Dù Chung Viễn Huỳnh có vùng vẫy như thế nào đi chăng nữa thì cô vẫn bị Chung Lịch Cao cưỡng ép đưa vào căn biệt thự nhà họ Phó.
Tận dụng kẽ hở Chung Lịch Cao và Phó Lăng Thanh đi nói chuyện, Chung Viễn Huỳnh đeo cặp chạy ra bên ngoài, đi bộ gần 20 phút, mới đến khu biệt thự bên cạnh.
Hàng rào quá cao đối với cô, giống như một cái lồng nhốt con chim nhỏ, cô cơ bản là không thể thoát ra được.
Cố kìm nén sự chán nản trong người, cô trèo lên hàng rào bằng hai tay và chân nhưng sức lực lại không đủ, đến khi đi được một nửa thì chân đã không còn cảm giác, cả người ngã nhào xuống dưới.
Cô nhắm chặt mắt lại, sau đó vang lên âm thanh khó chịu, sau lưng truyền đến cảm giác đau đớn nhưng đó không phải là một cơn đau âm ỉ trên mặt đất.
Cô càu nhàu đứng dậy, nhìn thấy có một cậu bé đang nằm dưới người cô.
Làn da trắng như sứ, hàng lông mi cong vút, đôi mắt như hai trái nho đen, so với búp bê của cô còn nhỉnh hơn một chút.
Không, vẫn là con búp bê của cô trông đẹp nhất.
Chung Viễn Huỳnh biết anh là con của người phụ nữ kia, giọng điệu không được tốt cho lắm: “Cậu làm gì ở đây?”
A Huỳnh, nếu có một ngày, cha của con mang một người phụ nữ khác trở lại, con sẽ nhận ra bà ấy là mẹ của mình chứ?
Không, con sẽ giúp mẹ đuổi họ đi!
Những lời nói trong lúc vô tình của Mạnh Mai Quyên nhưng lại kết nối với nỗi đau thương do cái chết mang đến đã hằn sâu vào trái tim còn non bé của Chung Viễn Huỳnh.
Chung Viễn Huỳnh muốn đuổi họ đi vì mẹ của cô nhưng đây là chỗ của họ, chỉ cần cô ở lại thêm một lúc nữa, trong lòng như bị thứ gì đó đè nén đến không thở nổi, khi đó cô không biết, đây chính là cảm giác áy náy.
“Cậu có thể mở cửa cho tôi được không?” Cô lại hỏi.
Anh không đáp.
“Sao cậu không nói gì hết?”
Cô lảm nhảm hồi lâu nhưng đối phương vẫn giữ im lặng, không biểu cảm, chỉ nhìn cô.
Chung Viễn Huỳnh hiểu ra, anh là người được kẻ xấu sai đến để nhìn chằm chằm cô, không để cô chạy trốn.
Cô ngồi thẳng xuống đất, lấy con búp bê của mình ra khỏi chiếc cặp nhỏ, đây là món quà sinh nhật lần thứ chín của Mạnh Mai Quyên và cũng là món quà cuối cùng của mẹ dành cho cô.
Chung Lịch Cao ngoài mặt nhã nhặn, không muốn đem đống đồ cũ nát vào biệt thự, Chung Viễn Huỳnh chỉ có thể lấy kịp búp bê của mình.
Phó Tẫn ngồi bên cạnh cô.
“Chỗ này rộng như vậy, sao cậu lại ngồi ở bên cạnh tôi, cậu đi qua bên kia đi!” Chung Viễn Huỳnh đẩy anh ra, anh bị đẩy ngã, lại ngồi dậy, tiếp tục ở bên cạnh cô.
Chung Viễn Huỳnh trừng mắt nhìn anh, tự mình đứng dậy đi đến chỗ khác, anh lại đi theo, không cần biết cô ngồi ở đâu, anh cũng ngồi xuống với cô.
Người này sao mà lì thế.
Chung Viễn Huỳnh không muốn để ý đến anh, cúi đầu một mình chơi búp bê.
Phó Tẫn thấy khó hiểu, giọng nói của cô nhẹ nhàng ngọt ngào dễ nghe đến như vậy nhưng tại sao lại không nói nữa, anh không hiểu tại sao cô lại không nhìn anh nữa, nên đưa tay nắm lấy cổ tay cô lần nữa.
“Buông ra!” Cô lắc tay, không vùng vẫy, dùng tay kia kéo một lúc vẫn không được, cổ tay bị nắm tới đau.
“Cái cậu này sao cậu kỳ lạ quá vậy.”
