Đèn Khuya Le Lói

Chương 48




Chung Viễn Huỳnh dường như không hiểu câu hỏi của anh, cũng không hiểu tại sao anh lại đột nhiên chuyển chủ đề.

Cô chớp chớp mắt, nhìn Phó Tẫn cúi đầu tiến sát lại.

Khoảng cách gần đến mức hơi thở của hai người hòa vào nhau.

Phó Tẫn nhìn xuống môi cô, trong đôi mắt đen, cảm xúc như thủy triều đen kịt bị gió cuộn lên trong đêm tối.

Môi sắp chạm nhau.

Chung Viễn Huỳnh đột nhiên đưa tay lên, giữ cằm anh lại.

Phó Tẫn ngoan ngoãn nói: "Chị muốn chủ động?"

Chung Viễn Huỳnh mơ hồ "ừm" một tiếng rồi nâng cằm anh lên.

Phó Tẫn im lặng phối hợp với động tác của cô, không hề né tránh, cảm nhận hơi thở ấm áp của cô lướt nhẹ qua cổ anh, cổ họng anh thắt lại trong chốc lát.

Ngay sau đó.

Yết hầu của anh được đôi môi mềm mại nóng bỏng chạm vào.

Phó Tẫn cứng đờ cả người, sống lưng tê dại, hơi thở trở nên nặng nề, thở gấp một hồi, khó khăn gọi cô: "Chị..."

Đùa như thế này, anh khó có thể giữ được bình tĩnh để không đi quá giới hạn.

Yết hầu cử động lên xuống, cô liếm láp không theo tiết tấu.

Phó Tẫn mở to mắt, siết chặt eo cô, thở gấp, dòng máu chảy qua tim trở nên nóng bỏng.

Làn gió từ bệ cửa sổ thổi nhè nhẹ vào phòng cũng làm không khí mập mờ hẳn, rồi dần nóng lên.

Ham muốn gào thét, toàn thân căng cứng, có thứ nào đó gần như muốn thoát khỏi sự khống chế của lý trí.

“Em xin lỗi chị.”

Anh thì thầm, ngón tay chạm vào gấu váy của cô.

Chung Viễn Huỳnh đột nhiên cắn lấy yết hầu anh, Phó Tẫn khẽ "ưm" lên một tiếng, giọng khàn đặc, khó có thể phân biệt được là khoái cảm hay là đau đớn.

Anh ngừng giây lát, thu ​​tay ôm lấy gáy cô giống như đang dỗ dành một chú mèo con: "Dùng thêm sức đi."

Chung Viễn Huỳnh cảm thấy cơ thể vừa nặng nề vừa mệt mỏi, não bộ hoạt động ngày càng chậm, cô ngập ngừng: "Hả?"

Phó Tẫn lặp lại một cách chậm rãi: "Chị dùng một chút sức làm em đau đi."

Dáng vẻ đàng hoàng của anh không còn nữa, trong mắt anh giờ đây toàn là sự điên cuồng cố chấp.

Anh muốn cô để lại dấu ấn trên người anh, tốt nhất là nên cắn đứt cổ anh để máu dính lên người cô.

Đã không biết bao nhiêu lần anh mơ thấy mình chết dưới tay cô, bị con dao rọc giấy của cô cứa vào da thịt khiến máu thịt anh be bét.

Nước mắt cô rơi vào vết thương của anh rồi hòa vào máu.

Cảnh tượng này khiến anh cảm thấy thật hưng phấn.

Nụ cười của anh trong giấc mơ không hề thay đổi.

——

Chưa được một lúc thì Chung Viễn Huỳnh dần cảm thấy mệt mỏi, cô ngủ thiếp đi.

Phó Tẫn ngửa đầu tựa vào lưng ghế sofa, khớp ngón tay chống lấy xương lông mày, từ từ điều chỉnh lại hô hấp, đè nén những cảnh tượng méo mó, u tối. Cả khuôn mặt anh gần như bị vùi trong bóng tối, vẻ mặt u ám.

Không lâu sau đó.

Phó Tẫn lấy lại sức, bế Chung Viễn Huỳnh lên phòng ngủ trên tầng ba.

Sáng hôm sau.

Chung Viễn Huỳnh tỉnh dậy, đầu óc choáng váng, trí nhớ hỗn loạn, miệng vừa khô vừa chát, khi bình tĩnh lại thì thấy mình không thể cựa quậy được.

