Máy bay của Chung Viễn Huỳnh khởi hành lúc hai giờ chiều. Sáng sớm cô đã dậy thu dọn hành lý, vốn cũng chẳng ở lại được mấy ngày nên đồ phải thu dọn cũng không nhiều.
Sau bữa trưa, tài xế xách hành lý của cô xuống lầu rồi đặt vào trong xe.
Chung Viễn Huỳnh quay đầu lại nhìn, phòng khách chỉ còn một mình Phó Tẫn. Mắt anh nhìn lơ đãng vào một góc nào đó, hơi thất thần, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cô không định về thăm Chung Lịch Cao. Lần này trở về là do Phó Lăng Thanh gọi về, cô cũng chỉ định về thăm nhà một chuyến, chưa biết lần về nhà tiếp theo là khi nào.
Có lẽ sẽ không bao giờ gặp lại họ nữa. Chung Viễn Huỳnh dừng bước, nói với anh câu tạm biệt cuối cùng trước khi đi: “Phó Tẫn, chị đi đây, vậy… Tạm biệt nhé.”
Nắng chiều chiếu sáng khắp phòng khách, ánh đèn khiến khuôn mặt anh trở nên rõ nét hơn. Anh chớp mắt, ngước mắt nhìn qua, giọng nói trầm ấm: “Ừ, thượng lộ bình an.”
- -
Tài xế vẫn là chú Lý, trên mái tóc đen đã điểm thêm không ít sợi bác. Ông ấy xúc động nói: “Chớp mắt đã mấy năm không gặp rồi. Các cháu cũng đã lớn, tuổi trẻ tràn đầy hứa hẹn.”
“Lúc chú mới tới đây làm tài xế, cháu và A Tẫn còn chưa cao tới cửa.”
Chung Viễn Huỳnh cười coi như trả lời.
Chú Lý hỏi: “Năm sau Viễn Huỳnh có về đón Tết không?”
Chung Viễn Huỳnh nhìn khung cảnh quen thuộc không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ, đưa ra một đáp án ba phải: “Phải xem tình hình.”
“Aiz.” Chú Lý cười bất đắc dĩ: “Thật đúng là xa cách.”
Chung Viễn Huỳnh cười vẫy tay tạm biệt. Sau đó cô đi lấy vé, kiểm tra an ninh rồi ngồi đợi. Cuối cùng là soát vé lên máy bay, rời khỏi thành phố in đậm dấu ấn thời thơ ấu của cô.
Gần hai tiếng sau, máy bay hạ cánh. Chung Viễn Huỳnh lấy điện thoại ra, khung chat trong điện thoại không ngừng nhảy lên.
Tăng Gia: Đến nơi chưa, đến rồi thì mau tới đây, người xinh đẹp nhất trong đoàn người là tớ.
Chung Viễn Huỳnh cong môi, đi ra ngoài. Lúc cô đang chuẩn bị cất điện thoại đi thì thấy một tin nhắn được gửi đến từ số điện thoại lạ: Đón tết vui không. Không bị nhiễm lạnh chứ. Chăm sóc bản thân cho tốt…
Cô liếc một cái, chẳng thèm đọc hết đã trực tiếp kéo số điện thoại đó vào danh sách đen.
Ở cửa ra, Chung Viễn Huỳnh đi về phía Bối Trân Giai, quét mắt nhìn một lượt từ trên xuống dưới, không nhịn được nói: “Cậu không lạnh à?”
Nếu nói Chung Viễn Huỳnh bọc như như một quả bóng thì Bối Trân Giai ăn mặc mỏng manh như một cây kem.
Bối Trân Giai tạo dáng đứng đợi cô, cố chịu đựng không để bản thân run rẩy nhưng chỉ một câu nói của cô đã thành công đạp ngã cô ấy. Cô ấy rùng mình một cái, hàm răng nghiến chặt nhưng vẫn lạnh đến phát run: “Còn không phải để đẹp mù mắt cậu à.”
“Vậy thôi hả?” Chung Viễn Huỳnh cười nhạo cô ấy không chút lưu tình: “Cậu mà cởi hết đồ có lẽ tớ có thể giả vờ mù một lát.”
