Cũng trong đêm hôm đó, Phó Tẫn đã sốt cao.
Phó Lăng Thanh thấy tình trạng của anh trở nặng, liền đưa anh đến bệnh viện ngay trong đêm.
Chung Viễn Huỳnh muốn đi theo nhưng Phó Lăng Thanh lại an ủi cô rằng không sao cả, có lẽ là vì sợ cô sẽ cảm thấy tội lỗi hơn khi đến bệnh viện.
Chung Lịch Cao cũng ở nhà. Qua vụ việc lần này, ông đã hiểu rõ Phó Tẫn không thể nào rời khỏi Chung Viễn Huỳnh được, trong khi Phó Tẫn lại là người thừa kế duy nhất của nhà họ Phó.
Chung Lịch Cao sau khi tiếp xúc với cuộc sống thượng lưu, đã bị mê hoặc bởi tiền tài, quyền lực và sự xa hoa, ông nhận ra thì ra con người có thể sống cao quý nhường thế, chỉ cần giơ tay nhấc chân cũng có thể khiến người khác nể sợ.
Ông xuất thân từ nơi hang cùng ngõ hẻm, chưa bao giờ trải qua một cuộc sống sung túc như thế này, chỉ với một chút cảnh vật thôi cũng khiến ông mê muội, lòng tham lam ăn mòn cả tâm trí ông.
Suốt đêm đó Chung Lịch Cao không thôi khiển trách Chung Viễn Huỳnh, muốn thao túng cô bằng sự uy nghiêm của người cha, hòng ép cô vâng lời.
Camera trong phòng Chung Viễn Huỳnh đã được tắt đi ngay sau hai ngày cô vào ở, nhưng Chung Lịch Cao cũng không dám ra tay giống như trước đây, bởi ông sợ sẽ để lại dấu vết.
Chung Lịch Cao tuân theo quan niệm truyền lại từ đời cha mẹ, rằng mình muốn dạy dỗ con thế nào thì không đến phiên người ngoài can thiệp vào, thế nhưng trớ trêu thay bây giờ cô lại được nhà họ Phó hết mực thương yêu cô.
Chung Viễn Huỳnh nghe thấy ông nói đi nói lại đều chỉ có một ý là bảo cô liệu mà lấy lòng Phó Tẫn, thế nên cô không khỏi lộ ra vẻ lúng túng.
Rốt cuộc ông đã coi cô thành thứ gì?
“Có nghe thấy không…” Chung Lịch Cao lặp lại một lần nữa: “Phải đối xử tốt với Phó Tẫn, mày phải nghe lời nó và quấn quýt với nó nhiều hơn nghe chưa.”
Chung Viễn Huỳnh chẳng hé răng nửa lời, bởi cô biết càng cãi lại, ông sẽ nói càng hăng hơn với tâm thế nhất quyết phải giành được ưu thế áp đảo, thừa cơ hội lên mặt và nhìn cô khuất phục thì mới hả dạ.
Chung Lịch Cao nói xong đang vừa định rời đi thì lại thoáng nhìn thấy một quyển sách trên đầu giường cô, mặc kệ sự phản đối của cô, ông vẫn cầm lên xem và biết được đấy là một cuốn truyện tranh.
“Tránh xa những thứ linh tinh này cho tao…” Giọng điệu Chung Lịch Cao trầm xuống: “Mày chỉ được phép làm hai việc, một là chăm chỉ học tập, tao thi đậu vào được trường đại học như thế nào, thì mày cũng phải thi vào được trường đại học như thế đấy, hai là liệu mà cố mà kết thân với Phó Tẫn.”
“Cha trả lại đây cho con, đấy là truyện của bạn con mà!” Chung Viễn Huỳnh trừng mắt nhìn ông.
“Tao mặc kệ nó là truyện của ai…” Chung Lịch Cao xé quyển truyện thành hai mảnh, nói: “Nếu còn có lần sau, tao sẽ ném luôn xuống lầu.”
Chung Lịch Cao là người thông minh và biết cách lợi dụng những sơ hở.
Ông hiểu rõ dụng ý của Phó Lăng Thanh, bà ấy phát hiện ông không quá quan tâm đến con gái, nên để ông làm thêm nhiều việc, giao cho ông đống công việc bận bù đầu, để không có thời gian quản thúc con gái nữa.
Từ nề nếp giáo dưỡng đã ngấm trong xương tủy của Phó Lăng Thanh, cộng với việc bà ấy cảm thấy có lỗi với Chung Viễn Huỳnh, Chung Lịch Cao biết bà ấy sẽ không làm gì ông, ngay cả công việc trên công ty bà ấy còn không dư thời gian để lo, huống hồ là chăm lo chu toàn cho mọi mặt.
