Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 7: Như người đã quen




Gió đêm lạnh lướt qua gáy Cố Cẩm Sơ làm cô run lên, những lời mà cô vừa nói lúc nãy là những lời cô không nên nói nhất, nhưng cô sợ, sợ cả đời này không còn cơ hội để nói với anh. Cố Cẩm Sơ không nhìn vào mắt Lục Chính Minh nữa chỉ cố gắng dùng hết sức mình mở cửa.

Lục Chính Minh nghe được lời bày tỏ của cô, trong lòng cũng không biết là cảm xúc gì, anh quan sát cô thật lâu mới khó khăn lên tiếng:

"Cô..."

"Có chuyện gì vậy?" Lời Của Lục Chính Minh còn chưa nói hết thì hai người đàn ông từ chiếc xe bán tải đã đi xuống chạy về phía họ.

Cố Cẩm Sơ như bắt lấy được một tia hy vọng gấp gáp lên tiếng:

"Giúp... Giúp chúng tôi với... Anh ấy bị kẹt... Xăng đang chảy ra."

Hai người đàn ông nghe thấy vậy thì hoảng hốt nhìn người đang bị thương ở trong xe, họ nhanh chóng chạy tới giúp đỡ phá cửa, sức của đàn ông lớn chỉ thoáng chốc họ đã đưa được Lục Chính Minh ra ngoài. Bốn người nhanh chóng chạy xa khỏi phạm vi của chiếc xe, khi Cố Cẩm Sơ đến đỡ lấy Lục Chính Minh từ người bọn họ, cô lo lắng kiểm tra khắp người anh, Lục Chính Minh cũng không bài trừ sự đụng chạm của cô.

Bỗng người đàn ông bên cạnh hét lớn: "Nằm xuống..."

Lục Chính Minh vẫn còn đau đớn vì vết thương trên người nên không có phản xạ gì, chỉ có Cố Cẩm Sơ là nhanh chóng kéo anh nằm xuống phủ cả người che chắn cho anh.

Chiếc xe phía sau phát nổ, ngọn lửa đỏ cháy lớn dữ dội, tàn lửa bị thổi bay ra khắp nơi rơi xuống tấm lưng nhỏ bé của Cố Cẩm Sơ, bị kích thích bởi sự nóng rát và mới thoát khỏi dày vò của sinh tử, Cố Cẩm Sơ cảm thấy nhẹ nhõm trong lòng mà bật khóc nức nở, từng giọt nước mắt rơi xuống thấm ướt cả mi mắt Lục Chính Minh.

Lục Chính Minh chưa từng được ai bảo vệ như thế này thì có chút ngây người, anh biết cô đã sức cùng lục kiệt như thế nào, bỏ qua hết mọi chuyện thì cái mạng này của anh là do cô cố gắng giật từ tay tử thần mang về. Lục Chính Minh lồm cồm bò dậy dỗ cô ôm vào lòng, anh xem đây là chút ân huệ dành cho người đồng sinh cộng tử cùng anh.

"Được rồi... Đã qua hết rồi... Đừng khóc nữa." - Lục Chính Minh vừa vỗ lưng của Cố Cẩm Sơ an ủi vừa nói.



Cố Cẩm Sơ cảm nhận được hơi ấm trong lòng anh càng vùi đầu khóc lớn, bỏ qua hết chuyện hai người là ai, cô muốn một lần, một lần cảm nhận sự dịu dàng anh dành cho mình, chỉ một lần này thôi.

***

Cố Cẩm Sơ ngồi trước phòng cấp cứu nhìn chằm chằm vào cánh cửa, Lục Chính Minh được đẩy vào bên trong rất lâu cô không yên tâm về anh nên cứ không chịu sơ cứu vết thương cho mình mà ngồi đợi ở đó.

Một cặp vợ chồng trông gần năm mươi tuổi đi theo một vị bác sĩ trung niên đến trước phòng cấp cứu. Khuôn mặt của người phụ nữ đầy hoảng sợ lo lắng, người đàn ông phải ôm vai bà bên cạnh trấn tĩnh. Lúc này họ mới để ý đến cô gái toàn thân đầy máu xơ xác ngồi trước cửa phòng.