“…” Bối Trân Giai nói: “Cậu chỉ biết làm tổn thương tớ thôi, cậu “yêu” tớ đấy à.”
“Không phải ngày mai cậu bắt đầu đi làm à, sao? Muốn xin nghỉ ốm mấy ngày để kéo dài kỳ nghỉ lễ hả?” Chung Viễn Huỳnh tháo khăn quàng xuống, cởi áo khoác đưa cho cô.
“Hứ.” Bối Trân Giai lườm cô một cái: “Cho dù có phải lết theo thân xác bệnh tật này tớ cũng phải tỏa sáng trong ngành truyện tranh!”
“Được thôi.” Chung Viễn Huỳnh kéo cô ấy đi: “Không nói tới chuyện khác, ít nhất cậu cũng phải đảm bảo bản thân không bị đông cứng giữa trời đông giá rét mới được.”
Bối Trân Giai: “…”
Bối Trân Giai lái xe tới, hai người đi tới bãi đỗ xe. Dọc đường cô ấy luôn cúi đầu nhắn tin, Chung Viễn Huỳnh thấy cô ấy định vừa nhắn tin vừa lái xe, mí mắt cô giật một cái, nhét cô ấy vào ghế phó lái: “Để tớ lái.”
“Ừ.” Bối Trân Giai không thèm ngẩng đầu, thắt dây an toàn xong tiếp tục cúi đầu nhắn tin.
Tiếng tin nhắn vang lên không ngừng, Chung Viễn Huỳnh lại nhìn cô ấy một cái, nói: “Yêu đương nhàm chán như vậy, có ổn không đó.”
“Với lượng công việc của tớ, chưa chắc đã giữ được mấy cọng tóc chứ nói gì tới yêu đương.” Bối Trân Giai trả lời tin nhắn xong, bỏ điện thoại vào trong túi, mặt đau khổ nói: “Chuẩn bị bắt tay vào việc. Nhiều việc quá. Vừa phải giục tác giả vẽ truyện, vừa phải đối chiếu kịch bản gốc, còn phải quản lý việc đăng truyện lên mạng và xuất bản sách nữa.”
Chung Viễn Huỳnh kiên nhẫn lắng nghe, tuy lúc Bối Trân Giai nhiều việc thì sẽ than phiền nhưng thực ra cô ấy rất yêu công việc của mình.
Đa số bạn bè thời còn đi học đều chỉ mang tính chất “thời vụ”. Những người bạn thời tiểu học, đến cấp 2 lại đổi thành những người khác, chuyển trường hay chuyển nhà, đổi số điện thoại,… đều khiến ta mất rất nhiều bạn.
Hai người họ chơi với nhau từ hồi tiểu học đến giờ, mười năm giữ liên lạc, tình cảm sâu nặng, quan trọng nhất là bọn họ có cùng một sở thích với nhau – truyện tranh.
Thời cấp 2 bọn họ tràn ngập nhiệt huyết với một tương lai không biết trước, không sợ bị người khác cười chê, như nghé con mới sinh không sợ hổ.
Chung Viễn Huỳnh từng chỉ vào một quyển truyện tranh mình tâm huyết, kiên quyết nói: “Tương lai tớ sẽ trở thành một tác giả truyện tranh.”
Bối Trân Giai cũng đã từng cầm một quyển tạp chí truyện tranh, nghiêm túc nói: “Tớ vẽ không đẹp lắm, vậy tớ sẽ trở thành biên tập viên, tớ phải in tên mình lên đội ngũ biên tập viên của tạp chí truyện tranh.”
Những lời nói của thời trẻ tuổi non nớt đó dường như đang vang lên bên tai, bọn họ nhìn nhau, ánh sáng lóe lên trong mắt.
Nhưng kết cục của sự cố gắng chưa chắc đã giống như tưởng tượng lúc đầu, kết quả hiện tại đã là tốt lắm rồi.
Bối Trân Giai nhìn ra ngoài cửa sổ: “Lát nữa đưa cậu về nhà xong mình sẽ về luôn, mình phải tới công ty một chuyến.”
Chung Viễn Huỳnh: “Không phải mai mới bắt đầu làm à?”
