Chung Viễn Huỳnh pha một ly nước mật ong, ngồi trong phòng khách chờ Phó Tẫn ra.
Anh súc miệng, rồi lại rửa mặt. Khi bước ra thì cả khuôn mặt đều ướt sũng, khóe mắt còn hơi ửng hồng.
Hai người đối mặt với nhau, yên lặng ngồi trên sô pha, Chung Viễn Huỳnh lên tiếng chấm dứt bầu không khí trầm lặng: “Uống thuốc xong, lúc em tỉnh dậy có lẽ sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đó.”
Phó Tẫn cụp mắt, nói “ừm”.
Chung Viễn Huỳnh: “Bạn gái của em đâu?”
Vào thời điểm này nếu để bạn gái tới chăm sóc thì thích hợp hơn. Hơn nữa Phó Tẫn còn bệnh tới mức như thế, sao không nghe thấy tin tức gì từ phía bạn gái anh hết vậy?
“Hả?”
Không biết có phải do cô nhảy nhanh đề tài quá không nên Phó Tẫn không hiểu rõ cô đang nói ai, mãi mới phản ứng lại, sau đó mới nhẹ nhàng nói: “Không sống ở thành phố Bắc Đường.”
Thái độ của anh quá lạnh lùng, không biết là do hai người bọn họ đang cãi nhau hay là có gì đó khác. Nhưng vấn đề giữa các cặp đôi hẹn hò, Chung Viễn Huỳnh cũng không nên hỏi nhiều.
Phó Tẫn uống thuốc hạ sốt, Chung Viễn Huỳnh xua tay nói: “Em trở về phòng nghỉ ngơi đi.”
Ai ngờ Phó Tẫn vừa lên lầu trở về phòng không được bao lâu, đã ôm gối và chăn xuống lại.
Anh thả ghế sô pha đối diện Chung Viễn Huỳnh nằm xuống, biến nó thành chiếc giường nhỏ có thể ngủ, sau đó đặt gối và chăn lên trên.
“Không trở về phòng ngủ đi ngủ đi?”
Chung Viễn Huỳnh thấy anh tuy mảnh khảnh, tay chân lại thon dài, nếu nằm trên chiếc giường nhỏ này thì không thể nào duỗi thẳng được.
Phó Tẫn nằm lên đó, nói: “Em thích ngủ ở phòng khách.”
Chung Viễn Huỳnh gật đầu, nói được.
Sau khi cô nghịch điện thoại được một lúc, vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ánh mắt của anh, cô không nhịn được mà nói: “Sao chưa ngủ nữa.”
Phó Tẫn không nói chuyện, chỉ yên tĩnh nhắm mắt lại.
Chung Viễn Huỳnh nhìn anh vài lần rồi mới tiếp tục cúi đầu lướt điện thoại. Khi thật sự quá nhàm chán thì lấy tai nghe ra, xem một đoạn video thưởng thức và giám định nghệ thuật.
Một tiếng trôi qua, cô rút tai nghe ra, lại bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh.
“... Không ngủ được à?”
“Vâng.”
“Nếu không chị đọc bảng cửu chương cho em nghe nhé?” Cô vô thức nói.
Vừa dứt câu, cả hai người đều ngẩn ra.
Ngược lại, Chung Viễn Huỳnh có chút xấu hổ, đều là người lớn rồi mà còn dùng cách trẻ con như thế.
Khi còn nhỏ Phó Tẫn vì lý do thể chất mà thường không ngủ được. Lúc đó cô không có kiên nhẫn nên đọc bảng cửu chương cho anh nghe nhưng chỉ đọc nhiều nhất là ba lần, nếu anh vẫn ngủ không được thì cô mặc kệ anh.
Thật ra cái này đều dựa vào ví dụ thực tiễn. Bởi vì khi còn học tiểu học, khi thầy giáo dạy toán vừa đọc bảng cửu chương, cô liền mệt rã rời, chất lượng giấc ngủ được nâng cao rõ rệt.
Rốt cuộc khi đó Phó Tẫn có ngủ không thì cô không rõ. Cô chỉ biết rằng mỗi khi mình đọc xong, anh đều nhắm mắt nằm bất động, trông bộ dáng có vẻ như đã ngủ rồi nên trong tiềm thức cô cảm thấy nó rất hữu ích.
…
Phó Tẫn lặng lẽ cong mắt, nói: “Được, đọc cho em nghe đi.”
Anh đã trả lời như thế rồi, Chung Viễn Huỳnh đành phải miễn cưỡng nể mặt, ho nhẹ một tiếng rồi chậm rãi đọc: “Một nhân một là một, một nhân hai là hai, một nhân ba là ba...”
