Đèn Khuya Le Lói - Thải Chu Bạn Nguyệt

Chương 16




Chuyện Phó Tẫn bị cắm sừng khiến Chung Viễn Huỳnh rất bận lòng, cô đang nghĩ phải nói như nào mới có thể giảm thiểu mức độ tổn thương nhưng bản chất của chuyện này vốn đã là tổn thương rồi, dù nói ra bằng cách nào cũng không thể thay đổi.
Chung Viễn Huỳnh ôm trong lòng một đống tâm sự ngổn ngang, lên dạy lớp sở thích, thỉnh thoảng nhìn sang chỗ Phó Tẫn sau đó lại âm thầm thở dài.
Phó Tẫn nhận được những ánh mắt đồng cảm: "?"
Hết buổi học 3 tiếng, Chung Viễn Huỳnh gọi Phó Tẫn, bởi vì trong phòng học vẫn còn những người khác, nên cô chọn nói với anh về vấn đề vẽ tranh trước, đợi những người kia ra về hết, cô lại thở dài một hơi: "Phó Tẫn, có một tin xấu dành cho em, em chuẩn bị tâm lý trước đi."
Nhưng chuyện gì nên đến thì sẽ đến, phải để Phó Tẫn vốn không biết gì, vẫn luôn bị người khác lừa tình cảm và tiền bạc, chìm đắm vào càng sâu, đến cuối cùng mới để em ấy biết được sự thật sẽ đau đớn vô cùng, cô làm không được.
Chi bằng bây giờ chấm dứt kịp thời, đem quyền lựa chọn giao cho anh, muốn xử lý như thế nào cũng được.
Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của cô, Phó Tẫn không còn mất tập trung nữa mà dựa vào bàn, ngồi thẳng người chờ đợi nhìn cô.
Chung Viễn Huỳnh lấy điện thoại ra, mở vào thư viện ảnh, đem bức ảnh chụp trộm kia đưa cho Phó Tẫn.
Phó Tẫn quét mắt nhìn một cái, ánh mắt dừng lại ở cảnh tượng trong ảnh, mím môi không nói lời nào.
Chung Viễn Huỳnh rút điện thoại lại, đang suy nghĩ nên nói gì để an ủi anh.
Con người Phó Tẫn âm trầm nhìn chằm chằm vào cô: "Buồn?"
Vẻ mặt anh càng ngày càng khó coi, trong lòng Chung Viễn Huỳnh phải tự hỏi, buồn hay không còn phải hỏi à?
"Em đừng buồn, buồn vì cô ta không đáng đâu." Chung Viễn Huỳnh vắt kiệt óc mới nghĩ ra được câu an ủi: "Trong một hoàn cảnh sai lầm, đừng phủ định tất cả những gì trước đó, có lẽ cô gái tốt hơn vẫn đang ở đằng sau chờ em."
Âm thanh êm ái của cô vang lên trong phòng học yên tĩnh, ánh đèn trắng sáng rơi vào gương mặt lo lắng của cô, cô chỉ đang cẩn thận từng chút một chú ý đến cảm xúc của anh, không còn gì khác, cũng không vì người đàn ông trong ảnh kia.
Phó Tẫn thu lại biểu cảm, giọng trầm thấp: "Được, nghe chị hết."
Chung Viễn Huỳnh hơi động lòng, bởi vì mỗi một từ đều quá đỗi thân thuộc, gần như chút nữa thôi sẽ chạm đến dây thần kinh.
Đây là những câu nói Phó Tẫn nói với cô nhiều nhất hồi còn bé.
Nhưng những chuyện thất tình như vậy đâu phải muốn nghe theo là nghe theo được, bản thân rất khó có thể khống chế tâm trạng đau khổ, Chung Viễn Huỳnh quan sát sắc mặt anh, phát hiện ngoài chút thay đổi hồi nãy ra, có thể nói là cực kì bình tĩnh, đáy mắt không hề có chút gợn sóng.
Cũng có thể là do không muốn để cô lo lắng, vậy nên mới giấu cảm xúc thật của bản thân?