Đột nhiên anh buông tay trái của cô ra, nắm lấy tay phải của cô, cúi đầu liếm lòng bàn tay cô.
Khi cô leo lên lan can, lòng bàn tay của cô vô tình cọ vào chỗ sắc nhọn, nên bị đứt tay chảy máu.
Chung Viễn Huỳnh nhìn sau ót của anh, có cảm giác rằng mình đang cho một con chó hoang trong ngõ ăn.
“Cậu bị điên à.” Chung Viễn Huỳnh định đẩy anh ra thì Phó Lăng Thanh đi đến, theo sau là quản gia và một vài bảo mẫu, họ mang theo cái bàn ăn và đồ ăn, khung cảnh bữa tối bên cạnh hàng rào sắp xuất hiện rồi
“A Tẫn, A Huỳnh, lại đây ăn cơm trước rồi chơi.” Phó Lăng Thanh gọi cho họ.
Chung Viễn Huỳnh nhân cơ hội đó đẩy Phó Tẫn ra, sau đó nhảy vào bụi cây, trốn vào một góc hẻo lánh, co người lại.
Mặt đất ẩm ướt mềm mại, cành cây làm rối tóc cô, cái cây không biết tên khiến cô ngứa ngáy, cô cố gắng nhịn không gãi, không phát ra bất kỳ một tiếng động nào.
Nơi này lớn đến mức nhìn thoáng qua cũng không nhìn thấy đầu nhưng vẫn không có chỗ nào cho cô dung thân.
“Mẹ, khi nào mẹ tới đón con về nhà...”
Chung Viễn Huỳnh cẩn thận ôm con búp bê trong tay vào ngực, nhìn lên những vì sao trên bầu trời.
Cô cảm thấy mẹ mình vẫn đang còn hiện hữu, chỉ cần một vài tí, sẽ giống như trước kia vậy, mẹ sẽ đi đến rồi ôm cô đưa về nhà.
Nhưng lần này cô đã chờ rất lâu, lâu đến mức cô ngủ quên đi.
Chung Viễn Huỳnh nửa đêm tỉnh dậy vì đói, dạ dày co thắt tiết ra dịch chua, cô nhanh chóng phát hiện ra mình đang nằm trên chiếc giường lớn ấm áp và mềm mại, dường như còn có một thứ gì đó nằm trong vòng tay cô.
Phó Tẫn cuộn tròn thành một quả bóng nhỏ, co ro trong vòng tay cô.
Cô dùng sức đẩy anh ra, tự mình chạy xuống giường, vừa chạm vào tay nắm cửa thì sau lưng có tiếng kêu chói tai.
Âm thanh phát ra vô cùng lớn, Phó Lăng Thanh lập tức chạy tới, nhìn thoáng qua đã hiểu chuyện gì đang xảy ra, bà ấy nói với Phó Tẫn: “Trước đây mẹ đã nói rồi mà, A Huỳnh muốn ngủ một mình, con cũng phải ngủ một mình, hiểu không?”
Một người, dù chỉ là một đứa trẻ, đến một môi trường hoàn toàn xa lạ, sẽ không tránh khỏi cảm giác cảnh giác, ít nhất là phải cho Chung Viễn Huỳnh không gian để nghỉ ngơi một mình, giảm bớt căng thẳng.
Chung Viễn Huỳnh cuối cùng cũng nhìn thấy biểu cảm xuất hiện trên vẻ mặt của anh, vẻ mặt khó chịu, âm thanh chói tai, cô nhất thời không hiểu được tình hình, có chút sợ hãi.
“Ngoan đi, ngày mai con phải tự ngủ một mình nhé, ngày mai lại chơi cùng với A Huỳnh.” Phó Lăng Thanh bế anh lên, định bước ra ngoài nhưng anh lại vùng vẫy quá mạnh, suýt nữa thì ngã xuống trước.
Phó Lăng Thanh còn cách nào khác, bà ấy áy náy nhìn Chung Viễn Huỳnh: “Giường vẫn còn rất rộng, có thể để A Tẫn ngủ với con không?”
Bà ấy biết rằng yêu cầu này là vô lý, mở miệng ra nói cũng rất khó nói.
Chung Viễn Huỳnh thật lòng không thích người kì lạ này, cô cũng không muốn ở lại nơi này: “Tôi muốn đi về nhà.”
“A Huỳnh, sau này nơi này chính là nhà của con.”