Cô không thể nào lại không hiểu chuyện giống như lúc nhỏ được, vì thế cố gắng dùng giọng điệu êm dịu, nhạt nhẽo nhất có thể, định đọc cho tới khi Phó Tẫn ngủ mới thôi.
Nhưng giống như trước đây, khi cô đọc đến lần thứ ba thì anh đã nhắm mắt lại.
Cô ngừng nói lại, chỉ lặng lẽ đánh giá anh.
Sau khi anh nhắm mắt, cơ mặt giãn ra, nụ cười giả tạo biến mất. Đôi mắt cũng không còn vẻ u ám tối tăm, để lại một vòng cung mờ nhạt an tĩnh trên khóe mắt, vừa trông ngoan ngoãn lại trẻ con.
- ---
Lúc chạng vạng, ráng chiều đỏ ối nơi chân trời xuyên qua tấm cửa kính trong suốt sát mặt đất, rơi vào trong nhà tạo thành một bức tranh màu nước mỹ lệ.
Lông mi Phó Tẫn giật giật, chậm rãi mở mắt ra.
Chung Viễn Huỳnh cúi đầu xem video, không nhìn thấy sự bi quan chán nản và nóng nảy lóe lên trong mắt anh, chỉ hỏi: “Tỉnh rồi à, có muốn ăn gì không?”
“Dưa hấu.” Mắt anh lim dim, giọng nói có hơi khàn khàn khi vừa tỉnh ngủ, giống như bị giấy nhám mài qua, tạo cảm giác nam tính hơn hẳn.
“Dưa hấu?’ Chung Viễn Huỳnh cho rằng anh đang khát nên rót cho anh một ly nước ấm trước, sau đó lên mạng tra thử xem người bị sốt có ăn được dưa hấu không.
Hay thật, kết quả tìm kiếm không giống nhau. Một số nói có, một số lại nói dưa hấu là thực phẩm có tính hàn, ăn nhiều sẽ có hại cho việc phục hồi.
“Bây giờ em không thể ăn dưa hấu được.” Vì để đảm bảo an toàn, Chung Viễn Huỳnh đưa ra một phương án khác: “Nhưng chị có thể nấu tuyết lê đường phèn cho em.”
Phó Tẫn đồng ý.
“Nhà em không có lê, bây giờ chị đi mua.” Chung Viễn Huỳnh cầm áo khoác và túi xách định đi ra ngoài.
Anh đột nhiên hạ thấp giọng nói: “Đừng đi.”
Bước chân của Chung Viễn Huỳnh dừng lại, khó hiểu mà quay đầu lại.
Phó Tẫn xốc chăn ngồi dậy, giống như vô tình nói: “Vẫn chưa tới tối.”
Chung Viễn Huỳnh sửng sốt, đúng là cô đã nói sẽ chăm sóc anh đến tối, nhưng giờ cô chỉ đi siêu thị mua hai quả lê thôi mà.
“Em gọi người đi mua.” Không biết Phó Tẫn lấy điện thoại từ chỗ nào ra, anh ấn nút nguồn khởi động máy, lập tức có một cuộc gọi đến.
“Tổ tông à! Cậu chết chưa vậy! Thật là con mẹ nó, suốt cả ngày nay tim tôi cứ đập thình thịch. Nói cho cậu biết, cho dù cậu có chết thì tôi cũng không chết theo cậu đâu!”
Chung Viễn Huỳnh: “...”
Nếu không phải do đầu dây bên kia truyền đến giọng đàn ông, xúc động tới mức khàn cả giọng kia, cô đã tưởng rằng Phó Tẫn là người đàn ông bạc tình, phụ lòng cô gái nhà ai đó.
Đầu dây bên kia rõ ràng đã ôm mối hận từ rất lâu, cuộc điện thoại này giống như hồ thủy điện xả lũ, tràn ra ào ạt: “Thuốc không uống, bệnh cũng không khám, điện thoại không nhận, cửa cũng không mở. Sợ thi thể của cậu đã lạnh toát nên suýt chút nữa tôi đã gọi điện báo cảnh sát rồi đấy.”
Phó Tẫn rõ ràng không có kiên nhẫn, khẽ chậc một tiếng, đầu dây bên kia lập tức im lặng một lúc, sau đó mới đi thẳng vào vấn đề: “Hôm nay tôi phải xử lý một đống việc, nhà xuất bản kia---“
Từ Tử Thúc còn chưa nói xong đã bị Phó Tẫn lạnh lùng cắt ngang: “Trong vòng mười lăm phút nữa.”