Bối Trân Giai: “Còn có một vài bản vẽ còn đợi thẩm định, tớ còn phải chuẩn bị cho công việc, tránh cho ngày mai phải vội vàng.”
Rất nhiều người không hiểu tại sao cô đi làm nhưng lại luôn vui vẻ như vậy, thường xuyên tăng ca cũng không oán thán nửa lời. Nói cho cùng thì vẫn là vì yêu thích công việc này, vì thích nên luôn tràn đầy năng lượng.
“Chắc mấy ngày nữa tớ sẽ bận.” Bối Trân Giai nói: “Để sau lại hẹn vậy.”
Chung Viễn Huỳnh gật đầu, quay vô lăng chuyển hướng.
Bối Trân Giai nói tiếp: “Ra Tết sẽ phải ký hợp đồng với mấy đầu sách nữa, tớ muốn ký hợp đồng với người có danh tiếng, hợp tác với họ hiệu suất cũng sẽ tăng cao.”
“Lần này tớ muốn thử xem có thể ký với Mộc Thực Tâm không, còn phải xem xem tác phẩm mới của Gian Chỉ có khả thi hay không.”
Xe tiến vào khu chung cư, đi chậm một đoạn rồi dừng trước một tòa nhà.
Chung Viễn Huỳnh đạp phanh xe, quay đầu nhìn cô ấy nói: “Sao cậu không nói ký với Nguyên Tẫn, cứ ngày ngày nhắc tới cô ấy mãi.”
“Cô ấy là người có thể ký được hợp đồng à.” Bối Trân Giai lộ ra vẻ mặt khát vọng nhưng không dám tưởng tượng: “Đoàn đội của phòng làm việc cô ấy giỏi thật, cộng thêm địa vị của cô ấy, những nhà xuất bản trẻ như chúng ta vọng tưởng sao được.”
Chung Viễn Huỳnh suy nghĩ một lát: “Cũng phải.”
“Đúng là tự mình biết mình.” Chung Viễn Huỳnh nhịn cười nói: “Cậu cũng đừng từ bỏ quyền lợi được mơ ước.”
“…” Bối Trân Giai trợn mắt, xua tay đuổi cô: “Tình bạn đã hết, người qua đường, mời cô xuống xe.”
Chung Viễn Huỳnh không hề khách sáo cười thành tiếng, xách hành lý đi lên lầu.
- -
Buổi tối hôm đó, Chung Viễn Huỳnh tới tháng, nửa đêm bị đau đến tỉnh giấc, uống một viên thuốc giảm đau mới cảm thấy đỡ hơn chút.
Cô ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, vừa hay Bối Trân Giai cũng rảnh, vậy nên có một tin nhắn gửi tới cho cô: “Tớ chuẩn bị tan làm, cậu tới công ty tớ trước đi. Gần đó có một quán lẩu mới mở, nghe nói rất ngon, chúng ta qua đó ăn thử.”
Chung Viễn Huỳnh trả lời tin nhắn sau đó thay đồ đi ra ngoài, gọi xe tới Thời Quang Mạn Tinh, đứng dưới lầu đợi cô ấy.
Thành phố Bắc Đường có tuyết nhỏ, bông tuyết bị ánh đèn đường nhuộm vàng, chậm chậm rơi xuống.
Hơi thở tạo thành khói trắng, khăn quàng cổ bị ngấm hơi ẩm, Chung Viễn Huỳnh kéo khăn xuống để lộ cằm, mũi giày đạp đống tuyết nhỏ ở nằm trong góc.
Tiếng giày da đạp trên đất vang lên trên hành lang, chẳng bao lâu Bối Trân Giai đã bước ra, vẫy tay với cô: “Đi thôi.”
Chung Viễn Huỳnh đáp lại, đột nhiên cô quay đầu nhìn về một góc phố.
Thấy cô dừng bước, Bối Trân Giai hỏi: “Sao vậy?”
Bên đó không có đèn đường, chỉ có thể nhìn thấy bóng tối và hình dáng mờ ảo của những chiếc xe.
“Không có gì.” Chung Viễn Huỳnh không nhìn nữa.
Bối Trân Giai: “Cách đây không xa, chúng ta đi bộ tới đó đi, lúc về tớ sẽ lấy xe đưa cậu về nhà.”
