Đèn Khuya Le Lói - Thải Chu Bạn Nguyệt

Chương 59




Trong phòng bệnh không có máy giám sát, Phó Lăng Thanh cũng không biết rõ Phó Tẫn đã làm gì với Chung Lịch Cao.
Tóm lại, theo lời của y tá, Chung Lịch Cao không còn dám ồn ào muốn gặp Chung Viễn Huỳnh, hơn nữa sẽ run lên khi nghe thấy hai từ Phó Tẫn.
Phó Lăng Thanh chi tiền để ‘chăm sóc’ những người trong bệnh viện, không để tin tức lan truyền ra ngoài, chuyện này xem như đã xong.
Không ai sẽ để ý đến người đàn ông chỉ có thể nằm trên giường bệnh.
Sau năm mới, Chung Viễn Huỳnh bận rộn chuẩn bị cho đám cưới, Phó Tẫn cũng tham gia, chỉ là có một phần cô không cho anh biết, cô còn dùng nhiều lý do khác nhau để mỗi ngày đến chỗ Bối Trân Giai.
“Hôm nay Bối Trân Giai bị tức ngực khó thở.” Chung Viễn Huỳnh vừa nói vừa cầm túi xách của mình lên: “Dù sao cậu ấy cũng không được khỏe, để một mình em qua bên đó ở cùng cậu ấy một lát.”
Phó Tẫn vừa mới đặt bút xuống thì đã thấy cô vội vàng chạy đi.
Bối Trân Giai vừa nhìn thấy Chung Viễn Huỳnh, cô ấy đã cho cô một ánh mắt khinh thường, nói: “Nói đi, cậu lại viện cớ gì vậy, lần trước tớ nói khi tớ cắt rau thì tay bị chuột rút, cậu có thể tìm một lý do đàng hoàng hơn không hả? Bán đồng đội mà cũng không bán cho đàng hoàng tử tế, nếu Phó Tẫn không phải tình yêu đích thực, ai còn tin tưởng vào cậu chứ.”
“Tớ phải canh chừng đúng giờ, nếu không sẽ không kịp.” Nói xong, Chung Viễn Huỳnh ngựa quen đường cũ đi về phía phòng sách của Bối Trân Giai.
“Trước đây không phải cậu…” Bối Trân Giai dừng lại một chút, nói: “Sao đột nhiên cậu lại có thể.”
Chung Viễn Huỳnh suy nghĩ một lúc: “Có vẻ như nút thắt trong tim tớ đã mở ra rồi.”
Đêm đó, trong vòng tay của Phó Tẫn, cô đã nói ra tất cả những chuyện trong quá khứ, cuối cùng cô không kiềm chế được mà khóc lên, cố nén nỗi đau và ấm ức. Nhưng sau đó, cô cảm thấy thoải mái không thể giải thích được.
Cảm giác như nó đã thực sự kết thúc, cũng sẽ không nghĩ về nó nữa, cũng có thể để nó trôi qua hoàn toàn.
Cô nên tập trung tinh thần và sức lực của mình vào đúng người đúng việc.
Nghe những gì Chung Viễn Huỳnh nói, Bối Trân Giai thở phào nhẹ nhõm và thật lòng mừng thay cho cô: “Tốt thật.”
Ngày cưới đến gần, ngược lại Phó Tẫn trở thành người lo lắng nhất, thường xuyên thất thần, lấy chén nước thôi mà cũng bị phỏng tay.
Nửa tháng trước rõ ràng Phỉ Duyệt Nhiên đã thông báo rằng Phó Tẫn đã bình phục hoàn toàn, khi nhận thấy những tình trạng này, Chung Viễn Huỳnh vô thức gửi cho cô ta một tin nhắn để báo cáo.
Phỉ Duyệt Nhiên: [Đừng lo lắng, bệnh không dễ tái phát như vậy đâu, nó chỉ hơi bất an thôi, là chuyện bình thường.]
Suy cho cùng, ước nguyện từ nhỏ đến giờ sắp trở thành hiện thực, chỉ còn có một bước cuối cùng nữa thôi, ngược lại sẽ càng sợ hãi trước những yếu tố không xác định.
Nhân vật bị đổi chỗ. Trước đây, nhân lúc cô đang ngủ thì Phó Tẫn sẽ đến phòng vẽ tranh, bây giờ là cô nhân lúc anh đi vào giấc ngủ mà bò dậy và đi đến phòng sách.