Từ Tử Thúc dừng câu chuyện lại, không hiểu gì mà hỏi: “Cái gì?”
“Mua hai quả lê tới đây.” Phó Tẫn lại nói tiếp.
Từ Tử Thúc: “...”
Từ “chết tiệt” của anh ta còn chưa thốt ra thì Phó Tẫn đã cúp điện thoại trước.
Phó Tẫn ngước mắt lên nhìn Chung Viễn Huỳnh đang đứng cách đó không xa: “Chị còn muốn mua gì nữa không.”
Chung Viễn Huỳnh có hơi do dự: “Còn có đường phèn nữa.”
Mười lăm phút sau, chuông cửa đúng giờ vang lên.
Từ Tử Thúc xách theo một túi lê và một túi đường phèn, vẻ mặt đần thối đứng trước cửa. Đến khi nhìn thấy Chung Viễn Huỳnh mở cửa, gần như chỉ sửng sốt một giây, sau đó lại biến thành nụ cười dịu dàng.
Chung Viễn Huỳnh ngước mắt lên nhìn người đàn ông hào hoa phong nhã lại có tác phong cẩn trọng trước mắt, khó có thể liên tưởng đến con người vừa rồi trong điện thoại, cũng mỉm cười lại, nói: “Cứ giao cho tôi đi.”
Từ Tử Thúc đưa đồ trong tay sang: “Làm phiền cô rồi.”
Anh ta còn đang định nói gì đó nhưng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng cảnh cáo đằng sau Chung Viễn Huỳnh, lập tức biết điều mà chủ động nắm chặt then cửa, nhốt chính mình bên ngoài cửa.
Từ Tử Thúc ngồi lên xe, hạ kính cửa sổ xuống, nhìn thoáng qua căn biệt thự nhà vườn, trong lòng trở nên vui vẻ: “Ai da, khắc tinh của tổ tông này cuối cùng cũng đến rồi.”
—
Bữa cơm tối này, Chung Viễn Huỳnh không dám làm quá nhiều, cẩn thận ước tính lượng cơm dành cho hai người.
Ai ngờ tính tình đại thiếu gia của anh lại đột nhiên thức tỉnh, kén cá chọn canh: “Hầm xương sườn quá lâu, cà tím quá nhiều dầu, thái khoai tây quá dày.”
Chung Viễn Huỳnh nghiến răng, nở một nụ cười giả tạo: “Để chị ăn hết cho.”
Kết quả Chung Viễn Huỳnh ăn đến no căng bụng. Khi cô buông đũa xuống, Phó Tẫn nhìn cô một cái, sau đó mới nhấc đũa lên giải quyết hết phần đồ ăn còn dư lại.
Chung Viễn Huỳnh thu dọn bàn ăn, bắt tay vào làm tuyết lê đường phèn. Thật ra cách làm rất đơn giản, cô còn đơn giản hóa thành gọt vỏ quả lê, cắt thành từng miếng nhỏ, để chung với đường phèn rồi đem đi hấp là xong.
Chỉ là Phó Tẫn tâng bốc quá đà. Anh dựa vào thành bếp, quan sát quá trình cô chế biến. Biểu cảm của anh cho người ta cảm giác như cô đang làm cả một bàn Mãn Hán toàn tịch* khiến cho cô suýt chút nữa muốn rắc hai nắm hành lá thái nhỏ vào tâm hồn.
*Mãn Hán toàn tịch: là bữa tiệc nổi tiếng nhất trong lịch sử của Trung Quốc được hình thành bằng cách thu thập tinh hoa của các món ăn Mãn và Hán.
Nhiệt độ trong nồi dần cao lên, tỏa ra khói mù mông lung giữa hai người.
“Chị tránh ra xa một chút.” Phó Tẫn uể oải nói.
Cho dù anh đang bị bệnh, tinh thần không được tốt lắm nhưng khí chất cao quý vẫn còn đó, thậm chí mặc bộ quần áo ở nhà cũng toát lên vẻ sang trọng.
Một vị thiếu gia bước ra từ gia đình quyền quý, dòng dõi thư hương có cả giáo dưỡng và tiền bạc, sự cao quý vào kiêu căng đã thẩm thấu vào tận xương.
Nhưng mà—
Chung Viễn Huỳnh khó hiểu lùi về phía sau rồi thấy vị thiếu gia này vươn một ngón tay ra nhấc túi đường phèn lên. Ngón trỏ và ngón giữa của bàn tay còn lại cầm một viên đường, không thèm nhìn, lười biếng ném viên đường phèn kia vào trong nồi.
“...” À, lại muốn thêm đường.