Cô từ từ mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt của Phó Tẫn gần trong gang tấc. Khi ngủ lông mày của anh giãn ra, không hiểu sao trông anh lúc này thật ngoan.

Ánh sáng ban mai chiếu vào phòng, dưới góc độ này, Chung Viễn Huỳnh nhìn thấy hàng mi cong của anh rất rõ ràng, giống như một chiếc bàn chải nhỏ vậy.

Vào buổi sáng, con trai luôn có một phản ứng khó tả.

Phó Tẫn ôm quá chặt, cơ thể của hai người dính lại với nhau. Chung Viễn Huỳnh cũng không phải không biết gì nên cô chỉ có thể nằm im, không dám nhúc nhích.

Khi ngủ cô đã không ngoan tí nào, chứ đừng nói lúc tỉnh cô phải duy trì trạng thái bất động như người gỗ thế này. Một lát sau cô cảm thấy tay tê quá nên đã cựa một tí, lát sau thì lại muốn duỗi thẳng chân rồi lại muốn vén tóc ra.

“Đừng động đậy.” Anh vừa nhắm mắt vừa nói.

Giọng anh mệt mỏi, khàn khàn, mang một giọng điệu cảnh cáo.

Chung Viễn Huỳnh "Ồ" một tiếng, cô tạm nằm im một lúc.

Lát sau, cô lại không chịu được, cảm thấy để thẳng chân không thoải mái, muốn co chân lại. Vì vậy cô thuận theo ý mình mà cong chân lên nhưng trong quá trình đó, đầu gối cô lại đụng vào —



Phó Tẫn giật mình tỉnh dậy, giọng khản đặc, lập tức buông cô ra, lật người lại lấy chăn quấn quanh eo.

Nhìn thấy ánh mắt oan ức của anh, Chung Viễn Huỳnh cũng biết mình đã đụng tới chỗ nguy hiểm như thế nào, lập tức đỏ mặt, lắp bắp: "Chị, chị..."

Khóe mắt anh đỏ hoe, xem ra lực sát thương không hề nhỏ.

Chung Viễn Huỳnh ngồi dậy một cách khó khăn, ánh mắt hai người chạm nhau. Thấy anh ôm chăn ngồi dậy mà cũng lề mề, trong đầu cô tự nhiên liên tưởng tới tập tiếp theo của anh giám đốc và cô vợ nhỏ.

Cuối cùng giám đốc cũng có được thứ mình muốn, sáng hôm sau lại muốn một “trận gió xuân” nhưng cô vợ nhỏ lại ôm chăn nức nở: "Bây giờ người ta vẫn còn đau mà!"

Khoan đã, tại sao mọi chuyện lại đi theo chiều hướng này.

Chung Viễn Huỳnh ngây ra một lúc, mắt cô nhìn vào cổ của Phó Tẫn, thấy trên yết hầu anh có dấu răng.

Tại sao lại có dấu răng này cơ chứ? Chẳng lẽ là do cô cắn sao, Chung Viễn Huỳnh cố gắng nhớ lại nhưng cô chỉ nhớ được cảnh Phó Tẫn đưa cô về. Những chuyện cô nhớ đều là những đoạn ký ức không quan trọng còn trọng điểm thì hoàn toàn quên sạch.

Đây là rượu gì cơ chứ, sao lại nặng như vậy.

Trước đây cô chỉ uống bia có nồng độ cồn thấp và rượu hoa quả, chưa hề gặp tình trạng như thế này bao giờ, nhất thời cô không biết phải đối mặt ra sao.

Phó Tẫn biết cô đang nhìn cổ của mình, thấy vẻ mặt hoang mang bối rối của cô, xem ra cô cũng chẳng nhớ gì cả.

“Tối hôm qua chị không làm gì đúng không?” Chung Viễn Huỳnh hỏi một cách không chắc chắn.

Phó Tẫn kê một cái gối lên đầu giường, từ từ ngả người ra sau nói: "Thật sự là không làm gì cả."

Chung Viễn Huỳnh vừa nhẹ nhõm một lúc thì lại nghe thấy anh nói: “Chị cưỡng hôn em.”

“…”

Chung Viễn Huỳnh phải qua một hồi lâu mới tiêu hóa được chuyện này.