Bà ấy dịu dàng lại có khí chất, không giống với ấn tượng của Chung Viễn Huỳnh về bà mẹ kế trong câu chuyện Bạch Tuyết nhưng nếu Chung Viễn Huỳnh chấp nhận bà ấy, sẽ đồng nghĩa với việc cô phản bội mẹ, trong chốc lát cô cảm thấy đau đớn trong lòng ập đến, cô không thể làm như vậy, cha cô đã phản bội mẹ cô, cô không thể.
Không cần biết Phó Lăng Thanh nói gì, Phó Tẫn vẫn muốn ở lại đây, Chung Viễn Huỳnh vẫn muốn về nhà.
Cô thở dài, xoa lông mày.
Chung Lịch Cao xem xét đánh giá, sau đó trực tiếp kéo Chung Viễn Hùynh sang một bên, giật búp bê của cô, thấp giọng đe dọa: “Nếu đêm nay mày không nghe lời, tao sẽ ném thứ này vào thùng rác, mày đừng nghĩ đến việc sẽ nhìn thấy nó một lần nào nữa."
Chung Viễn Huỳnh cắn chặt môi dưới, ánh mắt dữ tợn như con thú gặp phải kẻ thù.
Cô đã thỏa hiệp, im lặng.
Phó Lăng Thanh vội vàng yêu cầu dì Trương mang bữa tối đến, bao gồm trứng và cháo thịt lợn nạc, bánh bao hấp và một đĩa sườn dự phòng.
“Anh và A Huỳnh chưa ăn tối có phải không, bây giờ có đói không, dù sao cũng nên ăn một chút để lót dạ.”
Phó Lăng Thanh và Chung Lịch Cao đi ra khỏi cửa, chỉ còn lại cô và Phó Tẫn trong phòng công chúa được trang hoàng lộng lẫy.
Trẻ em luôn có một loại cảm giác khó xử mà người lớn không thể lường trước được, cũng không biết từ đâu mà sinh ra cảm giác thắng thua trong các trận đấu.
Chung Viễn Huỳnh cảm thấy sau khi ăn những thứ kia, cô đã trở thành kẻ thua cuộc, vì vậy cũng không thèm nhìn, cô leo lên giường, quay lưng ra ngoài, thu mình vào trong góc.
Phó Tẫn cũng leo lên giường, kề sát vào lưng cô.
Bị anh chạm vào, cảm xúc tích tụ cả ngày của Chung Viễn Huỳnh chỉ trong chốc lát đã biến thành chất xúc tác, cô như nổ tung “đoàng” một cái. Cô đẩy Phó Tẫn ra khỏi giường, nước mắt chảy xuống: “Đừng chạm vào tôi!”
Phó Tẫn ngã xuống đất, cảm giác đau đớn đã trở nên vô dụng, cứ thế lại bò lên giường.
Anh ấy không hiểu nhiều điều ở thế giới bên ngoài, bởi vì chính anh cũng không thể bước vào thế giới của mình, anh chưa chủ động để cảm nhận nó. Nhưng anh biết, khóc là thể hiện rằng tâm trạng của mình không được tốt, chính anh cũng biểu đạt điều đó như vậy.
Anh không hiểu vì sao cô lại khóc.
Phó Tẫn tới gần cô lại bị đuổi xuống giường, liên tiếp nhiều lần như vậy, mỗi lần đều bị ngã nhào xuống nhưng cảm giác đau đớn kéo đến với anh rất chậm chạp, vô cảm như người gỗ, anh vẫn tiếp tục hành động leo lên giường.
Chung Viễn Huỳnh khóc cho đến khi ho khan, thở hổn hển, giống như đem tất cả nước mắt để dành cả đời mà rơi xuống, sức lực đều cạn kiệt, cô nằm bất động, giống như cánh hoa héo dưới trận mưa, đánh mất đi sinh lực và sức sống.
Phó Tẫn cẩn thận đến gần cô, đầu tiên đưa tay chạm vào ngón tay cô, liếc nhìn cô một cái, sau đó lại nắm chặt cổ tay cô, cô vẫn không nhúc nhích.
Anh nhìn thấy đôi mắt cô dưới ánh đèn, sáng ngời như nước, khiến anh không kìm được mà cúi người lại gần, cúi đầu hôn lên khóe mắt ướt át của cô.
“Cậu không được phép hôn tôi!” Trong ý thức của cô, chỉ những người rất thân thiết mới có thể hôn lên mặt, chẳng hạn như mẹ cô.
Chung Viễn Huỳnh lại dùng sức đẩy anh ra khỏi giường.
Phó Tẫn thấy cô lại sắp khóc, anh nhận ra rằng mình không thể leo lên được, vì vậy anh chống tay vào thành giường, cúi đầu nhìn cô.
