Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 15: Tắm chung (H)




"Món này mặn quá!"

"Món này nhạt quá!"

"Cay như vậy tính ám sát tôi sao?"

Lục Chính Minh tay thì gắp thức ăn, miệng thì không ngừng chê hết món này đến món kia, thật ra là rất hợp khẩu vị của anh nhưng mà anh cứ thích chê bai cô như vậy, anh chính là không muốn cho cô thể diện.

Cố Cẩm Sơ vẫn không quan tâm cặm cụi ăn cơm của mình, cô không phải không có mắt để nhìn thấy anh miệng thì chê nhưng một thoáng chỉ chừa lại cho cô cái đĩa đã sạch bong, Cố Cẩm Sơ không nhịn được khẽ cười nói với anh:

"Anh Lục... Anh là quỷ đói đầu thai sao?"

Lục Chính Minh nghe thấy thế liền nhíu mày liếc xéo cô:

"Cố Cẩm Sơ... cô biết bây giờ chúng ta đang ở quan hệ gì không?"

Cố Cẩm Sơ cảm thấy anh chuyển chủ đề không liên quan cho lắm nhưng vẫn hiểu chuyện gật đầu một cái:

"Biết... Tình nhân... Ông chủ."

Lục Chính Minh nhìn cô chằm chằm như là muốn ăn tươi nuốt sống cô thay cho đồ ăn trên bàn, hừ một tiếng:

"Biết... Vậy sao cô hỗn vậy?"

Cố Cẩm Sơ hơi đứng hình, từ nhỏ đến lớn anh là người đầu tiên bảo cô hỗn, đúng là anh đối với cô có rất nhiều lần đầu tiên làm Cố Cẩm Sơ không nhịn được bật cười thành tiếng.

Lục Chính Minh cảm thấy mình làm ông chủ cũng quá nhân từ, tình nhân muốn leo lên đầu mình ngồi cả luôn rồi, anh trầm giọng nói với Cố Cẩm Sơ:

"Cô ăn no chưa?"

Cố Cẩm Sơ vẫn mím chặt môi để ngừng cười nhưng ánh mắt vẫn lộ rõ sự vui vẻ:

"No... No rồi."

Lục Chính Minh gật gật đầu đứng phắt dậy vòng qua chỗ cô bế thốc cô lên đi về phía phòng ngủ, Cố Cẩm Sơ sợ đến quên cả cười tay theo quán tính ôm chặt cổ anh, lấp bấp hỏi:



"Làm... Làm cái gì vậy?"

Lục Chính Minh không nói gì chân đá mạnh cửa phòng ngủ, quăng Cố Cẩm Sơ xuống giường, cô giật mình ngồi dậy thì cả cơ thể anh đã phủ lên người, đem cả người cô giam chặt giữa hai cánh tay anh, giọng điệu ngã ngớn nói:

"Ăn no rồi... giờ thì tới tôi ăn."

Cố Cẩm Sơ hiểu "ăn" trong miệng anh là gì, từ lúc cô quyết định đồng ý làm người tình của anh thì chuyện này là điều không thể tránh khỏi, nhưng đến nhanh quá làm cô cũng không kịp chuẩn bị gì.

Cố Cẩm Sơ còn đang hoang mang thì người nào đó đã vùi mặt vào ngực cô, dùng răng cắn mở cúc áo, Cố Cẩm Sơ la lớn, đẩy đầu anh ra, gấp gáp nói:

"Em... Em chưa tắm... Em vừa nấu ăn xong... Rất dơ."

Lục Chính Minh ngẩng mặt lên, vẻ mặt có chút khó chịu nhìn cô:

"Phiền thiệt đó..."

"Anh đợi em... Em đi tắm..." Cố Cẩm Sơ bật dậy đẩy nhẹ anh ra lao xuống giường, còn chưa đi được mấy bước eo đã bị bắt lại, người ở phía sau để cô ngồi vào lòng, mũi cọ vào cổ cô thì thầm bên tai:

"Khỏi cần đợi... Tắm chung đi..."

Cố Cẩm Sơ từ nhỏ đến lớn làm gì có chuyện tắm chung với ai, kể cả con gái cũng chẳng có, giờ lại bị một người đàn ông yêu cầu tắm chung, cô xấu hổ muốn nổ tung cả đầu muốn đẩy anh ra từ chối thì người đã bị xoay ngược lại, Lục chính Minh dùng một tay đỡ mông cô vác cô lên vai đi về phía phòng tắm.