Nhưng bọn họ đều có một điểm chung, vừa mới đi thì đã bị nhận ra ngay.
Chung Viễn Huỳnh bước ra khỏi phòng sách thì nhìn thấy Phó Tẫn đang đứng ở cửa, đôi mắt của anh nặng nề, đôi môi mím lại.
Cô dụi dụi đôi mắt chua xót, bước tới ôm lấy tay anh, vừa định nói chỉ là đang chuẩn bị cho hôn lễ, còn chưa kịp nói gì thì Phó Tẫn bỗng nhiên nói: “Có phải em hối hận rồi không?”
Không có ý thù địch trong lời nói, mà là thật cẩn thận che giấu đi cảm giác bất lực và sợ hãi.
“Vâng, có một chút hối hận.”
Không để anh có cơ hội đau khổ, Chung Viễn Huỳnh vội vàng nói: “Em hối hận vì đã không đưa ngày cưới lên sớm hơn vài ngày, nếu không lúc này đã có thể gọi anh là chồng rồi.”
Một lúc sau.
Phó Tẫn ho nhẹ một tiếng, quay mặt đi, nắm chặt tay cô bước vào phòng ngủ.
Khi đi ngang qua ngọn đèn hành lang, Chung Viễn Huỳnh nhận thấy lỗ tai anh đỏ bừng, khóe môi hơi cong lên.
Nếu lúc nãy cô chỉ nghiêm túc giải thích rằng cô không hối hận, hiệu quả có thể không được tốt lắm, Phó Tẫn rất có thể sẽ ảo não vì mình quá nhạy cảm, sợ cô cho rằng anh không tin tưởng cô.
Một số suy nghĩ và vấn đề tâm lý còn sót lại nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.
May mắn thay, cô đã từ từ học cách chăm sóc và bao dung cho trái tim hèn mọn và mong manh của anh.
Một ngày trước đám cưới, sự bất an của Phó Tẫn lên đến đỉnh điểm, anh đi theo Chung Viễn Huỳnh cả ngày không rời mắt.
Khi cô đi ngủ vào buổi tối, Phó Tẫn ôm cô vào lòng, cô vừa mới di chuyển, anh càng ôm cô chặt hơn.
Chung Viễn Huỳnh cảm thấy hơi buồn cười: “Phó Tẫn, hôm nay anh có chuyện gì vậy?”
Có lẽ là vì giọng cô mang nét cười, biết cô không trách anh, nhịp tim căng thẳng của Phó Tẫn hơi buông lỏng một chút.
Một lúc sau, giọng nói của anh vừa buồn vừa trầm hẳn đi: “Anh sợ em trước ngày cưới lại bỏ nhà trốn đi.”
“Vậy nên em sẽ không bỏ trốn trước ngày cưới chứ?” Anh không kìm lòng được mà hỏi.
Càng về sau càng sợ cô sẽ hối hận, nếu lúc đó cô thật sự hối hận thì phải làm sao bây giờ.
Một khoảnh khắc im lặng.
Chung Viễn Huỳnh: “Muốn làm một chút không?”
Phó Tẫn sững sờ trước mấy câu không đầu không cuối này.
“Thả lỏng tay ra.” Chung Viễn Huỳnh thoát ra khỏi vòng tay của Phó Tẫn, rồi nằm thẳng xuống: “Đến đây đi.”
“Cái gì?”
Chung Viễn Huỳnh nhắm mắt lại: “Dù sao thì tối mai cũng phải làm, hôm nay hay ngày mai cũng giống nhau. Nghe nói lần đầu tiên của phụ nữ lưng sẽ đau mà eo cũng đau. Anh làm việc chăm chỉ một chút, có lẽ ngày mai em có muốn chạy trốn cũng không trốn xa được.”
Sau khi bị tên côn đồ Phó Tẫn này lăn qua lộn lại nhiều lần, cô cảm thấy da mặt mình đã dày lên, nói mấy câu này cô cũng chỉ cảm thấy trong lòng có hơi nặng nề thôi.
Phó Tẫn: “...”
Thật là đột ngột.
Vừa rồi bầu không khí còn có chút nặng nề, Chung Viễn Huỳnh đột nhiên nói ra một câu muốn làm một chút, anh tưởng rằng đang diễn tập chạy trốn trước đám cưới, đầu quả tim nhất thời co rút lại, lại nhìn thấy cô nằm yên ở đó nói tới đây đi, ai có thể nghĩ ngay đến chuyện đó chứ.
