố gắng được.” Chung Viễn Huỳnh ngẩng mặt lên, giọng điệu dịu dàng nhưng nghiêm túc: “Việc gì anh nguyện ý làm vì em, em cũng sẵn sàng làm vì anh.”



Lông mi của Phó Tẫn khẽ run lên, cô thế mà lại đặt vị trí của bản thân ngang hàng với anh.

——

Trong vài ngày tiếp theo, Từ Tử Thúc phát hiện ra Phó Tẫn thực sự chủ động uống thuốc vào mỗi buổi sáng, trưa và tối mà không cần đến sự thuyết phục của anh ta nữa. Anh ta cảm thấy nhẹ nhõm, vì cuối cùng Phó Tẫn cũng chịu nghe lời.

Từ Tử Phúc thấy mỗi lần Phó Tẫn uống thuốc xong đều đưa giấy gói thuốc cho Chung Viễn Huỳnh, Chung Viễn Huỳnh gấp miếng giấy vuông thành một con hạc, cho vào lọ thủy tinh lớn rồi đặt lên trên tủ thuốc.

Nghe đâu là khi cái lọ được lấp đầy, sẽ có một phần thưởng.

Quả nhiên, sự nhiệt tình của cậu chủ nhỏ đối với việc uống thuốc cao chưa từng thấy, hận không thể uống mỗi ngày tám gói thuốc.

Từ Tử Phúc thực sự rất ngưỡng mộ, không hổ là giáo viên, cô thực sự rất thông minh.

Sau đó, Chung Viễn Huỳnh phát hiện ra, cứ sau một thời gian dài vẽ trên máy tính, thị lực của anh sẽ bị suy giảm.

Cô che mắt anh lại, bảo anh nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, nếu không về sau cô sẽ để mặc anh vậy không quản nữa.

Chung Viễn Huỳnh nói rằng sau mỗi giờ vẽ tranh, cô sẽ để anh ôm cô trong mười phút, Phó Tẫn đồng ý.

Trước đây khi còn đi học, mỗi khi sắp đến giờ tan học, anh không bao giờ giữ được bình tĩnh. Hiện tại mỗi khi chỉ còn hai mươi phút nữa là hết giờ, anh thường xuyên nhìn Chung Viễn Huỳnh, làm ra vẻ như đã sẵn sàng nghỉ ngơi.

“...”

Chung Viễn Huỳnh bắt đầu tự hỏi liệu điều này có ảnh hưởng đến hiệu quả công việc của anh hay không.

Phó Tẫn cuối cùng cũng có thời gian nghỉ ngơi, anh vừa ôm Chung Viễn Huỳnh vào lòng thì Từ Tử Thúc gọi đến: "Này, tổ tông, cậu có ở đó không?"

Phó Tẫn "ừm" nhẹ một tiếng.

Nghe thấy tâm tình Phó Tẫn không tốt lắm, Từ Tử Thúc liếc sang Bối Trân Giai ở bên cạnh, cảm thấy chuyện đã đi tong một nửa.

"Thì là... Một họa sĩ truyện tranh tên là Thạch Mộc Thạch Tâm sắp xuất bản một cuốn sách mới. Cậu có thể viết một lời giới thiệu được không?"

Việc tìm ai đó có danh tiếng để giới thiệu một cuốn sách mới là điều rất bình thường. Thật ra thì cũng không cần phải nêu tên tác giả làm gì cả, chỉ cần nhắc đến tên cho cuốn sách đó, ví dụ như "Tác giả truyện tranh nổi tiếng nhiệt liệt đề cử". Có được mấy lời như vậy thôi cũng đã giúp danh tiếng cuốn sách và doanh số bán hàng tăng không ít rồi.

Tiện tay giúp đỡ người khác, giống như thêu hoa trên gấm vậy.

Nếu Phó Tẫn đồng ý với lời đề nghị, doanh số của cuốn sách này ít nhất cũng sẽ tăng gấp đôi, đó là lý do tại sao Bối Trân Giai đích thân đến phòng làm việc để hỏi.

Đầu bên kia điện thoại không có tiếng động.

Từ Tử Thúc đợi một lúc, tự hiểu ra.

Anh ta hiểu rằng Phó Tẫn lười nói chuyện, nó có nghĩa là “A không phải là việc của tôi, nếu sau này anh còn lãng phí thời gian để hỏi về mấy loại chuyện như thế này nữa, chặn.”

