Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 72: Cấp cứu




Sự chú ý của cả bữa tiệc đều tập trung hết về phía bọn họ, sự xuất hiện của Cố Cẩm Sơ và tổng giám đốc Lục Thị đã làm mọi người chú ý, giờ không ai mà không biết Cố Cẩm Sơ là bạn gái của Lục Chính Minh, ai mà còn dám đăng những tin đồn xấu về cô nữa.

***

Ra khỏi sảnh tiệc đã là mười một giờ tối, Lục Chính Minh bảo Cố Cấm Sơ đứng đây chờ, còn anh thì đi lấy xe.

Cố Cẩm Sơ ngoan ngoãn nghe theo, đứng sát mép đường đợi anh, nhưng không biết vì sao lại có một lực mạnh đẩy cô ra giữa đường, một chiếc xe hơi màu đen từ đâu lao tới, anh đèn hắt vào mắt Cố Cẩm Sơ, khiến cô không biết vì sao mình lại bị bất động tại chỗ, trong khoảng khắc này trời đất xung quanh Cố Cẩm Sơ như bị ngưng trệ.

"Sơ Sơ..." Lục Chính Minh đi không xa thì phát hiện chìa khoá xe vẫn còn trong túi xách của cô liền quay lại, cảnh tượng trước mắt khiến anh sợ hãi hét lớn chạy về phía cô.

Rầm...

Trong khoảng khắc Cố Cẩm Sơ ý thức được điều gì diễn ra trước mắt mình cô đã thấy Lục Chính Minh bị chiếc xe ấy hất văng lên cao rồi ngã xuống mặt đường, máu tươi nhuộm đỏ cả chiếc áo sơ mi trắng của anh.

"Không..." Cô hét lớn lên trong vô vọng lao về phía Lục Chính Minh, ôm thân xác của anh lên, máu tươi tanh nồng sộc vào mũi cô, cảm giác buồn nôn ập tới nhưng lại không thể nào thắng được cơn đau tê tái trong lòng Cố Cẩm Sơ lúc này.

Cô khóc nức nở như một đứa trẻ, nghẹn ngào nói:

"Tại sao, tại sao lại đẩy em ra..."

Lục Chính Minh khó khăn mở mắt nhìn cô, trong thời khắc nhìn thấy cô đối diện với tử thần anh đã không còn suy nghĩ được nhiều như vậy, anh thà là thân xác mình bị nghiền nát dưới chiếc xe đó cũng không thể để cô chịu bất kì tổn hại gì.

Anh đưa bàn tay đầy máu của mình, vuốt ve khuôn mặt của Cố Cẩm Sơ, khó khăn lên tiếng:

"Ngốc quá... Anh phải bảo vệ em... Còn cả con của chúng ta nữa." Vừa dứt câu, cánh tay của Lục Chính Minh vô lực rơi xuống, mi mắt anh cũng vô tình khép lại.

Cố Cẩm Sơ ôm chặt lấy anh hét lớn về phía những người đang vây lại xem, "Gọi cấp cứu đi, cứu anh ấy đi... Xin mọi người đó."



Lúc này đám người Dương Huệ Anh cũng từ khách sạn chạy ra, nhìn cảnh tượng Lục Chính Minh máu me nằm trên đường, còn Cố Cấm Sơ thì khóc đền tê tâm liệt phế mà giật mình, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Dương Huệ Anh đi lên phía trước đau lòng kéo Cố Cẩm Sơ ra, "Sơ Sơ... Đừng như vậy, không tốt cho em bé đâu."

Cố Cẩm Sơ nhìn thấy Dương Huệ Anh, thời khắc này cô thật sự sụp đổ, cô bám vào tay Dương Huệ Anh mà khóc lớn:

"Có người đẩy mình, có người muốn giết mình, là anh ấy đã cứu mình, lần nào ở cạnh mình anh ấy cũng sống dở chết dở... Mình đúng là đồ sao chổi mà, nên cha mẹ mình mới bỏ rơi mình..."