Phó Tẫn cụp mắt xuống, thấy mái tóc của cô hơi rối, cổ áo bung ra, lộ ra xương quai xanh và một vùng da thịt trắng mịn, làn váy ngủ cọ sát vào đùi, đôi chân thon dài thẳng thắp đang dang rộng.
Chung Viễn Huỳnh đợi một lúc, vẫn duy trì tư thế của Patrick Star nhưng lại không nghe thấy tiếng động gì, cô mở mắt ra thì thấy Phó Tẫn đang vùi mặt vào gối, vết ửng đỏ ở bên tai có xu hướng lan sang một bên mặt và cổ.
“Không phải chứ.” Chung Viễn Huỳnh lộ ra biểu cảm mới lạ, trêu chọc anh: “Bình thường là người nào lái xe trong một giây, sau đó chờ đến khi súng thật đạn thật lại buông vũ khí đầu hàng?”
“Phó Tẫn.” Chung Viễn Huỳnh tiếp tục trêu chọc anh: “Nói một tiếng đi.”
“Chậc.” Phó Tẫn có hơi thẹn quá hóa giận, dúi đầu cô vào trong lòng mình: “Ngày mai chúng ta nói tiếp.”
“Ồ.” Chung Viễn Huỳnh hiếm lắm mới có được cơ hội, cô không định từ bỏ như thế: “Nhưng cơ thể của anh rất trung thực đó.”
“...”
“Có bản lĩnh thì đừng xuất hiện phản ứng nha.”
“...”
“Chị ơi, em sai rồi.”
Nghe thấy giọng nói bất lực của anh, Chung Viễn Huỳnh ranh mãnh cong mắt lên, chưa kịp công thành lui thân thì đã bị anh nắm lấy cổ tay.
Phó Tẫn cố nén giọng nói: “Vậy thì dùng tay giúp anh.”
Chung Viễn Huỳnh: “...”
Chơi lửa hơi quá rồi.
Đối với đám cưới này, Chung Viễn Huỳnh chỉ mời Bối Trân Giai và một số đồng nghiệp giáo viên, người nhà họ Phó cũng đã tới, bao gồm cả bà con thân thích dòng bên.
Vì bên cạnh Chung Viễn Huỳnh không có trưởng bối, nên ông cụ Phó Thường Triết và Phó Lăng Thanh đang tranh giành để đứng bên cạnh cô.
Mặc váy cưới có một cảm giác thật kỳ diệu. Chờ mong, phấn khích và vui sướng đều biến thành hạnh phúc ngọt ngào. Chung Viễn Huỳnh vô thức mà mỉm cười ngọt ngào.
Trong ánh mắt của mọi người và những tiếng chúc mừng, Chung Viễn Huỳnh một tay cầm bó hoa trắng, tay bên kia được Phó Thường Triết dắt, bước trên bục dài, từng bước từng bước tiến về phía Phó Tẫn.
Ánh mắt anh dán chặt vào trên người cô.
Phó Thường Triết đưa tay cô giao cho Phó Tẫn: “Cháu phải luôn đối xử tốt với con bé.”
Phó Tẫn siết chặt lấy cô và trịnh trọng hứa hẹn: “Cháu sẽ như thế suốt đời.”
Hai người đứng trên bục cao được trang trí bằng đèn lồng pha lê và hoa tươi, đeo nhẫn được khắc tên của nhau.
“Phó Tẫn.” Chung Viễn Huỳnh cười nói: “Em có một thứ muốn cho anh xem.”
Vừa dứt lời, màn hình lớn bên cạnh chuyển sang hình ảnh hoạt hình, nhạc đám cưới cũng chuyển thành nhạc nhẹ đơn giản dễ chịu.
Bức tranh đầu tiên là một cô gái nhỏ trong chiếc váy họa tiết hoa hướng dương đang ngồi bên cửa sổ ban công thổi bong bóng, một cậu bé ở tầng dưới đang ngước lên nhìn cô.
Bức tranh thứ hai là một cô bé và một cậu bé cùng nhau ăn dưa hấu vào một buổi chiều giữa mùa hè.

Bức tranh thứ sáu là cô gái nhỏ đang đọc truyện tranh trong phòng của cậu bé, cậu ngồi trên chiếc ghế đối diện và nghiêng đầu trộm nhìn cô.

Bức thứ mười là một ngày đông giá rét, cô gái kiễng chân nhét bàn tay lạnh buốt vào gáy chàng trai, mà ánh mắt chàng trai rất dịu dàng, như đang mỉm cười.