Chung Viễn Huỳnh lại đẩy đầu anh nhấn xuống, anh hoàn toàn dừng lại.
Màn đêm yên tĩnh, thấp thoáng nghe thấy tiếng sột soạt từ trong bụi cây truyền đến, cháo thịt nạc trứng được bảo quản dần dần đông đặc lại.
Sự thay đổi tâm trạng trong ngày càng lớn thì năng lượng cần được tiêu hóa càng nhiều, Chung Viễn Huỳnh rất nhanh không thể chống đỡ được nữa, cơn buồn ngủ kéo đến khiến cô phải ngủ thiếp đi.
Sáng sớm ngày hôm sau, sắc trời hơi chuyển màu xám chì, hương hoa nhẹ nhàng từ từ bay vào phòng theo gió nhẹ, rèm cửa sổ màu hồng khẽ đung đưa.
Chung Viễn Huỳnh mơ màng tỉnh dậy, cảm thấy cổ tay có chút tê dại.
Cô ngủ không quá ngon, về cơ bản cô nhắm mắt ở một chỗ, thức dậy ở một chỗ khác.
Cô mở mắt ra, phát hiện ra mình đã ngủ gục bên cạnh giường, suýt chút nữa là lăn xuống rồi.
Phó Tẫn cả đêm không lên giường, chỉ ngồi dưới đất, dựa vào giường, vươn tay nắm lấy cổ tay cô.
Chung Viễn Huỳnh tỉnh dậy, thoát khỏi bàn tay của anh, hai tay anh như máy dò, quét tới quét lui, với không tới thì duỗi tay với ra xa, sau khi nắm được cổ chân của cô, mới ngừng lại.
“...”
Lần đầu tiên trong đời Chung Viễn Huỳnh, cô cảm thấy vô cùng đau đầu.
Phòng ăn còn có một bức tường lớn bằng kính trong suốt, ngoài cửa sổ có thể nhìn thấy hoa lá và cây cối, ánh nắng sớm mai chiếu vào góc bàn ăn.
Toàn bộ biệt thự rất chú trọng đến ánh sáng, bức tường kính có diện tích lớn cùng với các loại cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn khác nhau tạo ra một bầu không khí tươi sáng và sáng sủa, vốn chỉ dành cho việc điều trị bệnh tâm thần của Phó Tẫn.
Chung Viễn Huỳnh còn phát hiện rằng khắp mọi nơi đều có tủ, điều này không thể tưởng tượng được.
Có quá nhiều thứ để bỏ đi?
Hôm qua đói gần một ngày, Chung Viễn Huỳnh mang cái bụng đói meo, nhìn trên bàn đầy ắp các món ăn mà trước giờ mình chưa từng thấy, dao động lúc lâu, cô cúi đầu ăn cơm với vẻ ngại ngùng.
Phó Tẫn bất ngờ liếc nhìn bát đĩa trên bàn, đột nhiên hét lên tiếng thét chói tai, dùng sức kéo khăn trải bàn, bát đĩa và đồ ăn rơi xuống đất, khắp nơi là mảnh sứ, dầu canh và cháo ở đâu cũng có, dưới đất là một đống hỗn độn.
Bữa sáng thịnh soạn đã bị phá hủy chỉ trong tích tắc.
Chung Viễn Huỳnh cắn một miếng bánh mì bơ trứng trốn sang một bên, để tránh bị liên lụy.
Phó Lăng Thanh cầm khăn giấy ấm, đi tới lau tay cho anh, cúi đầu hỏi: “Con có bị bỏng chỗ nào không?”
Bà ấy chỉ hỏi, biết rằng Phó Tẫn sẽ không trả lời nhưng bà ấy muốn kích thích dây thần kinh ngôn ngữ của anh nhiều nhất có thể bằng cách nói chuyện.
Phó Tẫn chỉ ăn một thứ trong ba bữa cơm, là món xương sườn hấp nhưng nếu thay đổi món khác, anh sẽ có phản ứng lo lắng.
Trong thế giới của anh có cái gì thì chỉ có cái đó, còn những thứ khác anh đều không quan tâm đến, ăn uống hay cảm nhận được, anh vạch ra một ranh giới cực kỳ rõ ràng đối với thế giới bên ngoài.
“Dì Trương, bưng một đĩa sườn hấp qua đi.”
Tối qua bà ấy đã gửi cho Phỉ Duyệt Nhiên đoạn video trong phòng của Chung Viễn Huỳnh, Phỉ Duyệt Nhiên nói rằng đây chính là một bước đột phá lớn.
Cô bé kia chỉ đến trong một đêm nhưng hiệu quả gấp mười lần năm năm khổ luyện của Phó Lăng Thanh.