Phó Tẫn nhìn cô với đôi mắt đầy ẩn ý, ​​rồi lại nói vuốt đuôi: "Chị còn cắn yết hầu của em, còn nói muốn em."

Chung Viễn Huỳnh: “…”

——

“Tổ tông của tôi ơi, cậu đang làm cái gì vậy?” Từ Tử Thúc buồn bực nói.

Anh xoay vô-lăng, nhìn qua gương chiếu hậu, liếc nhìn người đang thản nhiên ngồi ở ghế sau.

Từ Tử Thúc không biết chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó khi Phó Tẫn giữ người ở lại qua đêm nhưng anh ta biết Phó Tẫn vẫn còn đang uống thuốc, không thể làm chuyện ấy được nên cũng an tâm hơn. Kết quả, sáng sớm hôm sau khi Từ Tử Thúc đi tới biệt thự nhà vườn, nhìn thấy mặt Chung Viễn Huỳnh đỏ ửng, vội vàng rời đi, anh ta lập tức biết rằng ông nội này không kìm nổi bản năng, không thể giả vờ ngoan ngoãn được nữa.

Làm cho con gái nhà người ta xấu hổ. Đừng nói là qua nhà, cô còn trốn Phó Tẫn khắp nơi.

Không gặp được cô, Phó Tẫn nghĩ mọi cách để đi gặp cô.

Vậy mới nói, làm vậy chi.

Tâm trạng của Phó Tẫn đang rất tốt, anh chống khuỷu tay lên cửa sổ, tay chống cằm ung dung nhìn lướt qua phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe, cười nói: "Không kìm được"

“Ừm.” Từ Tử Thúc chuyển làn đường, tiếp tục nói: “Lát nữa gặp người ta, thì thành khẩn nhận lỗi đi, thừa nhận mình đã sai, chứ không cô ấy còn trốn cậu dài dài."

Từ Tử Thúc dặn suốt quãng đường đi, đưa Phó Tẫn đến trước cổng trường đợi Chung Viễn Huỳnh tan làm.

Nhìn thấy vẻ mặt háo hức chờ đợi của anh, Từ Tử Thúc thầm nói, cuối cùng cũng cũng được khai sáng rồi.

Kết quả là khi Phó Tẫn nhìn thấy Chung Viễn Huỳnh, Từ Tử Thúc vểnh tai lên nghe thấy anh nói: "A Huỳnh, em biết chị giận em vì bây giờ em không thể "làm" được, chị tránh mặt em cũng là vì sợ nổi "lòng tham" mà lại không làm được gì. Chị đừng lo, tháng sau em sẽ giảm thuốc, qua ba tháng sẽ dừng thuốc hẳn. Sau nửa năm như vậy, chị muốn làm gì em cũng được."

“Em xin lỗi, để chị phải kiềm chế rồi.” Anh vô cùng áy náy nói.

Anh cúi đầu, cụp mắt, mím môi. Dường như anh thật lòng xin lỗi vì đã không thể thỏa mãn cô.

Vẻ ngoài của anh đã đàng hoàng, đứng đắn như vậy rồi mà vẫn còn giả bộ ngoan ngoãn nghe lời.

Chung Viễn Huỳnh: “…”

Từ Tử Thúc: “…”

Mẹ nó chứ bộ anh không tính làm người à?!

——

Từ Tử Thúc biết Phó Tẫn rất biến thái nhưng không ngờ anh lại giỏi như vậy, không những không khiến người khác phải khó chịu mà còn khiến mọi người thuận theo ý anh. Chung Viễn Huỳnh không còn tránh anh nữa, kể từ ngày hôm đó cô còn rất thường xuyên tới biệt thự nhà vườn.

Từ Tử Thúc đoán rằng Chung Viễn Huỳnh không muốn Phó Tẫn tiếp tục kéo cô đi theo con đường sai lầm đó.

Nhìn thấy hai người hòa thuận với nhau như vậy, Từ Tử Thúc cuối cùng cũng nhẹ nhõm, không khỏi cảm thán rằng không hổ là Phó Tẫn.