"..."

Từ Tử Thúc nhìn người bên cạnh, lắc đầu.

Cũng đã phần nào đoán trước được, Bối Trân Giai lộ ra vẻ tiếc nuối nhưng không nói thêm gì nữa, cảm ơn xong rồi chuẩn bị rời đi.

Từ Tử Phúc cất điện thoại, khó hiểu hỏi cô ấy: "Cô Chung không phải là bạn của cô sao, sao cô không nhờ cô ấy giúp?"

"Bởi vì biết cô ấy chắc chắn sẽ tìm mọi cách để giúp nên tôi thấy rất ngại khi phải tìm đến cô ấy." Vì từ khi còn nhỏ, Bối Trân Giai cũng đã biết Chung Viễn Huỳnh khá rõ. Chung Viễn Huỳnh rất hiếm khi can thiệp vào công việc của người khác, kể cả là chuyện liên quan đến Bối Trân Giai hay Phó Tẫn.

Cá nhân Bối Trân Giai cũng khá thích việc công tư phân minh, vậy nên cô ấy đã đến studio để nhờ trợ lý của anh giúp. Thậm chí nếu không nhận được sự đồng ý, cũng chả sao cả.

Thấy cô biên tập viên nhỏ bên cạnh có hơi thất vòng, Từ Tử Phúc không khỏi cố thuyết phục Phó Tẫn một lần nữa, bỗng anh ta nghe thấy giọng nói của Chung Viễn Huỳnh qua điện thoại.

"Thạch Mộc Thạch Tâm? Tác giả truyện tranh này đã vẽ được nhiều năm. Nghe nói khá nổi tiếng, năng suất khá cao mà chất lượng cũng không tồi. Nghe Trân Giai nói cô ấy đã ký hợp đồng với tác phẩm đã hoàn thành mới nhất của Thạch Mộc Thạch Tâm và cũng sắp xuất bản một cuốn sách mới." Bởi vì khoảng cách gần, Chung Viễn Huỳnh nghe thấy gì đó.

“Đề cử.” Hai từ được cất lên với giọng điệu thờ ơ cắt ngang những lý do để thuyết phục khác của Từ Tử Thúc mà anh ta đang cố gắng đưa ra.

Từ Tử Phúc: "..."

——

Sau khi Phó Tẫn bước vào giai đoạn giảm thuốc, Chung Viễn Huỳnh nhận thấy anh càng đeo bám cô hơn.

Anh không thể bình tĩnh vẽ được, mà luôn loanh quanh bên người cô, mắt anh vẫn luôn khoá chặt lên cô.



Kể từ sau sự việc "dùng tay giúp" sáng hôm đó, Phó Tẫn không làm gì khác thường nữa, tuy anh vẫn rất thích tiếp xúc cơ thể với cô nhưng chỉ dừng ở việc khều nhẹ vào ngón tay của cô.

Phó Tẫn cũng thích mua đồ cho cô, bất cứ khi nào anh phát hiện ra rằng cô có hứng thú với thứ gì đó, anh đều sẽ mua nó cho cô, điều này giống như khi anh còn là một đứa trẻ vậy.

Mãi cho đến sau này, Phó Tẫn vẫn cố tình phục vụ theo sở thích của cô và vẽ cô trong một thời gian dài.

Chung Viễn Huỳnh sau đó mới nhận ra rằng Phó Tẫn vẫn luôn cố gắng lấy lòng cô.

Sau khi cô chia sẻ những điều trên và suy nghĩ của mình với Phỉ Duyệt Nhiên, cô đã nhận được một ý kiến tán đồng.

"Cháu đoán đúng, chính là như vậy." Phí Duyệt Nhiên nói: "Bây giờ có ít thuốc để điều chỉnh cảm xúc, thế nên tác động của cảm xúc tiêu cực sẽ càng rõ ràng hơn, chẳng hạn như tự ti, mặc cảm, bất an và luôn lo lắng. Cậu ta sẽ nghĩ bản thân không đủ tốt, sợ cháu chán, càng sợ cháu sẽ rời đi, đại khái là như vậy.”

"Đây chỉ là giai đoạn đầu, khi tiếp tục giảm thuốc và cho đến khi ngừng thuốc hẳn, trong khoảng thời gian này tâm lý tiêu cực sẽ càng nghiêm trọng hơn."