Chung Viễn Huỳnh không yên tâm, vì để anh có thể thể hiện cảm xúc của mình, để anh nói hết ra có lẽ sẽ dễ chịu hơn, nên chỉ đành đưa mình vào cùng chung góc nhìn với anh: "Hồi chị lên đại học cũng có bạn trai, kết quả còn không đến một tuần, anh ta lại ôm hôn cô gái khác."
Cô không nói ra người gọi là bạn trai cô chính là nam chính Hà Khâm Dương ở trong bức ảnh này.
Bạn trai cũ của chị gái cướp bạn gái hiện tại của em trai.
Đây là chuyện gì cơ chứ.
"Chị có thể hiểu cảm giác của em, bây giờ em có buồn bã cũng là chuyện bình thường, nhưng tuyệt đối không được làm chuyện gì ngốc nghếch, qua được thời gian này, đến lúc em quay đầu lại nhìn, tất cả đã tan thành mây khói rồi."
Chung Viễn Huỳnh nói vô cùng chân thành, nhưng cô phát hiện Phó Tẫn còn bình tĩnh hơn cô.
"Được."
Phó Tẫn ngoan ngoãn gật đầu, rất phối hợp với cô.
"..."

Mặc dù tình tiết phát triển không được giống như trong tưởng tượng lắm, nhưng cũng may là tâm trạng của Phó Tẫn không có gì bất thường, sau nhiều lần Chung Viễn Huỳnh xác nhận rằng Phó Tẫn không sao, về đến nhà tâm trạng mới buông lỏng được, nằm xuống ngủ một giấc đến sáng, cô bị vài cuộc gọi giục tỉnh dậy.
Chung Viễn Huỳnh mơ mơ màng màng nhận điện thoại: "Alo?"
"Tiểu Chung sao bây giờ em vẫn còn ngủ vậy, may là chị gọi điện đến trước để hỏi một tiếng, động tác nhanh nhẹn lên, nếu không là không kịp mất!"
Chung Viễn Huỳnh nhận ra giọng nói này, hỏi: "Chị Tuệ Mỹ, không kịp cái gì vậy?"
"Chúng ta phải đi Đế Đô công tác một tuần mà." Dư Tuệ Mỹ nói: "Có hội bổ túc và nghiên cứu thảo luận cho giáo viên mỹ thuật, tháng trước lãnh đạo trường đã nói là cho hai chị em mình đi, thời gian là ngày hôm nay, em quên rồi hả?"
"..."
Chung Viễn Huỳnh kinh hãi ngồi bật dậy: "Em tới ngay đây!"
Hai ngày nay cô chỉ nhớ đến vấn đề tình cảm của Phó Tẫn, sớm đã quên sạch chuyện phải đi công tác.
Nhưng mà Phó Tẫn không sao là tốt rồi.
Trong lòng cô thì muốn nghĩ như vậy, kết quả là sau khi đi công tác một tuần về, vừa đến thành phố Bắc Đường thì nhận được một cuộc điện thoại của Từ Tử Thúc.
"Cô Chung có rảnh không? Làm phiền cô đến đây một chút, tình trạng của A Tẫn có chút không ổn."
"..."
Không sao mới lạ.

Chung Viễn Huỳnh một đường xé gió chạy đến biệt thự nhà vườn nơi Phó Tẫn ở, từ xa đã thấy Từ Tử Thúc lo lắng đi qua đi lại ở ngoài cửa, còn có một người hai tay đang cầm dụng cụ cạy cửa.
Từ Tử Thúc nhìn thấy cô như nhìn thấy Bồ Tát, như được giải thoát.
Chung Viễn Huỳnh lo lắng hỏi: "Phó Tẫn bị làm sao vậy?"
"Cậu ấy phát bệnh." Từ Tử Thúc bất lực nói: "Lại còn không cho ai vào trong."
Lúc Chung Viễn Huỳnh định hỏi là bị bệnh gì, thì nghe thấy tiếng kim loại rơi xuống đất, hai người phá khóa cưỡng chế mở cửa, khóa mật mã rơi xuống đất.