Dương Huệ Anh cũng bị cô làm cho nghẹn lòng, cô ấy ôm chặt Cố Cẩm Sơ:

"Không phải đâu mà... Cậu đừng nghĩ vậy mà."

Diệp Thừa Huân ngay lúc nhìn thấy Dương Huệ Anh bước đến bên cạnh Cố Cẩm Sơ, anh cũng không chậm trễ một giây phút nào. Tiến lên đỡ Lục Chính Minh dậy, vội vàng nói:

"Chí Viễn, cõng em ấy... Dùng xe quân dụng của mình bật đèn ưu tiên."

Dương Chí Viễn và Hoàng Nam Nguyên cũng không nói lời nào, gấp gáp làm theo sự phân phó của Diệp Thừa Huân, họ cũng bị doạ sợ, nếu Lục Chính Minh có chuyện gì không chỉ Cố Cẩm Sơ mà cả bốn người bọn họ đều ân hận cả đời.

***

Nhìn Lục Chính Minh được đẩy vào phòng cấp cứu, Cố Cẩm Sơ đã gắng gượng đến lúc này cũng sức cùng lực kiệt, cô ngất xỉu trong vòng tay của Dương Huệ Anh.

"Sơ Sơ... Cậu đừng doạ mình." Dương Huệ Anh sợ hãi hét lên.

"Có máu... Các anh ơi cậu ấy chảy máu." Dương Huệ Anh nhìn bàn tay mình đặt bên dưới để đỡ lấy Cố Cẩm Sơ dính đầy máu, cô bàng hoàng run sợ.



Cả ba người đàn ông trước mặt trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, Diệp Thừa Huân lúc nào cũng là người nhanh chân nhất, anh chạy tới bế Cố Cấm Sơ lên chạy về phía khoa phụ sản tìm bác sĩ,

"Huệ Anh đi với anh, hai người ở lại trông chừng Chính Minh... Nam Nguyên gọi điện báo cho dì với dượng đi."

***

Đến khi Diệp Thừa Huân quay lại phòng cấp cứu không chỉ có Lê Tô và Lục Hạ ở đây, mà cả ba mẹ anh cũng đã đến, thấy anh trở về Lê Tô lo lắng bắt vai anh dọ hỏi:

"Tiểu Huân... Sơ Sơ sao rồi con?"

Diệp Thừa Huân nắm lấy tay bà, nhẹ giọng trấn an:

"Không sao rồi dì, bác sĩ nói em ấy kích động quá nên bị doạ sảy thai, Huệ Anh đang ở cùng em ấy."

Lê Tô khóc nức nở ngã vào vai Lục Hạ:

"Hôm qua Chính Minh còn nói, đêm nay sẽ đưa con bé về nhà bàn chuyện kết hôn... Dì còn chưa biết cháu nội của dì được mấy tháng... Thì lại nhận được tin dữ này..."

"Hai tháng... Bác sĩ nói em ấy mang thai được hai tháng." Diệp Thừa Huân buồn bã trả lời bà.

Lê Hạ Như bên cạnh cũng không nhịn được rơi nước mắt, đêm qua Lê Tô còn vui vẻ thông báo với bà mình lên chức bà nội, bà còn đang cảm thấy hâm mộ vì thằng con trai của mình ba mươi tuổi đầu, đến cái móng tay của con gái còn không dắt về cho bà xem được, mà em gái bà đã sắp có cháu bồng luôn rồi. Đêm nay bà cũng ở Lục gia đợi cháu mình dẫn vợ sắp cưới của nó về thì nghe tin Lục Chính Minh gặp tai nạn từ Nam Nguyên, bà cùng chồng mình cũng lo lắng mà chạy đến bệnh viện theo Lê Tô và Lục Hạ.

Ting...

Cửa phòng cấp cứu mở ra, mọi người đều kích động vây quanh mấy bác sĩ, Lê Tô gấp gáp hỏi:

"Bác sĩ... Con tôi sao rồi?