Đương nhiên, ông sẽ tránh đi ưu thế của bà, ít nhất là thể hiện ra vẻ bề ngoài.
—
Phó Tẫn có thể mở miệng nói chuyện là một bước quan trọng trong quá trình trị khỏi bệnh tự kỷ của anh.
Anh đã có ý muốn giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Phỉ Duyệt Nhiên nhân cơ hội này đề ra phương án trị liệu mới.
Sau một năm trị liệu, bệnh tự kỷ của Phó Tẫn đã chuyển sang mức độ nhẹ, triển vọng trong cơ hội có thể trị khỏi cho anh là điều có thể dễ dàng nhận thấy được.
“Tiếp theo đây, tôi sẽ giảm liều lượng thuốc cho nó…” Phỉ Duyệt Nhiên nhìn chồng phương án trị liệu trong quá khứ, cô ta có hơi xúc động khi chứng kiến đứa trẻ và cũng là bệnh nhân mà bản thân cô ta đã dõi theo từng bước trưởng thành lên từng ngày cuối cùng đã trị dứt được bệnh tình: “Nhưng trong giai đoạn giảm thuốc này, vẫn không thể chủ quan được.”
“Cơ thể nó sẽ xuất hiện một số phản ứng sinh lý và tâm lý khi giảm thuốc, về mặt sinh lý nó sẽ thiếu sức, biếng ăn, uể oải, mất ngủ và nôn mửa,... còn về mặt tâm lý, nó sẽ không thể khống chế được cảm xúc, có thể sẽ xuất hiện biểu hiện tâm lý cực đoan.”
“Giai đoạn này là một bước quan trọng trong việc tuyên bố quá trình trị liệu mấy năm qua có thành công hay không, có một số bệnh nhân của tôi khi bước tới giai đoạn này, bệnh tình lại tái phát, cuối cùng thì thất bại trong gang tấc.”
Một số bệnh tâm lý lâu ngày sẽ giống như con dao cùn cứa vào da thịt, lâu dần sẽ trở thành mớ thịt máu hỗn độn, bản thân người bệnh cũng không thể nhận thức được vốn dĩ mình có bộ dạng như thế nào, cũng như là phải đi theo hướng nào.
“Nhưng có lẽ Phó Tẫn không có vấn đề gì đâu…” nhận thấy vẻ mặt khẩn trương của Phó Lăng Thanh, Phỉ Duyệt Nhiên lại nói: “Không phải nó đã có cô bé kia rồi hay sao?”
Phó Tẫn bước ra khỏi thế giới của riêng mình, anh vẫn luôn hướng một lòng về cô với từng bước kiên định.
—
Mỗi khi Phó Lăng Thanh dẫn Phó Tẫn đi thực hiện tâm lý trị liệu, Chung Lịch Cao lại hăng hái bắt tay vào việc tẩy não Chung Viễn Huỳnh.
Sự nhạy cảm và tâm lý méo mó của Chung Viễn Huỳnh sẽ được thể hiện ra vào những lúc cãi lời ông, mỗi khi tới giai đoạn đó, cô đều chạy ra ngoài đi chơi, hầu hết là tìm Bối Trân Giai.
Nhưng cô cũng đã ít nhiều chịu ảnh hưởng khi mỗi lần nhìn thấy Phó Tẫn, cô đều vô thức tránh xa, cô không muốn trở thành công cụ của Chung Lịch Cao, cũng không thích cảm giác buộc phải có lỗi một cách vô cớ với Phó Tẫn.
Hôm nay chỉ có Chung Viễn Huỳnh và Phó Tẫn ở nhà.
Chung Viễn Huỳnh không muốn ra ngoài chơi mà chỉ muốn một mình chơi với con búp bê.
Phó Tẫn vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, mặc kệ anh có làm ra tiếng động nào, cô cũng không thèm đếm xỉa đến anh.
Một cảm giác xa cách chợt xuất hiện một cách khó hiểu khiến anh cảm thấy không biết phải thế nào cho đặng, anh muốn biết lý do về cảm giác ấy của mình.
Ánh mắt anh nán lại nơi con búp bê của cô, cô gần như đặt mọi sự chú ý và suy nghĩ của mình vào con búp bê này, khi ngủ cũng ôm lấy nó, khi về đến nhà là quấn quýt với nó chẳng rời.
Con búp bê kia xem ra còn quan trọng hơn cả anh.
Chỉ cần có nó còn ở đây, Chung Viễn Huỳnh sẽ mãi mãi không chú ý tới anh.
Nhận ra được điều này, khiến một tràng cảm xúc nào đó dâng trào mãnh liệt trong lồng ngực, hơi thở anh cũng trở nên dồn dập đến lạ.