Từ Tử Thúc nghe điện thoại, thúc giục ai đó mau tới đây.
Tâm trạng Chung Viễn Huỳnh luống cuống, bước nhanh vào bên trong biệt thự nhà vườn, cất giọng gọi: "Phó Tẫn!"
Âm thanh trong phòng khách trống không truyền đi rất xa nhưng không ai đáp lại, Chung Viễn Huỳnh quét mắt một vòng, không thấy bóng người nào, chỉ nhìn thấy những quả dưa hấu bị cắt làm đôi ở trên bàn, nửa quả dưa hấu hình bán cầu bị móc hết, chỉ để lại phần thịt lớn chừng quả đấm ở giữa, giống như mắt người bị bỏ tròng mắt màu trắng, để lại con ngươi ở giữa.
Nước quả màu đỏ nửa khô nửa ướt, uốn lượn thành hình rễ cây, kẹo vị dưa hấu mềm màu xanh rơi rải rác trên tấm thảm màu xám, không khí tràn ngập mùi ngọt ngấy.
Từ Tử Thúc đi vào theo sau, quét mắt nhìn phòng khách, đi lên tầng trên: "Cô tìm ở đây, chú ý mấy chỗ trong tủ, tôi lên lầu xem."
Chung Viễn Huỳnh lòng như lửa đốt, đi qua đi lại rất nhanh trong phòng khách, liên tục kêu tên Phó Tẫn, mở từng chiếc tủ ra nhìn mới phát hiện ngoài tủ thuốc ra thì tất cả những tủ khác đều trống không, đủ để chứa người.
Hầu như góc nào cũng có tủ gỗ, đủ kiểu đủ loại.
Chung Viễn Huỳnh mở một cái tủ nhìn giống quan tài ra, mồ hôi lạnh cũng toát ra theo, chỉ sợ Phó Tẫn sẽ nằm ở bên trong.
Cô tìm đến sốt ruột, kinh ngạc vì sao có thể có quá nhiều tủ như thế.
Đang suy nghĩ, cái tủ ở trong góc bên kia phát ra tiếng động, Chung Viễn Huỳnh nghe kĩ một chút, xoay bước chân, bước chân nhanh chóng hướng về phía đó.
Cô vừa đi đến, thì chiếc tủ bị mở từ bên trong.
Phó Tẫn bước ra.
Mặt mũi anh trắng bệch, môi không còn chút máu, ánh mắt rõ ràng là không tập trung, cả người lảo đảo muốn đi đến tựa gần cô.
"Em..."
Cô còn chưa dứt lời thì cảm thấy vai nặng trùng xuống, Phó Tẫn cúi người ôm cô, mặt vùi vào trong cổ cô, hơi thở nóng hổi nhẹ nhàng lướt qua làn da mịn màng nhạy cảm của cô.
Toàn thân Chung Viễn Huỳnh cứng đờ, sau đó phát hiện nhiệt độ trên người anh rất cao, hình như là sốt rồi.
Có điều lần này khác với lần trước, lần trước đầu óc anh vẫn tỉnh táo, còn lần này ánh mắt anh nhìn cô rất mơ màng.
"Em hối hận rồi."
"Chị còn cần em không?"
Anh đang mê sảng, một tay vuốt ve gáy của cô, sau đó hôn lên.
Đầu óc Chung Viễn Huỳnh lập tức trống rỗng, hơi thở của anh nóng hổi nhưng môi và đầu ngón tay lại lạnh ngắt, hai loại chênh lệch nhiệt độ này làm cổ cô ngứa ngáy.
Cùng lúc này, tiếng Từ Tử Thúc từ tầng trên đi xuống truyền đến, trong lòng Chung Viễn Huỳnh càng thêm bối rối, cô lập tức giơ tay đẩy Phó Tẫn ra.
Rõ ràng cô không dùng sức nhưng Phó Tẫn lại nhắm mắt ngã ra sau, cô không kéo lại được, đành phải thuận theo sức mình ngã về phía trước.