"Cô ấy là ai vậy?" - Lê Tô đôi mắt mờ mịt chỉ vào Cố Cẩm Sơ hỏi bác sĩ.

"Không phải bạn gái con trai bà sao... Nghe người đưa vô đây bảo cô ấy xe sắp nổ rồi vẫn cố gắng phá cửa xe để đưa cậu ấy ra ngoài, may mà có người tới giúp kịp... Không là cả hai làm uyên ương khổ mệnh rồi." - Vị bác sĩ cảm thán kể lại, ông cũng thật là cảm động cho tình cảm của tuổi trẻ bây giờ.

"Bạn gái?" - Lê Tô trợn tròn mắt ngạc nhiên nhìn Cố Cẩm Sơ, con trai bà đã có vị hôn thê, bạn gái lại là sao đây.

Bà không khỏi nghĩ con trai mình bên ngoài làm chuyện có lỗi với Dương Huệ Anh nhưng lại cảm thấy cảm động vì hành động của cô gái này.

Bà tới gần Cố Cẩm Sơ đang thẫn thờ nhìn về phía cửa phòng cấp cứu, Cố Cẩm Sơ cảm nhận được có người đang đứng trước mặt mình thì mới hoàn hồn nhìn bà, người có thể xuất hiện trước phòng cấp cứu của anh ở thời điểm này có thể là ai được chứ?

Cố Cẩm Sơ ấp úng hỏi trước: "Bác là mẹ của Lục Chính Minh sao ạ?"

Lê Tô nhìn cô gái đang ngước mắt nhìn mình, thân hình cô nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, mái tóc đen nhánh xoã ngang vai, dù có lấm lem như thế này nhưng vẫn nhìn ra được đây là cô gái xinh đẹp nhường nào, nhưng khi nhìn kĩ khuôn mặt cô bà lại giật mình đến muốn ngã quỵ xuống đất, may mắn chồng bà đã kịp đỡ bà lại, ông lo lắng hỏi bà:

"Tô Tô... Bà sao vậy?"



"Lão Hạ... Ông nhìn cô ấy... Rất giống... Rất giống." Bà chỉ vào Cố Cẩm Sơ, kích động đến ấp úng nói với ông.

Lục Hạ nhìn Cố Cẩm Sơ đang đứng bần thần nhìn họ cũng thất kinh, cô bé này thật sự rất giống người đó khi còn trẻ.

Cố Cẩm Sơ cảm giác hai người nhìn mình khó hiểu thì cảm thấy áp lực, cô lên tiếng hỏi họ:

"Cô, Chú là ba mẹ của anh Lục ạ?"

Lục Hạ nhanh chóng lấy lại bình tĩnh trả lời cô:

"Đúng vậy... Cháu là bạn gái của Chính Minh?"

Cố Cẩm Sơ nghe thấy thế thì vội vàng lắc đầu, gấp gáp giải thích:

"Không... Không phải đâu ạ, cháu là bạn của Huệ Anh... Hôm nay bọn cháu đi ăn... Huệ Anh nhờ anh ấy đưa cháu về, không may giữa đường lại gặp tai nạn... Cháu xin lỗi."

Lê Tô nhìn cô gái nhỏ thân mang đầy vết thương, rõ ràng là cố gắng cứu lấy con trai bà mà còn xin lỗi thì xót xa trong lòng.

Lê Tô tiến lên nắm lấy tay cô an ủi:

"Con gái ngoan... Xin lỗi gì chứ... Bọn ta còn phải cảm ơn con đã không bỏ lại nó."

Cố Cẩm Sơ nhìn người phụ nữ hiền hoà trước mặt thì không biết sao lại ấm lòng, rõ ràng chỉ vừa mới gặp mặt nhưng bà đối với cô thì như đã quen biết từ lâu, cảm giác thân thiết đến khó tả.