Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 63: Sông Thụy Dương




Cố Cẩm Sơ đi thẳng một mạch đến chợ đêm cách khách sạn 300 mét, theo hương thơm của thịt nướng cô tìm thấy hàng thịt đắt nhất chợ đêm Hải Bình. Chỉ một lúc cô đã nhẹ nhàng ăn hết mười xiên thịt nướng, bốn cặp chân gà, hai phần mề chiên,...

Lục Chính Minh ngồi đối diện nhìn cô, mặt anh có chút ngốc, anh cảm thấy không tin được vào mắt mình nữa, người trước mắt anh có phải người mấy tháng trước còn một hai ba bốn phải giữ dáng, phải giảm cân, nhịn ăn đến ngất xỉu mà nhập viện không?

Nhưng nhìn cô chịu ăn như vậy anh lại cảm thấy mừng trong lòng, sợ cô ăn nhiều mắc nghẹn anh đẩy ly nước của mình đến trước mặt cô.

Cố Cẩm Sơ ngước mắt nhìn anh, trên môi còn dính lại lớp mỡ lợn nướng than chảy ra thơm phức, cô mỉm cười dụ dỗ, nhỏ giọng cầu cạnh anh:

"Anh đi mua thêm mười xiên thịt nữa đi."

Lục Chính Minh lấy giấy lau lớp mở trên miệng cô, cười hỏi:

"Không sợ béo nữa à?"

Cô chu môi chiếc môi nhỏ, giọng nũng nịu nói:

"Chỉ hôm nay thôi mà."

Cô làm nũng đến vậy rồi, sắt đá cũng siêu lòng, Lục Chính Minh chỉ còn nước thỏả hiệp đi xếp hàng mua thêm thịt nướng cho cô.

***



Trấn Hải Bình của Thành phố Hải Châu là một Cổ trấn nổi tiếng, không ồn ào, không có khói bụi của xe cộ, ban đêm ở đây lại rất yên bình. Sau khi ăn xong, Lục Chính Minh dắt tay Cố Cẩm Sơ đi dạo qua những con đường đá rêu phong của thị trấn.

Con sông Thụy Dương là một dòng sông nhỏ ngày ngày âm thầm chảy qua lòng thị trấn, vào ban đêm bóng tối bao trùm cả dòng sông sẽ thấy nó mênh mông và nên thơ

Cố Cẩm Sơ ngắm nhìn dòng nước yên ả trôi một hồi, bên tai cô là giọng nói nhẹ nhàng của Lục Chính Minh, có chút trầm mặc, sâu lắng như dòng sông:

"Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau cũng là ở bên sông... Nhân lúc anh ngủ em còn sàm sỡ anh."

Cố Cẩm Sơ liếc Lục Chính Minh một cái thật sắc, cây kem dâu trên tay bị cô cắn một ngụm lớn, giống như cô đang tưởng tượng nó là anh mà không tiếc cắn xuống. Cô gắn giọng lên tiếng:

"Anh nghĩ anh đẹp lắm sao mà ai gặp cũng muốn sàm sỡ."

"Ha... Cứ coi như là em không có ý định đó đi..." Anh cười khẽ, ánh mắt mang theo chút tự mãn nhìn cô, thấp giọng nói: "Vậy ai là người thích anh ngay từ cái nhìn đầu tiên hả... Thích đến nữa năm trời, lần thứ hai gặp lại còn không tiếc chết cùng anh nữa... Hửm... Là ai vậy ta?"

"..."

Cố Cẩm Sơ xấu hổ đến nổi muốn đạp anh một cước xuống lòng sông này, sao có thể không chút ngượng mồm mà nhắc lại quá khứ đen tối của cô vậy chứ.

Cô tránh ánh mắt của anh, lãng sang vấn đề khác, đưa cây kem trên tay mình đến trước mặt anh, ngượng ngùng nói:



"Ăn kem đi... Ngon lắm."

Lục Chính Minh rất thích nhìn cô xấu hổ như thế này, càng xấu hổ, càng đỏ mặt anh càng thấy thích, anh gật đầu, giọng nói hơi khàn, ánh mắt lộ ra mấy phần gian manh:

"Ừ... Để anh thử xem có ngon thật không!"

"Này... Um" Cố Cẩm Sơ đưa kem lên đến tận miệng anh, Lục Chính Minh há miệng cắn lấy hết phần kem thừa còn lại trên đó, anh không nuốt xuống mà mang theo phần kem ngọt lạnh đổ xuống miệng cô.

Cố Cẩm Sơ bị đánh úp bất ngờ, cô trợn tròn mắt kinh ngạc, vị lạnh của kem tê tái trong khoang miệng, vị ngọt bao trùm lên đầu lưỡi nhỏ. Như bị thôi miên, chính cô cũng không còn sức mà chống cự, tay đang căm cây kem đã mất nữa khúc cũng buông thõng, siết chặt lấy gấu vai anh.

Lục Chính Minh cảm thấy đầu lưỡi cô đang quấn lấy lưỡi mình thì càng hưng phấn hơn nữa, hai tay anh khóa chặt hai má của cô lại, ép lấy cánh môi nghiền nát dưới răng mình.

Không biết nụ hôn kem dâu này kéo dài bao lâu, chỉ biết khi anh buông cô ra, Cố Cấm Sơ đã mất sức ngã nhào vào lòng anh, mềm nhũn như đậu phụ non.

Lục Chính Minh mờ mịt nhìn cô, anh thở dốc một hơi, yết hầu lăn lên trượt xuống, cảm giác nóng bức hồng hộc trong lục phũ ngũ tạng. Anh tặc lưỡi một cái, kéo tay Cố Cẩm Sơ đang nằm trong lòng mình hướng khách sạn mà đi nhanh về đó.

***

Cạch.

Cửa phòng vừa được đóng lại, Lục Chính Minh đã không nhịn được ép Cố Cẩm Sơ lên tường mà hôn lấy hôn để, vừa nuốt môi cô vừa siết eo nâng cô lên đi về phía giường, cả hai cùng ngã mạnh xuống tạo nên tiếng động không nhỏ.