"Viễn Huỳnh, cháu phải chuẩn bị tâm lý."

Vì chuyện này, Chung Viễn Huỳnh đã lo lắng rất nhiều ngày nhưng những cảm xúc mà cô ấy đã cẩn thận che giấu vẫn bị Phó Tẫn tinh ý phát hiện, thậm chí còn vô tình ảnh hưởng đến anh.

Chung Viễn Huỳnh đơn giản là tự thôi miên bản thân, không phải là chuyện dễ dàng, sẽ không sao đâu.

Phần lớn thời gian ở trong biệt thự nhà vườn, khi Chung Viễn Huỳnh không có việc gì làm, cô sẽ xem các chương trình giải trí để thư giãn. Thật tình cờ là gần đây có một chương trình tạp kỹ tương đối nổi tiếng. Sáu chàng trai có thân hình và gương mặt đều khá đẹp tham gia chương trình thực tế về hoạt động trò chơi ngoài trời.

Cô đã xem hai tập, cảm thấy khá dễ xem và buồn cười, cô gia nhập đội quân reo hò cổ vũ mà không chút do dự, thường xuyên hô khẩu hiệu: "Các em trai, cố lên!"

Chung Viễn Huỳnh không xem được trên điện thoại di động nên đã mở TV màn hình lớn trong phòng khách lên xem, cô thường nói chuyện một mình, không nhịn được hét lên: "A! Em trai cố lên, chị sẵn sàng rồi!"

Phó Tẫn đứng phía sau với cốc sữa trên tay, nhàn nhạt liếc nhìn rồi hỏi: "Chị thích người nào nhất?"

Chung Viễn Huỳnh không rời mắt khỏi màn hình, chỉ vào một chàng trai: "Em trai áo trắng kia có vẻ ngoài không vướng bụi trần, mà em ấy cũng chơi rất tốt nữa."

Phó Tẫn liếc nhìn chàng trai kia, im lặng đặt ly sữa xuống rồi bước lên lầu.

Không lâu sau, Chung Viễn Huỳnh lại nghe thấy một giọng nói trầm ấm phía sau: "Nhìn em này."

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Phó Tẫn đang đeo một chiếc kính gọng vàng và một chiếc áo sơ mi trắng đắt tiền, có vẻ như được thiết kế riêng theo hình dáng cơ thể của anh, mỗi một tấc vải đều rất vừa vặn. So với chàng trai trẻ kia càng đẹp trai hơn, lại có khí chất cao quý.

TV vẫn đang phát nhưng cô không thể tìm thấy chút hứng thú nào để xem nó, vì cô đã hoàn toàn bị thu hút bởi Phó Tẫn.

Phó Tẫn khẽ cong mắt, giống như một vòng cung hoàn mỹ được vẽ bằng bút lông.

Cảnh tượng trước mắt giống như khung hình quay chậm, anh tháo kính ra, ngón tay mảnh khảnh từ từ cởi từng cúc áo màu bạc, bắt đầu từ chiếc thứ nhất trở xuống.

Để lộ ra quả táo Adam, xương quai xanh mấp mô… Cho đến vòng eo mịn màng và cơ bụng săn chắc.

Trong khoảng thời gian này, anh đã tìm một vị huấn luyện viên thể hình, tác dụng của việc luyện tập của anh rất rõ ràng. Cô còn nhìn thấy hai đường nhân ngư của anh chéo dưới eo, biến mất dần trong chiếc quần đen.

Có sự lạnh nhạt và cũng có sự gợi cảm.

Phó Tẫn nhớ đến lời nói “Em trai cố lên, chị sẵn sàng” khi nãy của cô, anh nheo mắt hạ thấp giọng: “Chị à, có được không?”.

Sau đó, anh cởi thắt lưng rồi tiến lại gần cô.

Trái tim Chung Viễn Huỳnh đập loạn xạ, cổ họng cô thắt lại, sự khô nóng lan tỏa khắp cơ thể.

Phó Tẫn cúi đầu, hơi thở ấm áp nhẹ nhàng lướt qua tai cô.

Anh không hề vội vã, cởi thắt lưng từng chút một rồi đặt vào tay cô.

Cổ họng như thắt lại, anh thì thầm vào tai cô.

“Chị à, chị có muốn chơi với em không.”

Tác giả có điều muốn nói:

Chơi!

Muốn chơi như thế nào!!

Thì chơi như vậy!!!