Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 60: Nhớ




Lục Chính Minh xoa đầu Cố Cẩm Sơ cười, vui vẻ nói:

"Lo lắng cho anh sao?"

Cố Cẩm Sơ hất mạnh tay Lục Chính Minh ra khỏi đầu mình, bình tĩnh nói:

"Anh làm chuyện này vì tôi mà... Nếu có chuyện gì không phải sẽ ảnh hưởng đến tôi luôn sao?"

"Cứng miệng thật đó..."

Lục Chính bóp nhẹ miệng nhỏ của Cố Cẩm Sơ chu lên, ngọt ngào nói:

"Không sao đâu, cô ta, tên phục vụ kia với Kiều Y Vũ đã nhận là cùng nhau lên kế hoạch hại em rồi, anh còn giữ bằng chứng đây này... Tên phục vụ đó anh chỉ cho người đánh hắn một trận, ở thành phố này cũng không xin được việc nữa... Chu Mạn bài học này cô ta đáng phải nhận lấy... Còn về phần Kiều Y Vũ, cô ta là người bỏ thuốc em, cũng là người chi tiền cho Chu Mạn thuê tên kia, anh định để cô ta chịu chung một hình phạt giống như Chu Mạn, nhưng cô ta là nữ tám, hai diễn viên trong đoàn cùng bị thương tật như vậy sẽ có người nghi ngờ, vả lại ảnh hưởng đến tiến độ quay phim của em nên anh gây khó dễ cho công ty nhà cô ta vậy... Loại người như cô ta mất đi chỗ dựa là gia đình còn đau hơn là bị người ta đánh nữa đó."

Cố Cẩm Sơ trầm trồ nhìn Lục Chính Minh bằng ánh mắt ngưỡng mộ, thấp giọng nói:

"Anh đúng là tên gian thương... Tính toán không có tí khẽ hở nào."

Lục Chính Minh cắn nhẹ vào chóp mũi của Cố Cẩm Sơ cười nhẹ:

"Giờ mới biết sao? Chồng em rất lợi hại."



"Đừng tự dát vàng lên mặt mình." Cô bất mãn lên tiếng.

Anh ôm cô cười lớn, thoáng chốc anh lại im lặng, nhỏ giọng thủ thỉ:

"Sơ Sơ... Hai tiếng nữa anh phải bay rồi.. Không muốn xa em chút nào."

Cố Cẩm Sơ lặng thinh nhìn anh một lúc, mới nhẹ giọng ngượng ngùng nói:

"Về sớm... Lại đến đây sớm."

Lục Chính Minh cảm thấy lục phủ ngũ tạng mình như bùng nổ, cô nói như vậy chẳng khác nào chấp nhận anh đến tìm cô, không đuổi anh đi nữa liền vui vẻ gật đầu, lớn giọng nói:

"Được... Anh sẽ quay lại đây sớm với em."

***

Lục Chính Minh nói đi liền đi ròng rã hai tháng trời, thời gian đầu anh còn siêng gọi điện, nhắn tin nói chuyện phiếm với cô, mặc dù Cố Cẩm Sơ chỉ hờ hững đáp nhưng đến khi cô quen với chuyện này, anh lại lặn mất tăm.

Hai tuần trước Cố Cẩm Sơ nghe anh nói, anh sẽ sang nước Z công tác một tháng, cô cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện, không ngờ từ lúc đó, anh biệt tăm biệt tích. Cố Cẩm Sơ thất vọng tràn trề, cảm thấy như mình bị gạt lần nữa vậy, phim chỉ còn một tuần nữa là đóng máy, anh quay lại đây làm gì nữa chứ. Cố Cẩm Sơ cứ nghĩ đến thôi là lại uất ức trong lòng, cô mang theo tâm trạng mệt mỏi từ đoàn phim trở về phòng của mình.

Căn phòng tối đen như mực, cô vừa ghim thẻ vào thì bị một lực lớn giật lấy, trong bóng tối, một dáng người cao lớn ép chặt cô vào tường hôn sâu như muốn cắn nuốt cô. Cố Cấm Sơ sợ hãi, ý thức cắn mạnh vào môi người người kia nhưng hắn chỉ A lên một tiếng lại tiếp tục hôn sâu hơn nữa.



Trong giờ phút này, giọng nói quen thuộc, mùi hương đã khắc ghi trong trí nhớ khiến Cố Cẩm Sơ nhận thức được người trước mặt là ai, cô mê man ôm chặt lấy vai anh, đáp lại nụ hôn đó.

Cạch.

Tiếng thẻ phòng được ghim vào, đèn sáng lên, hai con người mờ mịt nhìn nhau, ánh mắt mang một tầng sương mỏng, Lục Chính Minh lau đi vết máu trên khoe môi, giọng nói khàn đục lên tiếng:

"Nhớ anh không?

Cố Cẩm Sơ nhìn người đã biến mất hai tháng này, trong lòng có chút xúc động nhưng rất nhanh đã bị cảm giác tức giận quấn lấy, cô đẩy anh ra, rảo bước đi vào trong phòng, im lặng không lên tiếng.

Lục Chính Minh có chút sợ hãi khi nhìn thấy biểu hiện thờ ơ, lạnh lùng của cô, anh vội ôm cô lại từ phía sau, nghẹn giọng nói:

"Sơ Sơ... Anh phải bay hai mươi bốn tiếng mới được gặp em đó... Đừng có bỏ mặc anh mà."

Cố Cẩm Sơ im lặng một lúc nhìn vòng tay đang ôm mình, cô kéo nó lên, không thương tiếc cắn mạnh xuống.

Lục Chính Minh bị hành động bất ngờ này của cô làm sợ hãi hét lớn lên, "Á... Giữ tính mạng cho chồng em đi."

Cố Cẩm Sơ tức giận quay mặt lại, lạnh giọng lên tiếng:

"Đồ xạo sự... Nói sẽ theo đuổi tôi... Mà lại im hơi lặng tiếng nữa tháng nay... Giờ còn tự ý xông vào phòng tôi nói là chồng tôi... Xin lỗi, anh bít cửa rồi.