"A... Xấu hổ lắm... Anh đi ra đi." Cố Cẩm Sơ hét lớn đấm vào vai anh nhưng người đàn ông vác cô trên vai lại cảm thấy như bị mèo cào.

Lục Chính Minh đặt cô ngồi lên bệ rửa mặt, nụ cười yêu nghiệt dụ dỗ cô:

"Cởi cáo cho tôi."

Cố Cẩm Sơ nhớ lần đầu của hai người đêm qua đều là anh chủ động, cô chẳng làm được gì cả, kinh nghiệm trong chuyện này chính là bằng không.

Roẹt...

Thấy cô cứ chần chừ, Lục Chính Mình nhíu mày xé cả áo của cô vứt xuống sàn làm Cố Cẩm Sơ trố mắt nhìn anh.

Lục Chính Minh không quan tâm ánh mắt của cô tiện nay xé luôn chiếc váy trắng cô đang mặc, rồi đồ lót cô anh cũng chẳng tha, cứ như vậy một bộ đồ đang hoàn chỉnh lại thành mớ vải vụn.

Cố Cẩm Sơ ăn một quả bơ lại thêm một quả tàn phá tài sản cá nhân của mình thì tức giận, cô nhắm vào bộ phận phía dưới của anh chân giơ cao thúc mạnh một phát khiến Lục Chính Minh đau đến ngậm mồm tìm kiếm chân lý trong sự im lặng.



"Aaa... Cố Cẩm Sơ... Cô âm mưu khiến tôi đoạn tử tuyệt tôn à."

"Ai bảo anh xé đồ em..." Cố Cẩm Sơ nhìn thẳng vào mặt anh rất cứng rắn trả lời.

Lục Chính Minh bóp mặt cô cắn một cái vào má trái, trầm giọng nói:

"Tôi xé thì tôi mua lại... Cái này hư rồi cô đền lại được không?"

Cố Cẩm Sơ cảm thấy anh nói cũng rất có lý, cô đúng là hơi quá đáng, cô mím môi vô tội nhìn anh:

"Xin lỗi... Vậy giờ em phải làm gì đây?"

Lục Chính Minh cảm thấy cô ngoan ngoãn như vậy lại là chuyện tốt, anh đắc ý nhếch môi cười:

"Lại đây... Cởi đồ cho tôi... Tự mình kiểm tra nó đi."

Cố Cẩm Sơ gật đầu, tay run run đưa đến trước ngực anh, cẩn thận từng tí một cởi áo giúp anh, đến chiếc quần kia mặt cô đã ngượng chín, cô nhắm chặt mắt kéo nó xuống một cái thật nhanh làm Lục Chính Minh cũng phải bật cười. Trong đầu anh luôn suy nghĩ "Sao có thể đáng yêu như vậy chứ!"

Cố Cẩm Sơ cảm thấy từng giây từng phút trôi qua trong căn phòng tắm này như lấy mạng cô vậy, cô còn chưa kịp mở mắt ra để nhìn thành quả của mình thì đã bị anh kéo chân lại đâm mạnh vào trong làm cô kêu lên:

"A... Ưm..."

Lục Chính Minh lại rất thoã mãn cười nói với cô:

"Chưa làm gì cô đã ướt."

Cố Cẩm Sơ ngại đến không dám nhìn thẳng vào mắt anh, đầu dụi vào cổ anh để trốn tránh, miệng thì cứ ngâm nga vài tiếng làm cho người đàn ông đang điên tình lại càng điên cuồng hơn.

Đến khi hai người xong việc thì Cố Cẩm Sơ đã mệt lả người, cô được Lục Chính Minh quấn trong một chiếc khăn tắm bế ra đặt trên giường, mí mắt cô không thể nào mở lên nổi nữa cứ như vậy chìm vào giấc ngủ.

Lục Chính Minh lại vẫn còn rất tỉnh táo, anh nhẹ nhàng dùng máy sấy, sấy mái tóc còn ướt đẫm của cô, tiếng mấy sấy không to cũng không nhỏ nhưng người kia thì vẫn vùi mặt trong chăn ngủ rất ngon, Lục Chính Minh dùng tay chọt chọt vào chiếc má mềm mại của Cố Cẩm Sơ, cô lại phản ứng chép chép môi ngậm lấy tay anh.

Lục Chính Minh giật mình rút tay ra, anh lấy tay đỡ trán bất lực nhìn cô:

"Khỏi ngủ luôn rồi..."