“Được.”
Bóng hai người càng lúc càng xa, trong chiếc xe dừng bên đường có một người đang ngồi, vẫn luôn nhìn bọn họ rời đi, sau đó ngẩng đầu nhìn công ty Thời Quang Mạn Tinh, rút điện thoại ra gọi một cuộc.
- -
Đi vào ngã rẽ bên phải, đi thêm khoảng năm sáu phút nữa là đến quán lẩu.
Thời tiết lạnh lẽo nên mọi người rất thích dùng bếp lò ăn lẩu, việc buôn bán của quán ăn này cũng khá tốt.
Vừa mở cửa đã ngửi thấy mùi cay và mùi bia, bà chủ nhiệt tình mời chào bọn họ: “Hai người đúng không, ngồi đây, muốn ăn gì nào?”
Chung Viễn Huỳnh nhìn menu một lượt, nhìn thấy một hàng chữ và hình ảnh nổi tiếng của quán, lẩu gà cay tê, lẩu vịt om bia và lẩu lòng.
Chung Viễn Huỳnh và Bối Trân Giai nhìn nhau, đồng thanh nói: “Lẩu gà cay tê.”
Bọn họ luôn có cùng một công thức lẩu – phải cay, cay tê là ngon nhất.
Bà chủ cười: “Còn gì nữa không?”
Hai người gọi thêm một vài món ăn kèm, bà chủ ghi món xong liền đưa đơn cho nhà bếp, bảo bọn họ chờ một lát, sau đó đi tiếp đãi những khách hàng khác.
“Đừng thấy cửa hàng này nhỏ.” Bối Trân Giai nói: “Tớ nghe đồng nghiệp nói, đồ ăn ở đây khá chuẩn vị đó.”
Chung Viễn Huỳnh: “Có thể cảm nhận được.” Mùi hương cay nồng bay trong không khí, mùi vị thức ăn thơm ngon.
Ngoài cửa sổ vắng vẻ đìu hiu, bên trong quán đèn vàng ấm áp, nhộn nhịp thoải mái khiến người ta cảm thấy lười nhác thảnh thơi.
Bối Trân Giai dùng nước nóng tráng bát đũa một lượt, bỗng nhiên cô ấy nhớ tới gì đó, hỏi cô: “Phải rồi, không phải cậu bảo cậu vẫn luôn bị đau bụng kinh hả. Tớ quen một bác sĩ Trung y, thấy ông ấy khá giỏi.”
“Hồi mới đi làm, tớ cực kỳ lo lắng, thức đêm, rụng tóc khiến sức khỏe tinh thần bất ổn. Ông ấy đã chưa khỏi cho tớ đó, có cần tớ liên hệ giúp cậu không?”
“Thôi.” Chung Viễn Huỳnh cởi khăn ra, nói: “Trước đây tớ cũng từng đi khám rồi, uống thuốc bắc đắng ngắt cả một tháng trời mà chẳng hiệu quả chút nào, lười chẳng muốn hành xác nữa.”
“Không khám cũng được.” Bối Trân Giai đột nhiên ra vẻ thần bí nói: “Bác sĩ đó thú vị lắm, còn biết bói toán nữa. Cậu là người thuộc biên chế, phương diện này không cần lo lắng, hay là để ông ấy bói tình duyên cho cậu đi.”
Chung Viễn Huỳnh nghệt mặt ra, đá chủ đề này lại cho cô ấy: “Cậu tìm ông ấy xem rồi à?”
“Phải, tớ xem sự nghiệp.” Nói tới đây, Bối Trân Giai mừng rỡ nói: “Ông ấy đoán tớ sẽ gặp được quý nhân đó!”
“Không thu tiền của cậu à?”
“Không.”
Chung Viễn Huỳnh ồ lên: “May mà không thu tiền, nếu không tớ sẽ tố cáo ông ta với tội danh lừa đảo.”
“…”
- -
Sau bữa lẩu tối hôm đó, Bối Trân Giai lại tiếp tục bận tối mặt tối mày.
Còn một thời gian nữa mới bắt đầu học, vậy nên Chung Viễn Huỳnh vẫn tiếp tục cuộc sống nhàn nhã của mình, ngủ tới hơn mười giờ thì nhận được điện thoại của Bối Trân Giai.
