Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 17: Cố Cẩm Sơ... Cô chết với tôi




Cố Cẩm Sơ nhìn anh lại nằm vật ra giường ngủ mới nhẹ giọng hỏi:

"Anh không dậy đi làm sao?"

"Hôm nay là ngày nghỉ." Lục Chính Minh vẫn giữ chặt cái gối không buông mà trả lời.

Cố Cẩm Sơ gật đầu vừa đi đến cửa phòng tắm, đã quay lại hỏi anh:

"Anh ăn cháo nha..."

Người kia im lặng một lúc lại thốt ra hai từ không biết xấu hổ:

"Ừm... Cháo l.ư.ỡ.i..."

"..."

Rầm...

Cánh cửa phòng tắm bị đóng mạnh một phát, Lục Chính Minh trên giường mới gỡ gối ra, trên môi thì không nhịn được cười nhẹ, anh cảm thấy mỗi buổi sáng thức dậy như vậy không tệ chút nào.

***

"Cố Cẩm Sơ quần l.ó.t của tôi đâu?" - Lục Chính Minh ở trong phòng tắm giọng với ra ngoài hỏi Cố Cẩm Sơ.

Cố Cẩm Sơ vừa xếp quần áo vào vali vừa tức giận hắng giọng trả lời:

"Không tìm được thì đừng mặc."

Vốn dĩ là cô đồng ý với anh "cả ngày", "cả ngày" trong miệng Lục Chính Minh đúng thật là cả ngày không cho cô một cơ hội nghỉ ngơi nào, ngoài lúc ăn cơm lấy sức để anh ấy vờn như mèo vờn chuột, hại cô hôm nay lại dậy muộn không kịp đến nhà của Dương Huệ Anh, cô ấy không gọi được cho cô liền đi Nam Thành trước, bảo cô đến đó sau.

Lục Chính Minh bước ra khỏi phòng tắm thấy vẻ mặt hậm hực của cô liền mắc cười, anh ôm cô từ phía sau, trầm giọng nói:

"Giận gì chứ? Tôi đã nói là đưa cô đi rồi mà."

Cố Cẩm Sơ giãy mạnh khỏi vòng tay anh, khó chịu lên tiếng:

"Anh nói thì hay lắm... Đến đó rồi Huệ Anh bắt gặp thì sao? Anh giải thích như thế nào?"

Lục Chính Minh bóp mặt của cô làm môi chu lên nhìn rất đáng yêu, anh nhịn cười, thấp giọng uy hiếp:



"Vậy thì thả cô ở xa trường quay một chút... Cô mà còn láo cá với tôi nữa thì cô xác định khỏi đi luôn đi."

Cố Cẩm Sơ được trải nghiệm suốt 3 đêm rồi cô biết anh trâu bò như thế nào, cô tất nhiên không dám bướng bĩnh nữa, gật đầu ngoan ngoãn nghe theo anh.

***

"Dừng ở đây được rồi." - Thấy đã gần đến trường quay Cố Cẩm Sơ liền bảo Lục Chính Minh dừng xe lại.

Lục Chính Minh tấp xe vào lề đường nhìn cô, Cố Cẩm Sơ giống như chẳng để ý đến anh, tháo dây an toàn rồi lấy túi xách của mình xoay lưng định mở cửa xe liền bị Lục Chính Minh kéo lại.

"Dùng xong rồi vứt à Cố Cẩm Sơ?" - Anh kéo cô qua ghế của mình ôm chặt trong lòng nói.

Cố Cẩm Sơ hơi ngại ngùng nhưng mà cô hiểu anh muốn cái gì, liền vòng tay ôm cổ anh môi hạ xuống hôn anh thật sâu.

Đến khi hai người buông nhau ra, Lục Chính Minh khẽ cười hỏi cô:

"Hay chúng ta thử xe chấn đi?"