Hai âm thanh vang lên, Chung Viễn Huỳnh đau đến hít một hơi, cho dù có thảm trải sàn thì vẫn ngã đau âm ỷ tận xương.
Lúc cô muốn kiểm tra xem Phó Tẫn có ngã đau ở đâu không, thì nghe tiếng Từ Tử Thúc vội vã hỏi: "Có sao không?"
Chung Viễn Huỳnh lắc đầu: "Đưa em ấy đến bệnh viện trước đã."
Từ Tử Thúc cõng Phó Tẫn trên lưng nhưng chạy lên tầng trên: "Cậu ấy không thích tới bệnh viện, vả lại bây giờ tới cũng không kịp."
"Vậy..."
"Tầng hai được cải tạo qua rồi, có đặt thiết bị y tế trong đấy, bác sĩ sẽ đến nhanh thôi."
Nhìn dáng vẻ của Từ Tử Thúc, rõ ràng những tình huống như này không phải lần đầu tiên.
Lên đến tầng hai, vừa nhìn đã thấy phong cách của tầng hai hoàn toàn khác với tầng một, cả một mảng trắng như tuyết, tràn ngập mùi thuốc khử trùng đặc trưng của bệnh viện.
Có rất nhiều thiết bị y tế chuyên nghiệp, đủ để thực hiện việc giải phẫu mức độ nhẹ, có cả phòng bệnh và phòng cách ly.
Hồi nãy mới nhìn thấy một tủ lạnh lớn cất toàn thuốc, Chung Viễn Huỳnh đã cảm thấy rất kinh ngạc. Lần này thì là kinh hãi, một người đến mức sửa cả một tầng lầu để thành nửa cái bệnh viện, bác sĩ lại có thể đến kịp bất kỳ lúc nào để cứu chữa, vậy thì sức khỏe phải kém đến mức nào thế?
Mấy năm nay Phó Tẫn thật sự giống như những lời anh nói, anh sống rất tốt sao?
Từ Tử Thúc cõng Phó Tẫn vào phòng cấp cứu, một vị bác sĩ và ba y tá vội vã lên đến tầng hai, sau đó đi vào phòng cấp cứu một cách rất quen thuộc, rồi đóng cửa lại.
Cách một cánh cửa, bên trong truyền ra tiếng bác sĩ chỉ đạo và tiếng dụng cụ xê dịch.
Từ Tử Thúc thở ra một hơi dài: "Chúng ta xuống tầng dưới chờ đi."
Chung Viễn Huỳnh nhìn cánh cửa đóng chặt, không nhúc nhích.
"Yên tâm, tính ra lần này còn phát hiện sớm, sẽ không có chuyện gì đâu nhưng quá trình chữa trị mất khá nhiều thời gian, chúng ta tốn thời gian đứng đây cũng không có tác dụng gì, xuống tầng dưới cũng không xa, có việc gì thì vẫn kịp biết."
Chung Viễn Huỳnh chỉ đành xuống tầng dưới với Từ Tử Thúc.
Hai người ngồi yên trên ghế sô pha, Từ Tử Thúc nhìn mặt bàn đầy dưa hấu và kẹo, vừa gửi tin nhắn cho dì giúp việc vừa cúi đầu nói: "Thật ra con người cậu ấy rất cố chấp, đã nhận định một thứ đồ nào đó thì sẽ không đổi, giống như trên thế giới này chỉ có một loại hoa quả là dưa hấu, kẹo cũng chỉ có một loại kẹo mềm vị dưa hấu."
"Cậu ấy ăn dưa không cần bổ ra, chỉ thích chia thành hai phần rồi dùng rồi dùng thìa múc ăn, lại còn nhất định không ăn phần đỏ ở giữa, cô nói xem có kì lạ không?"
Chung Viễn Huỳnh không nghe kỹ, chỉ đang nghĩ hóa ra lần thất tình này ảnh hướng tới Phó Tẫn lại lớn như vậy, hồi nãy đến nhận thức còn không rõ ràng, coi cô thành Kiều Mịch Tuyết.