Phó Lăng Thanh biết bản thân mình quá vội vàng, vừa nhìn thấy tia hi vọng, thì bà ấy muốn bắt lấy ngay lập tức, nghĩ rằng nếu ăn sáng cùng Chung Viễn Huỳnh, Phó Tẫn có thể sẽ chấp nhận thay đổi.
Lần này Phó Tẫn nhìn thấy món sườn hấp nhưng lại không ăn. Anh chậm rãi kìm chế, lồng ngực đập phập phồng càng lúc càng giảm xuống, hơi thở bất đầu trở nên ổn định lại, sau đó ánh mắt nhìn về phía Chung Viễn Huỳnh đang ngồi xổm trong góc.
Anh chạy đến trước mặt Chung Viễn Huỳnh, cũng ngồi xổm xuống.
Một cơn gió thổi qua, cỏ cây hoa lá phía xa đung đưa, lá cây xào xạc, một mảng lớn màu xanh ngọc làm nền phía sau, ánh nắng xuyên qua tấm kính rơi xuống hai đứa trẻ.
Một vòng cung mờ hiện hữu trong mắt họ.
Hai tay Chung Viễn Huỳnh cầm bánh mì bơ trứng, mắt mở to, động tác nhai dừng lại, giống như một con sóc nhỏ đột nhiên dừng lại tại chỗ.
So với cách trút giận của Chung Lịch Cao, những gì Phó Tẫn làm vừa rồi chẳng là gì cả nhưng cô vẫn cảm thấy người này rất kỳ lạ, trên mặt không có biểu cảm gì, không cười cũng không nói, biểu cảm gào khóc cùng tiếng thét chói tai là phương thức biểu đạt cảm xúc duy nhất của anh.
Không một ai trong số bạn bè của cô có biểu hiện như vậy.
“Cậu có muốn ăn cái này không?”
Giọng của Chung Viễn Huỳnh có chút mơ hồ, sau khi nuốt nước bọt, cô nói lại lần nữa.
Phó Lăng Thanh và dì Trương đứng yên tại chỗ, bất động, thậm chí chỉ dám thở nhẹ vì sợ quấy rầy hai người họ.
Anh dường như không hiểu cô đang nói gì, Chung Viễn Huỳnh đưa chiếc bánh mì bơ trứng ra trước mặt anh, hỏi lại một lần nữa.
Sau đó, đầu mà Phó Lăng Thanh không thể tin được những gì nhìn thấy, Phó Tẫn nhẹ nhàng gật đầu.
Cũng giống hệt như vậy, cho dù bà ấy có nói mười lần, Phó Tẫn cũng sẽ không phản ứng lại, mà Chung Viễn Huỳnh chỉ cần nói ba lần, tất cả đều phụ thuộc vào việc anh có muốn tiếp nhận thông tin từ thế giới bên ngoài hay không.
Chung Viễn Huỳnh chia đôi cái bánh mì bơ trứng, tiếp tục ăn phần đã cắn, đưa nửa còn lại cho Phó Tẫn.
Phó Tẫn cầm lấy nó, nhìn chằm chằm vào cô, sau đó bắt chước theo hành động của cô, từ từ ăn bánh bơ.
Phó Lăng Thanh lo lắng nhìn một lúc lâu, thấy anh không nôn cũng không có bất kỳ một phản ứng nôn mửa nào, mới thở phào nhẹ nhõm, rồi bảo dì Trương dọn lại một bữa sáng mới.
Được dì Trương dẫn dắt, mấy người bảo mẫu nhanh chóng dọn dẹp sạch sẽ, chuẩn bị bữa sáng lại lần nữa.
Cuối cùng thì hai đứa trẻ cũng cùng nhau ngồi vào chỗ của mình.
Đôi mắt của Phó Tẫn không bao giờ rời khỏi Chung Viễn Huỳnh, khi thấy cô húp cháo, anh cũng húp cháo. Cô ăn bánh bao, anh cũng ăn bánh bao.
Bất cứ thứ gì cô ăn, anh cũng sẽ muốn thử nó, nó có mùi vị như thế nào.
Kể từ giây phút này, thế giới của anh dần tăng thêm những thăng trầm và những đoạn ký ức.
Nơi đây không còn là vùng đất hoang tàn xám xịt, như giếng trời xóa tan sương mù, gió ấm thổi bay hiu quạnh, những nụ hoa đã dần chớm nở trên nền đất cằn cỗi nứt nẻ.
Tất cả những thứ này, đều là vì liên quan đến cô.