Cố Cẩm Sơ cảm thấy ong ong bên tai, anh sao mà không biết xấu hổ như vậy, điên thật rồi...

Cô nhảy xuống khỏi người anh mở cửa xe chạy thật nhanh không dám quay đầu lại. Cô cảm thấy anh chính là chỉ cần cô sơ hở sẽ ăn cô không còn một mẫu xương.

***

Cố Cẩm Sơ ngồi nhìn Dương Huệ Anh đang đóng phim mà tâm hồn cứ bay đi đâu đó, đến khi cô nàng đến gần gõ mạnh vào đầu cô mới hoàn hồn.

Dương Huệ Anh tò mò hỏi cô:

"Dạo này cậu lạ lắm đó tiểu Sơ Sơ."

Cố Cẩm Sơ thật sự muốn chết trước mặt cô ấy, cô làm chuyện có lỗi với Dương Huệ Anh nhưng không biết phải nói như thế nào chỉ có thể lắc đầu trả lời:

"Mình hơi mệt thôi mà."

Dương Huệ Anh định nói tiếp thì nhìn thấy dấu vết lấp ló bên trong cổ áo của Cố Cẩm Sơ, cô ấy cười thích thú:

"Tiểu Sơ Sơ... Cậu có bạn trai rồi à?"

Cố Cẩm Sơ giật mình nhìn cô ấy, bạn trai thì cô không có chứ một ông chủ háo ăn thì cô có một người.

Không đợi Cố Cẩm Sơ trả lời Dương Huệ Anh đã hỏi tiếp:



"Người đó là ai vậy? Mình biết không? Cậu đừng có chối... Chứng cứ trên người cậu cả rồi kìa."

Cố Cẩm Sơ nhìn xuống ngực mình, thầm mắng "con chó" ở nhà đã ăn rồi còn để lại nhiều dấu vết như vậy.

Cố Cẩm Sơ bất đắc dĩ gật đầu nói với Dương Huệ Anh:

"Cậu không biết đâu... Nếu có dịp tớ giới thiệu cho cậu nha."

Dương Huệ Anh cũng không làm khó người mới có một mối tình vắt vai như Cố Cẩm Sơ nữa vui vẻ đồng ý với cô.

***

"Hắt xì..." Lục Chính Minh đang ngồi trong phòng xem tài liệu thư ký đưa thì bất ngờ nhảy mũi.

Thư ký Lý lo lắng hỏi anh:

"Giám đốc, anh bị cảm à?"

Lục Chính Minh khẽ cười lắc đầu:

"Chắc có ai đang nhớ ông đây đấy."

Thư ký Lý cảm thấy trình độ tự luyến của sếp mình thật thượng thừa giơ ngón tay like một cái.

Lục Chính Minh nhớ đến Cố Cẩm Sơ, cô đi đã hơn nửa tháng, nếu anh không chủ động nhắn tin trêu chọc cô, cô sẽ cứ lơ anh như người dưng làm Lục Chính Minh có chút tức giận, anh lên cả kế hoạch trừng phạt cô thế nào sau khi cô trở về.

Thư ký Lý lúc này lên tiếng nhắc nhở anh:

"Giám đốc mai phải đi công tác ở Nam Thành."

Lục Chính Minh đang mãi suy nghĩ về cô nghe thấy hai từ Nam Thành thì mới vui vẻ phản ứng lại:

"Nam Thành sao?"

Thư ký Lý cảm thấy giám đốc của mình không được bình thường lắm, tự dưng nghe Nam Thành lại vui vẻ như vậy, không phải là chưa từng đi công tác ở đó mà. Cậu ấy gật đầu liên tục đáp lại sự nhiệt tình của anh.

Lục Chính Minh bảo cậu ấy ra ngoài, mình thì ngồi trong phòng khẽ cười, liếm môi một cái gian manh lẩm bẩm:

"Cố Cẩm Sơ... Cô chết với tôi."