"Đúng rồi, có thể cho tôi hỏi một vấn đề không lịch sự lắm được không, tuần trước cô Chung bận việc gì vậy?" Từ Tử Thúc cất điện thoại, ngẩng đầu nhìn cô.
"Đi công tác đột xuất."
Vậy nên tiết mỹ thuật trên trường đã nhường cho giáo viên khác, lớp học sở thích cũng do Hà Tiểu Hàm dạy thay một tuần.
Yên lặng hồi lâu, suy nghĩ của Chung Viễn Huỳnh lại bắt đầu bay xa, hình như láng máng nghe được Từ Tử Thúc lẩm bẩm: "Haiz, vậy mà cậu ấy tưởng bản thân vượt quá khuôn phép nên dọa cô chạy mất..."
Cô nghe không rõ, chỉ nghe được gì mà vượt quá khuôn phép.
Thời gian trong nhà Tây như cách biệt với thế giới bên ngoài, chạy chậm hơn mười lần, khiến thần kinh của người khác cảm thấy giống như bị đem vào nồi từ từ hầm lên.
Dì giúp việc đến quét dọn phòng khách, làm thêm cơm trưa, không có thêm biểu cảm ngạc nhiên nào, làm xong việc là rời đi, dường như đã trải qua vài lúc như vậy rồi.
Từ Tử Thúc khuyên Chung Viễn Huỳnh, thấy cô không có hứng ăn, chỉ đành bỏ ngang, anh ta cũng không có tâm trạng ăn, nên mở laptop ra, xử lý mấy hạng mục công việc.
Đến tận gần tối, trên tầng mới truyền ra động tĩnh, hai người lập tức lên tầng.
Y tá đưa Phó Tẫn vào phòng, bác sĩ Trần Minh Cát bỏ khẩu trang rồi tháo găng tay ra, sắc mặt có chút mệt mỏi.
Chung Viễn Huỳnh và Từ Tử Thúc bước lên trước, đồng thanh hỏi: "Thế nào rồi?"
"Giống với mấy lần trước, ngộ độc, kiểm tra xong sau đó rửa dạ dày, truyền dịch, đừng để cậu ấy quá xúc động nữa, tinh thần cậu ấy..."
Từ Tứ Thúc đánh mắt về phía Chung Viễn Huỳnh, gửi ám hiệu bằng mắt cho Trần Minh Cát, ý chỉ đừng nói tiếp những lời sau nữa.
Những bác sĩ và y tá ở đây đều do nhà họ Phó dùng số tiền lớn mời đến, đã ký qua hợp đồng bảo mật, vấn đề liên quan đến bệnh của Phó Tẫn, trừ khi cá nhân anh đồng ý, nếu không bọn họ không được tiết lộ những thông tin có liên quan này cho người khác.
Chung Viễn Huỳnh nhíu mày: "Tại sao em ấy lại ngộ độc?"
Trần Minh Cát nhìn về phía Từ Tứ Thúc, thấy anh ta không có ý ngăn cản, mới nói: "Bởi vì cậu ấy uống một loại thuốc có chứa cả thuốc độc.”
"Loại thuốc này rất khó tìm được ở trong thành phố, có một lượng lớn độc tính và tác dụng phụ, dễ gây ra sốt và viêm dạ dày, quan trọng nhất là nó sẽ ức chế thần kinh, lại có tỉ lệ gây ảo giác nhất định."
Chung Viễn Huỳnh khó hiểu: "Tại sao Phó Tẫn phải uống loại thuốc này?"
Loại thuốc này nghe không hề có chút lợi ích nào.
Mặt Trần Minh Cát không cảm xúc nhìn sang phía Từ Tử Thúc, vỗ vỗ cái gáy đau nhức: "Cậu ấy muốn uống thì sao tôi ngăn được."
"Vấn đề là tâm lý cậu ấy..." Trần Minh Cát đổi đề tài: "Thôi, để sau rồi nói đi."