Phó Tẫn sợ Chung Viễn Huỳnh ở nguyên cả ngày sẽ thấy nhàm chán. Vì vậy anh cho người đóng một tủ sách trong phòng khách và yêu cầu Từ Tử Thúc đi sưu tầm tất cả các loại truyện tranh, từ loại phổ biến đến không phổ biến, trinh thám giật gân, tưởng tượng kì ảo, từ trong nước đến quốc tế.

Mặc dù Phó Tẫn vẽ truyện tranh nhưng anh lại không đọc nhiều truyện tranh. Anh chỉ đọc cùng cô hồi học cấp 2, vì vậy ở biệt thự nhà vườn đa phần chỉ có truyện tranh do anh vẽ và một số sách dạy kỹ năng vẽ truyện bằng ngoại ngữ.

Từ Tử Thúc đi hai chuyến, mua về hơn trăm quyển truyện tranh.

Ngay khi anh ta định hỏi: "Cậu mua nhiều sách như vậy làm gì, dù Chung Viễn Huỳnh mỗi ngày đọc một cuốn cũng đâu đọc hết được đống sách này đâu?" Thì thấy Phó Tẫn đi qua đi lại xem mấy thùng sách, vẻ mặt nghiêm túc như thầy hiệu trưởng đi kiểm tra tình hình học tập vậy.

“Sao vậy?” Từ Tử Thúc cảm thấy cần phải giải thích cho bản thân: “Tuy tôi làm việc chân tay nhưng cũng không tham tiền tới mức đi mua sách lậu.”

Tuy có nhiều bộ truyện tranh là phiên bản giới hạn, giá cao gấp mấy chục lần. Nhưng cũng chẳng phải trả bằng tiền của Từ Tử Thúc nên anh ta mới không đắn đo khi mua như vậy. Chứ thật chất bản thân chẳng qua cũng chỉ là người làm công ăn lương mà thôi.



Phó Tẫn dùng hai ngón tay kéo chiếc ghế gỗ lại, lười biếng ngồi xuống, bắt đầu đọc lướt những cuốn sách đó.

Từ Tử Thúc đứng tại chỗ không rõ vì sao, chưa được bao lâu thì Phó Tẫn ném hai cuốn sách sang một bên, sau đó tiếp tục đọc cuốn tiếp theo.

Từ Tử Thúc đi tới cầm hai cuốn sách lên, đọc kỹ một hồi lâu vẫn thấy không có vấn đề gì: "Chất lượng không có vấn đề gì, thiết kế sách còn tinh xảo. Cái này cũng được mà.”

Phó Tẫn phớt lờ anh ta, tiếp tục việc của mình rồi lại ném bốn cuốn sách qua một bên.

“Cậu đang phân loại à?” Từ Tử Thúc không hiểu: “Đây vốn dĩ đã là lựa mua theo yêu cầu của cậu, còn phân loại cái gì nữa.”

Trong đó có một cuốn đắt khủng khiếp, Từ Tử Thúc dựa theo “Nguyên tắc ném tiền xuống nước sẽ phát ra tiếng” nói: "Nếu cậu không cần chúng thì tôi mang đi bán."

Phó Tẫn vẫn không ngước lên nhìn anh ta: "Ừm, bán được tiền thì anh giữ lấy mà xài."

Phó Tẫn luôn hào phóng chẳng bao giờ tính toán mấy chuyện này nhưng sau khi xem anh như người nhà của mình thì Từ Tử Thúc không khỏi sốt sắng: “Cậu đang mưu tính chuyện gì?”

Cũng do thấy Từ Tử Thúc làm việc chăm chỉ mấy năm nay. Anh muốn khen thưởng nhưng lại ngại không dám nói thẳng ra nên mới nghĩ cách để khích lệ.

Không thể nào, Từ Tử Thúc sau khi nghĩ xong thì cả người đều ớn lạnh. Giữa hai thằng con trai đừng có sến súa như vậy, có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra là được rồi.

Phó Tẫn vẫn đọc lướt những cuốn truyện, hoàn toàn không để ý đến biểu cảm phức tạp và biến đổi tâm lý của Từ Tử Thúc đằng xa.

Hai tiếng đồng hồ trôi qua, Phó Tẫn đã coi xong một nửa số sách và chọn ra gần năm mươi quyển truyện tranh. Từ Tử Thúc cuối cùng cũng hiểu được những điểm chung của những truyện tranh này sau khi sắp xếp lại số truyện tranh.