Cảnh báo bệnh tiểu đường cấp độ một.
Thấy anh lại nhặt thêm một viên đường, nó nằm giữa ngón tay anh như mảnh vụn của sao băng, cùng với động tác thờ ơ của anh, từng viên vẽ ra một đường cong hoàn mỹ và rơi vào nồi.
Tạo nên vẻ đẹp lười nhác khó tả.
“Một viên cuối cùng, không được bỏ thêm nữa.” Chung Viễn Huỳnh kéo túi đường phèn kia lại, đặt sang một bên.
Phó Tẫn tùy ý vứt viên đường trên tay vào trong nồi, cũng không giở trò nữa, yên tĩnh chờ.
“Có hơi nóng, em đợi một chút.”
Chung Viễn Huỳnh đưa chén tuyết lê đường phèn cho Phó Tẫn. Cô nhìn anh cầm chiếc thìa nhỏ màu trắng, hàng mi dài hơi rủ xuống, cái miệng nhỏ đang húp nước đường từng chút một, trông hơi ngoan ngoãn quá mức.
Đợi đến khi Phó Tẫn ăn xong, Chung Viễn Huỳnh lại lấy ra nhiệt kế đo nhiệt độ cơ thể cho anh.
Cũng may anh đã hạ sốt, có dấu hiệu cải thiện, Chung Viễn Huỳnh thở phào nhẹ nhõm: “Lát nữa em uống thuốc thêm một lần nữa, chắc là ngày mai sẽ khá hơn nhiều. Có gì cứ gọi điện cho chị, chị đi về trước đây.”
Phó Tẫn: “Em tiễn chị.”
Chung Viễn Huỳnh không chút suy nghĩ liền từ chối: “Em vẫn đang bị bệnh.”
“Em gọi tài xế lái xe đưa chị về.”
“Không cần phiền phức thế đâu, tàu điện ngầm rất tiện lợi.”
Phó Tẫn im lặng, sau đó gật đầu.
Chung Viễn Huỳnh đứng dậy mặc áo khoác vào, cầm lấy túi xách, đi tới chỗ huyền quan đổi lại giày. Trong nháy mắt khi đi xoay người, nhìn thấy một mình anh ngồi an tĩnh đến đáng sợ trong phòng khách trống vắng, bên cạnh là màn đêm ngoài cửa sổ.
Hai tay anh đặt lên đầu gối, hơi cúi đầu xuống, có chút ủ rũ.
Có cảm giác cô đơn khó tả.
Khiến lòng người thắt lại.
Chung Viễn Huỳnh lắc đầu, vứt bỏ suy nghĩ không thể hiểu được này.
Chỉ là cô không ngờ rằng, sau khi xuống tàu điện ngầm và bước ra khỏi lối ra cố định, có bóng người vẫn luôn đi theo phía sau cô.
Tác giả có lời muốn nói:
Khi còn nhỏ:
Chung Viễn Huỳnh muốn ra ngoài chơi, nhưng lại bị Chung Lịch Cao bắt dỗ Phó Tẫn ngủ rồi mới cho.
Cô đi vào phòng Phó Tẫn, nói: “Chị chỉ đọc bảng cửu chương ba lần, nếu em còn không ngủ được thì chị liền mặc kệ em.”
Phó Tẫn dùng giọng điệu non nớt trả lời: “Em sẽ ngủ mà.”
Chung Viễn Huỳnh: “Một nhân một là một, một nhân hai là hai, một nhân ba là ba...”
Khi đọc xong lần thứ ba, Phó Tẫn đã ôm gối đầu, ngoan ngoãn nhắm mắt nằm bất động.
Mãi đến khi Chung Viễn Huỳnh ra khỏi cửa, anh mới mở mắt ra, kéo ghế nhỏ tới cạnh cửa sổ, nhón chân nhìn bóng dáng cô rời đi.
Anh giữ mãi tư thế này cho tới khi hoàng hôn buông xuống, cô mặc chiếc váy hoa nhí dẫm lên ánh nắng trở về nhà.
Anh mới dịch ghế trở lại chỗ cũ, một lần nữa nằm lên giường, nhắm mắt lại.
“Phó Tẫn đâu ạ?” Cô hỏi dì Trương.
Dì Trương: “Thằng bé hiếm khi ngủ được một giấc dài, cả một buổi trưa yên tĩnh không ra ngoài.”
Chung Viễn Huỳnh hé cửa ra nhìn anh.
Một lúc sau, cửa khép lại, Phó Tẫn mở to mắt, lẩm bẩm: “Sau này cũng sẽ quan tâm đến em… Được không...”