Chung Viễn Huỳnh lăn một vòng trong chăn, với tay lấy điện thoại trên tủ đầu giường một cách khó khăn, nhắm mắt “Alo” một tiếng.
“Aaa---”
“…”
Tiếng hét của một cô gái truyền tới, Chung Viễn Huỳnh run tay đánh rơi điện thoại.
Giây tiếp theo, điện thoại không ngừng đổ chuông. Chung Viễn Huỳnh nắm tóc, bắt máy một cách miễn cưỡng.
“Bé yêu, cậu biết gì không!” Bối Trân Giai cao giọng nói: “Chắc! Chắn! Là! Tớ! Đang! Mơ!”
“…” Chung Viễn Huỳnh thờ ơ: “Mời cậu tiếp tục, cúp đây.”
“Phối hợp chút đi, nếu không cậu sẽ đánh mất tớ.”
“…”
Bối Trân Giai kích động: “Bác sĩ trung y đó đúng là thần tiên, tớ thật sự gặp được quý nhân rồi. Cậu đoán xem là ai, đoán đúng cả đời này tớ sẽ gọi cậu là cha!”
Chung Viễn Huỳnh ngáp một cái, ngái ngủ nói: “Cậu đứng đâu gọi điện vậy, còn có cả tiếng vọng.”
“WC, nơi này rất phù hợp để tăng thêm không khí, không đúng, đây không phải trọng điểm!”
“… Cúp máy đây.”
Bối Trân Giai vội vàng nói: “Nguyên Tẫn muốn ký hợp đồng với nhà xuất bản bọn tớ!!!”
Điện thoại im lặng một lúc, Bối Trân Giai còn tưởng rằng cúp thật rồi, nhìn thấy điện thoại vẫn đang kết nối: “Sao cậu không có chút phản ứng nào vậy?”
Bộ não của Chung Viễn Huỳnh như máy tính đang được khởi động, hoạt động chậm rì rì.
Nguyên Tẫn?
Ồ.
Nguyên Tẫn?!
Aaaa trời ơi!
Chung Viễn Huỳnh lập tức ngồi bật dậy: “Thật à? Là do tớ chưa tỉnh ngủ hay là đoàn đội phòng làm việc của Nguyên Tẫn ngủ quên vậy?”
Bối Trân Giai kích động: “Đừng nói là cậu, giờ tớ còn chưa dám tin đây này.”
Chung Viễn Huỳnh cảm thấy không chân thực: “Tin tức chính xác không?!”
“Chính xác, trợ lý của Nguyên Tẫn đã gọi điện thoại bàn bạc xong xuôi với tổng biên tập của bọn tớ rồi, chỉ đợi Nguyên Tẫn tới ký tên nữa thôi.”
“Ký quyển nào?” Chung Viễn Huỳnh suy nghĩ rồi nói: “Không phải《Trần Tục》và《Sương Mù》đã ký với nhà xuất bản khác rồi à?”
Bối Trân Giai như khóc lên vì sung sướng: “Ký truyện mới của cô ấy《Đèn Khuya Le Lói》!”
Chung Viễn Huỳnh có ấn tượng với chuyện này, Nguyên Tẫn từng đăng một bài Weibo về 《Đèn Khuya Le Lói》, chỉ có vài câu giới thiệu đơn giản. Còn chưa đăng đã có rất nhiều nhà xuất bản cạnh tranh giá cả để ký hợp đồng, vấn đề liên quan có rất nhiều, sự mong chờ của độc giả cũng rất cao.
Bối Trân Giai nói một cách rung động lòng người: “Cậu biết bây giờ tớ có cảm giác gì không?”
“?”
“Đó chính là cảm giác có một tờ vé số bay thẳng vào mặt, sau đó một đêm trở thành đại gia!”
Chung Viễn Huỳnh có qua có lại nói: “Cậu biết bây giờ tớ có cảm giác gì không?”
Bối Trân Giai: “Một người làm quan cả họ được nhờ?”
“Xin hãy gửi số điện thoại của bác sĩ Trung y đó cho tớ.”
“…”