Điểm chung là – có cảnh đồi trụy hoặc máu me bạo lực.

“...”

Nhìn thấy Phó Tẫn ngồi đó làm việc như một chiếc máy scan, động tác bình thản, vẻ mặt tập trung nghiêm túc. Từ Tử Thúc ho nhẹ một tiếng, cảm thấy mình cần phải nhắc nhở anh: "Theo như tôi biết, Chung Viễn Huỳnh đã là người lớn rồi."

“Ừm.” Đối phương chẳng phản ứng gì.

“…”

Bởi vì muốn "vả mặt" ông nội này nên Từ Tử Thúc lén liếc nhìn anh một cái rồi cẩn thận nói: "Theo tôi thấy thì cô ấy có thể xem được những quyển truyện tranh này rồi."

Vậy mà anh còn bảo vệ sự trong sáng cô, không cho cô coi những thứ này, như thể cô còn là trẻ em vậy, để làm gì cơ chứ?!

Phó Tẫn ngừng lại, từ từ ngẩng đầu lên nhìn anh ta chằm chằm, không nói một lời.

Qua một lúc lâu.

Phó Tẫn khẽ cười một tiếng, nhớ lại hồi cấp 2 anh đã đóng ba tủ sách lớn trong phòng, còn cho người đi mua lại tất cả những cuốn truyện tranh có thể mua được trong thành phố.

Anh muốn tạo bất ngờ cho Chung Viễn Huỳnh nhưng sợ cô không thích những cuốn được mua về. Nên anh mở một cuốn truyện tranh ra đọc và thấy phạm vi của cuốn sách vượt quá nhận thức của anh ở độ tuổi hồi đó.

Anh để cuốn sách đó qua một bên rồi coi cuốn tiếp theo. Đây là một cuốn nói về câu chuyện liên quan đến những vụ giết người giấu mặt trong bóng tối, vừa quỷ dị vừa đẫm máu. Nghĩ tới Chung Viễn Huỳnh sợ bóng tối nên anh cũng bỏ cuốn sách này đi.

Anh phải mất hết một đêm mới xem hết đống truyện tranh này, bỏ những cuốn có tình tiết trần trụi và bạo lực đẫm máu ra. Ngày hôm sau, anh mới đi tới nhà của Chung Viễn Huỳnh, bảo cô đến nhà anh đọc truyện tranh.

Việc này ấn tượng đến nỗi bây giờ khi Phó Tẫn mua truyện tranh cho Chung Viễn Huỳnh, việc đầu tiên phải làm chính là sàng lọc sách cho cô.

Nhìn thấy Phó Tẫn cười, Từ Tử Thúc còn tưởng rằng anh không tính toán chuyện vừa rồi, đang thở phào nhẹ nhõm thì nghe anh chậm rãi nói: "Tiền bán sách sung vào công quỹ."

“…”

Ngay sau đó.

Phó Tẫn nghĩ tới quá trình tiến triển của mình và Chung Viễn Huỳnh, quay đầu nói với Từ Tử Thúc: "Cậu lọc lại năm mươi cuốn truyện tranh hồi nãy lần nữa đi."

Từ Tử Thúc sững sờ: “Còn sàng lọc lại gì nữa?” Không phải Chung Viễn Huỳnh đều xem được sao.

"À." Phó Tẫn uể oải nói: "Giữ cuốn có cảnh nóng lại."

“…”

Từ Tử Thúc bị sốc.

Sốc vì những hành động này của anh.

“Cậu không tính làm người hả?!”

Aaaa! Thằng chó!!!

“Ừm.”

Thằng chó nào đó cười, còn thở dài cảm thán: "Làm không nổi."

“… Đậu.”

Tác giả có điều muốn nói:

Phó Tẫn: Làm nai tơ lâu quá nên lâu lâu anh muốn đi làm sói ấy mà.

Chung Viễn Huỳnh:???

Tác giả: Thích một người nhất định sẽ có ham muốn và tính chiếm hữu, chứ đừng nói đến Phó Tẫn.

Còn nữa mỗi lần tới đây đều cần phải nhấn mạnh, anh thực sự bị bệnh! Trong lòng ai cũng có những mặt tối, anh lại mắc bệnh tâm lý nên một số suy nghĩ và những mặt tối càng méo mó trần trụi hơn.