Bức thứ mười tám là trên cầu Văn Hội, dưới bầu trời pháo hoa, người phụ nữ nhắm mắt và ước nguyện, người đàn ông cụp mắt nhìn xuống cô, dùng lưng và cánh tay để ngăn cách dòng người.
Mỗi Bức tranh hoạt hình sẽ chuyển đổi sau sáu giây, sẽ vẫn luôn chỉ có hai người ở trong đó, từ quen biết, xa cách đến đoàn tụ.
Chung Viễn Huỳnh nhận lấy micro từ người chủ trì buổi lễ, chịu đựng hốc mắt nóng bỏng, nói với Phó Tẫn: “Chúng ta đã quen biết nhau mười tám năm, em đã vẽ mười tám bức tranh này.”
Kể từ khi nút thắt trong trái tim cô được mở ra, công việc vẽ tranh của cô không còn nặng nề nữa, đặc biệt khi cô nhớ lại những mảnh ghép liên quan đến Phó Tẫn, cô thậm chí còn lấy lại cảm giác vui vẻ khi vẽ tranh như thuở ban đầu.
Trong quá trình chuẩn bị cho đám cưới, còn phải giấu giếm Phó Tẫn, Chung Viễn Huỳnh đã dùng gần như toàn bộ sức lực và thời gian của mình để có thể hoàn thành bức họa.
Cô muốn làm một chuyện cho Phó Tẫn, cho anh thấy tất cả những gì trong trái tim cô, không còn sợ hãi mà rút lui.
“Bởi vì anh, em mới có thể vẽ tranh lại.”
“Từng nét vẽ đều khiến em nhớ về quá khứ.” Chung Viễn Huỳnh siết chặt micro, giọng nói có chút bất ổn vì đủ loại cảm xúc: “Chúng ta đã từng xa nhau một thời gian, khi em nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau, em biết không phải anh nhưng vẫn sẽ vô thức mà quay đầu lại.”
“Cái cảm giác thất vọng đó, bây giờ em vẫn không thể quên được nhưng lúc đó em không dám nghĩ tới, cũng không đủ dũng khí để vạch trần câu trả lời.”
“Khi nói những lời này, thật ra em muốn nói với anh…”
“Phó Tẫn, em chắc chắn không phải vì cảm thông, thương hại hay tội lỗi mới quyết định lấy anh.” Chung Viễn Huỳnh đứng dưới ánh đèn, trong đôi mắt đều là ánh sao lấp lánh.
“Có thể tình yêu của em không thể so với của anh nhưng xin hãy tin rằng nó sẽ tăng lên mỗi ngày.”
“Em yêu anh, vậy nên mới kết hôn với anh.”
Hóa ra nói ra những lời này không khó như cô đã nghĩ, tất cả đều phụ thuộc vào người trước mặt, cùng với lòng bao dung và nhẫn nại vô bờ bến, đồng hành cùng sự trưởng thành nảy sinh tình cảm vụng về trúc trắc của cô.
Các khớp ngón tay của Phó Tẫn run lên, lồng ngực khẽ khàng phập phồng, cảm xúc không kiềm chế được dâng lên dữ dội.
Anh ôm lấy Chung Viễn Huỳnh, cúi đầu hôn cô.
Những tràng vỗ tay, cổ vũ của mọi người dưới khán đài đã biến thành kinh hãi.
Bởi vì bọn họ nhìn thấy đôi mắt của Phó Tẫn đỏ hoe và nước mắt không ngừng tuôn rơi.
Lần đầu tiên nhìn thấy không phải cô dâu khóc trong đám cưới mà chính là chú rể.
Cảnh vật xung quanh dường như đều mơ hồ và nham nhở, tiếng người tiếng nhạc đều tan biến như thủy triều xuống.
Chung Viễn Huỳnh chỉ cảm thấy nước mắt nóng hổi của anh giống như tình cảm trong sáng rực lửa của anh, dễ dàng khiến lòng người nóng lên.
Phó Tẫn khàn khàn nói từng chữ từng chữ một.
“Từ khi gặp được em, anh đã không có lựa chọn nào khác.”
Từ mười tám năm trước, cậu bé tự khép mình lại trong thế giới tối tăm, đã nhìn thấy nguồn sáng và màu sắc trên người cô gái nhỏ.
Sẽ không có khả năng nào khác.
Giống như một đêm dài chậm rãi, một người đi đường một mình trong tuyệt vọng lại nhìn thấy một ngọn đèn khuya ngay trước mặt.