Anh không hề biết cảm giác này được gọi là lòng ghen tị.
Phó Tẫn đang trong giai đoạn cắt giảm thuốc, nên dễ bị cảm xúc ghen tị chi phối, phá hủy lý trí, anh bị nó kích thích giống như dòng dung nham nóng chảy, khiến mạch máu căng phồng đau nhói, từng dòng máu như bùng cháy.
Đôi mắt anh như bị một lớp sương đen bao phủ, cảnh tượng trước mắt bị méo mó đi, thậm chí anh còn nhìn thấy con búp bê kia đang nhe răng trợn mắt cười chế nhạo mình.
Phó Tẫn giật lấy con búp bê của cô, xé rách nó rồi quăng đi.
Chung Viễn Huỳnh ngẩn người, rồi lại phản ứng lại, hai mắt cô đỏ bừng lên, dùng sức đẩy Phó Tẫn ra, tức giận nói: “Phó Tẫn, chị sẽ không bao giờ tha thứ cho em đâu! Em có biết bo xì là gì không?! Chúng ta bo xì đi!”
Nói xong, cô dụi mắt rồi không thèm quay đầu lại mà chạy ngay ra ngoài.
Phó Tẫn ngơ ngác ngồi dưới đất đưa mắt nhìn theo cô, anh bịt tai lại và hét lên tiếng thét chói tai đã lâu rồi không nghe thấy.
…
“Làm sao thế? Cậu đừng khóc nữa mà.” Bối Trân Giai lấy ra hai tờ khăn giấy đưa cho Chung Viễn Huỳnh.
Hai cô gái nhỏ rúc người trong chăn, Bối Trân Giai ôm một hộp khăn giấy, luống cuống tay chân giúp cô lau nước mắt, nói: “Cái giường của tớ sắp biến thành một dòng sông nhỏ rồi này.”
“Tớ sẽ không bao giờ đếm xỉa tới em ấy nữa đâu!”
“Được được được, không đếm xỉa nữa, không đếm xỉa nữa.” Bối Trân Giai vội vàng dỗ dành.
“Không tha thứ luôn...”
“Đúng đúng, chúng ta không tha thứ cho luôn.”
“Bo xì luôn.”
“Phải bo xì, phải bo xì…” Bối Trân Giai hơi kéo chăn xuống, vì sợ sẽ làm cô ngộp thở: “Mà rốt cuộc là chuyện gì thế nhỉ?”
Chung Viễn Huỳnh: “Em ấy làm hư con búp bê của tớ.”
“Hả!” Dương Bối Trân biết con búp bê kia, ngay cả cô ấy cũng không thể chạm vào nó: “Con búp bê kia chính là quà sinh nhật mà mẹ cậu tặng cho cậu mà...”
Cũng có nghĩa đó là món quà cuối cùng mà Mạnh Mai Quyên tặng cho Chung Viễn Huỳnh.
Nghe thấy tiếng khóc đứt gan đứt ruột của cô bạn thân, Bối Trân Giai ôm lấy cô nhưng lại không biết nên an ủi thế nào, nên đành phải lén kể lại đầu đuôi sự việc cho mẹ Bối, để xin cho Chung Viễn Huỳnh ở nhà cô ấy thêm vài ngày hòng để cô có thể vơi đi nỗi buồn này.
Đêm hôm ấy, Phó Lăng Thanh đi tới cửa, mang theo hai hàng búp bê, một bên là loại tinh xảo và đắt tiền nhất, một bên là các con búp bê có bộ dạng gần giống với con búp bê ban đầu của Chung Viễn Huỳnh nhất.
Có thể thấy được Phó Lăng Thanh đã lựa chọn rất kỹ càng.
“Viễn Huỳnh à, là do A Tẫn làm sai, dì thay thằng bé xin lỗi cháu.” Sai là sai, không thể lấy chuyện phản ứng của việc giảm thuốc làm cái cớ để cô cảm thấy thông cảm cho anh, thế nên Phó Lăng Thanh cũng không nói ra điều đó.
Chung Viễn Huỳnh đã cao lớn lên khá nhiều, lúc Phó Lăng Thanh ngồi xổm xuống nói chuyện còn cần phải ngẩng đầu nhìn cô.
Đôi mắt cô sưng đỏ, đôi môi mím chặt chẳng nói chẳng rằng, cũng không chịu nhận lấy những con búp bê đó.
“Phải làm sao thì Viễn Huỳnh mới đồng ý tha thứ cho A Tẫn đây?” Phó Lăng Thanh tiếp tục nói một cách dịu dàng và kiên nhẫn.
Chung Viễn Huỳnh lắc đầu.