Trong lời có ý, tất nhiên Chung Viễn Huỳnh biết trong đó có chuyện mà họ không muốn cô biết, đã biết được đại khái tình huống, cô nói: "Vậy tôi đi thăm Phó Tẫn trước."
Từ Tử Thúc và Trần Minh Cát xuống tầng, Chung Viễn Huỳnh loáng thoáng nghe thấy bọn họ nói: "Gửi phương án chữa trị và tình trạng hiện tại cho cô Phó Lăng Thanh..."
Chung Viễn Huỳnh đi đến trước của phòng mà Phó Tẫn được đưa vào, cạnh cửa phòng có một tấm kính trong suốt, có thể nhìn rõ bên trong, có lẽ là vì có thể quan sát tùy lúc, đề phòng tình huống đột xuất gì đó.
Bên trong bố trí rất giống bệnh viện, chỉ có điều trông phòng bệnh rộng rãi hơn ở bệnh viện, thiết bị và trang trí cũng hoàn chỉnh tốt hơn.
Chung Viễn Huỳnh đứng ở ngoài yên lặng nhìn anh một lát.
Bầu trời chập tối, màu hồng và xám dần nhuộm nhòe cả chân trời, cũng chiếu vào bên trong.
Phó Tẫn nằm trên giường, màu da phờ phạc đến mức gần như trắng bằng với cái gối, anh nhắm chặt mắt, đuôi mắt lại cong cong, nhìn vào vừa yên tĩnh lại vừa yếu ớt.
Chung Viễn Huỳnh nhìn mà lòng đau thắt lại, nhẹ nhàng đẩy cửa đi vào, mới phát hiện anh đã tỉnh rồi, chỉ là lười mở mắt mà thôi.
Anh đang truyền dịch, ống kim cắm vào gân xanh trên mu bàn tay, tay còn lại thì đang bóp cái ống dẫn, cho tới khi áp suất trong bình thay đổi, nước thuốc không truyền được vào trong mạch máu, ngược lại làm máu màu đỏ tươi bị hút ra.
Dưới tác dụng của ánh sáng nước thuốc ánh lên hơi sáng nhưng có một đoạn máu đỏ như con rắn độc hòa vào chất lỏng, đi theo ống dẫn chảy lên trên.
Từ nhỏ anh đã thích làm như vậy, chỉ cần không ai nhìn thấy, máu sẽ bị hút ra chảy ngược vào đầy cả ống dẫn, trong quá trình chậm chạp này, anh lại rất thích thú nhìn xem chằm chằm, cho rằng nhìn như vậy còn thú vị hơn là so với nhìn nước thuốc chảy xuống.
Đến cuối cùng anh còn làm ống dẫn của bình đang treo bị đứt, nhìn máu chảy từng giọt xuống đất, như bức tranh làm từ nước màu đỏ rơi xuống.
Chỉ là sau đó bị Chung Viễn Huỳnh nhìn thấy, anh nhìn thấy sự sợ hãi trong mắt cô, sau đó không dám làm vậy trước mặt cô nữa, kiềm chế tất cả những hành động kì lạ khó có thể giải thích.

Như cảm nhận được đang có người nhìn, Phó Tẫn còn không mở mắt ra, âm thanh khàn khàn lại lành lùng: "Đi ra ngoài."
Chung Viễn Huỳnh mở miệng, nhẹ giọng nói: "Phó Tẫn."
Hai từ rơi vào tai anh nhẹ như lông hồng, giống như hoảng sợ, mi mắt Phó Tẫn run run, ngón tay cứng đờ, đột nhiên bỏ ống dẫn đang bóp ra.
Mi mắt anh tỉ mỉ như cánh bướm, chớp một cái, lộ ra con ngươi tối tăm.
Phó Tẫn chậm rãi mở mắt ra, ánh mắt dừng lại trên người cô nhưng lại như mất đi tiêu cự.
Qua lúc lâu, anh như đang mơ, thấp giọng lẩm bẩm: "Vẫn là ảo giác sao?”