Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 76: Dịu dàng




Lục Chính Minh bị mẹ anh đánh mắng cũng không có cảm giác gì, điều làm anh sốc đến điếng người là mẹ anh nói anh đã có vợ, có con...

Mặt Lục Chính Minh đần thối ra, ngơ ngác hỏi lại mọi người như khẳng định điều mẹ anh nói là sai:

"Mẹ đang giỡn với con đúng không? Hôn thê của con là Anh Anh mà... Sao giờ lại lòi ra một cô gái xa lạ là vợ con được?"

Dương Chí Viễn nãy giờ đứng một bên im lặng, anh thật sự không cảm thụ được tình hình này nữa liền lên tiếng:

"Chính Minh... Không ai lừa em cả, em với Huệ Anh đã hủy hôn gần một năm, trước sinh nhật hai mươi bốn tuổi của con bé một thời gian, bây giờ vợ sắp cưới của em là em ấy - Cố Cẩm Sơ, còn cả đứa con trong bụng em ấy là con của em." Dương Chí Viễn vừa nói vừa chỉ vào Cố Cẩm Sơ.

Tất cả mọi người trong phòng từ Dương Huệ Anh, Diệp Châu Phong, Lê Hạ Như, Lục Hạ và Lê Tô đều đồng loạt gật đầu để khẳng định điều Dương Chí Viễn nói là hoàn toàn đúng cho Lục Chính Minh hiểu.

Lục Chính Minh vẫn như vậy, anh thật sự không tiếp nhận nổi thông tin này, ngủ một giấc thức dậy mà đã vợ con đuề huề, là ai thì cũng sẽ bị sốc như anh thôi.

Từ nãy đến giờ Cố Cẩm Sơ mới lên tiếng, giọng cô nghẹn ngào nói:

"Mọi người ra ngoài một lúc được không? Con muốn nói chuyện riêng với anh ấy."

Đương sự đã lên tiếng thì người ngoài cuộc cũng nên lui ra, chuyện của hai người họ cũng chỉ họ mới giải quyết được.

Đến khi trong phòng chỉ còn lại cô và anh, Cố Cẩm Sơ chầm chậm tiến đến trước mặt Lục Chính Minh. Cô oà khóc nức nở nhào vào lòng anh:



"Anh tỉnh lại rồi... Có biết em lo cho anh thế nào không hả?"

Cố Cẩm Sơ dường như chẳng quan tâm chuyện anh mất trí nhớ hay không, chuyện cô quan tâm là anh đã tỉnh lại, quên cô thì sao chứ, bỏ được cô sao? Giờ cô mang thai con của anh, nắm cổ phần, bất động sản, các dòng tiền của anh,... Chỉ có cô bỏ anh chớ anh đừng mong bỏ được cô.

Lục Chính Minh bị cô làm cho giật mình, nhưng đúng thật anh không hề có cảm giác bài xích cô gái này, nếu là lúc trước ai đụng vào người anh, anh đã đá bay người ta mấy cây số, nhưng mà người con gái trong lòng anh, khóc đến thê lương nước mắt nước mũi dụi thẳng vào ngực anh, anh cũng không hề khó chịu. Có lẽ mọi người nói đúng, cô ấy là vợ anh, là người anh yêu, là người sẽ sinh con cho anh

Tay Lục Chính Minh bất giác vuốt ve chiếc lưng gầy nhỏ của Cố Cẩm Sơ, chỉ nghe cô dịu dàng nói trong lòng mình:

"Mất trí rồi cũng không quên sàm sỡ em."

Lục Chính Minh nghe thấy thế thì nhíu mày, vội vàng tách cô ra, gắn giọng nói:

"Tôi là đang an ủi... Tôi sàm sỡ em lúc nào?"

Cố Cẩm Sơ cười khế, câu lấy cổ anh, đây là lần đầu tiên cô dùng ánh mắt long lanh yêu nghiệt của mình dụ dỗ anh, giọng cô ngọt ngào nói:

"Anh muốn em kể hết từng chuyện, từng chuyện một cho anh nghe không? Chuyện anh nữa đêm ở trong phòng trọ của em đè em xuống giường mà chiếm đoạt, chuyện anh đi theo em đến đoàn phim lấy danh nghĩa nhà đầu tư vào phòng riêng của em mà ép em lên tường cưỡng hôn em, còn nữa làm sao mà bụng em phình to ra thế này." Cô vừa nói vừa áp bụng mình đến gần bụng anh, đôi môi của cô phả từng làn hơi nóng quyến rũ lên trán người nào đó.

Lục Chính Minh mặc dù mới tỉnh dậy nhưng anh vẫn không tàn phế người anh em của mình mà, dạng tra tấn tinh thần này anh làm sao chịu được, anh nắm hai bắp tay Cố Cẩm Sơ kéo xa ra, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt xinh đẹp của cô, trâm giọng hỏi:



"Em là vợ tôi?"

Cố Cẩm Sơ nâng cánh tay trái của mình lên, ở ngón giữa có một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, cô cười nói:

"Vợ sắp cưới..."

Anh cũng nhìn chiếc nhẫn kim cương ấy, dó là nhẫn được đặt làm riêng, viên kim cương vừa to vừa sáng chói, nhìn vậy cũng đủ hiểu, trước khi mất trí nhớ anh yêu cô gái trước mặt nhiều đến nhường nào.

Anh lại nhàn nhạt hỏi:

"Chúng ta quen nhau thế nào?"

Cố Cẩm Sơ bị câu hỏi của anh làm cho ng người, chẳng lẽ phải nói lúc đầu cô làm tình nhân của anh sao? Nói thế cô xấu hổ chết được, nên cô đành trả lời:

"Kỉ niệm của chúng ta, phiền anh tự nhớ lại... Em chỉ có thể kể anh nghe nguyên nhân vụ tai nạn khiến anh mất trí này."

Lục Chính Minh cũng không gặng hỏi cô thêm nữa, anh gật đầu đồng ý nghe cô kế chuyện, Cố Cấm Sơ khẽ cười, cô nhẹ giọng tường thuật lại những chuyện Diệp Thừa Huân đã điều tra được cho anh nghe:

"Vụ tai nạn này là cố ý nhằm vào em, người chủ mưu là Kiều Y Vũ, cô ta là bạn cùng lớp cấp ba của anh, cũng là nữ phụ trong bộ phim em đóng... Vì cô ta cùng một diễn viên khác tính kế em, anh đã làm khó công ty của nhà cô ta, còn sỉ nhục cô ta ở đoàn phim nữa, có lẽ vì vậy mà cô ta lên kế hoạch trả thù hai chúng ta... Cô ta là người đấy em xuống lòng đường, cho tên tài xế mà cô ta đã thuê đâm thẳng vào em... Lúc đó anh chạy đến đẩy em ra, nên bị thương rất nặng... Anh hôn mê ba tháng liền, em và con chờ anh đã ba tháng rồi đó... Hức..." Càng nói về chuyện ở phía sau, Cố Cẩm Sơ càng đau lòng, cô lại uất ức rơi nước mắt, vùi mặt vào lồng ngực Lục Chính Minh.

Anh cũng không đẩy cô ra mà còn nhẹ nhàng vỗ về, người con gái có thể để anh dùng cả tính mạng để bảo vệ, anh phải yêu đến nhường nào chứ, điều này càng làm Lục Chính Minh ý thức được phần ký ức mình quên đi đang ấn chứa những chuyện rất quan trọng mà anh phải phục hồi bằng được.