Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 1: Tình nhân




Sau một hồi dây dưa triền miên, Lục Chính Minh thở hắt ra ngồi tựa đầu vào thành giường, với tay lấy một điếu thuốc lá cho vào miệng, Cố Cẩm Sơ ở kế bên đang mặc quần áo lại nghe thấy mùi hắc khó chịu không nhịn được mà khịt mũi. Cô rất ghét mùi thuốc lá nhưng ở bên cạnh người đàn ông này cô lại không có quyền lên tiếng với anh mình thích và ghét gì.

Cố Cẩm Sơ đưa mắt lưu luyến nhìn Lục Chính Minh, thứ tình cảm cô dành cho anh là mong mà chẳng có được, thoã mãn thể xác nhưng chẳng thể thoả mãn trái tim. Ngày hôm nay cô lại nghe được một tin tức, rõ ràng cô đã chuẩn bị tâm lý ngày này sẽ tới rất nhiều lần nhưng cuối cùng là do cô đánh giá mình quá cao hay là đánh giá quá thấp tình cảm mình dành cho Lục Chính Minh. Cẩm Sơ gom góp hết dũng khí của cả đời mình khó khăn hỏi Lục Chính Minh:

"Chính Minh... Anh thật sự sẽ cưới Huệ Anh sao?"

Lục Chính Minh nghe thấy câu hỏi của Cẩm Sơ thì kéo gáy cô lại, đối diện mặt cô với mặt mình thong dong phả ra một làn khói trắng, làn khói sộc thẳng vào mũi Cẩm Sơ khiến cô không chịu nổi mà bị sặc, Cẩm Sơ khó khăn thở dốc, cô hé một mắt của mình nhìn anh, lúc này cô chỉ thấy ánh mắt khinh bỉ mà Lục Chính Minh nhìn cô cùng khoé môi hơi nhếch lên mang ý cười quá rõ ràng, trái tim Cẩm Sơ như trật đi một nhịp, cảm giác bị người mình yêu coi thường mấy ai mà không vụn vỡ. Lúc này Lục Chính Minh mới nhàn nhạt lên tiếng trả lời câu hỏi của cô:

"Liên quan gì tới cô sao? Điều này từ lúc bắt đầu cô đã biết rõ rồi mà."

Cẩm Sơ nghe thấy câu trả lời của anh thì trái tim càng đau đớn hơn, cô đúng là không có tư cách để hỏi tới cuộc sống riêng tư của anh, nhưng mà cô cũng phải biết, biết thời điểm nào mình nên rời đi. Cẩm Sơ hít một ngụm khí lạnh, bình tĩnh nhìn Lục Chính Minh:

"Liên quan chứ... Anh phải nói cho em biết thì chúng ta mới kết thúc mối quan hệ này được."

Lục Chính Minh nghe thấy hai từ kết thúc thốt ra từ miệng cô không biết vì sao trong lòng dâng lên một cỗ cảm xúc khó chịu, nhưng anh nhanh chóng áp chế cảm xúc này lại đối với anh nó chỉ là chút cảm giác khi vật mà mình sỡ hữu lại muốn rời khỏi mình, anh phải là người quyết định cô đi hay ở.

Lục Chính Minh đè mạnh người Cẩm Sơ xuống giường, dùng một tay khoá chặt hai cánh tay của cô lên đỉnh đầu, tay còn lại bóp mạnh cổ Cố Cẩm sơ, đôi mắt hằn lên từng tơ máu, anh gằn giọng nói với cô:

"Kết thúc sao... Ha... Cố Cẩm Sơ, tôi cưới ai là chuyện của tôi cô cứ ngoan ngoãn làm tình nhân bên cạnh tôi không phải là được sao... Ra vẻ làm gì chứ."

Cẩm Sơ đau đớn vì cổ mình bị một lực lớn siết chặt, cô cảm thấy chỉ cần anh dùng sức thêm một chút nữa sẽ bẻ gãy chiếc cổ nhỏ bé này của cô, lúc này Cố Cẩm Sơ mới biết mình đối với Lục Chính Minh tôn nghiêm cũng chẳng có mà cái mạng nhỏ này cũng tùy anh định đoạt. Đoạn tình cảm này cô đã quá sai lầm nên không muốn cứ mãi đắm chìm trong sai lầm này nữa, Cẩm Sơ mở to mắt dùng hết can đảm của mình quát lớn vào mặt Lục Chính Minh:

"Tình nhân sao... Anh một tiếng là yêu Huệ Anh... Hai tiếng là muốn lấy cậu ấy làm vợ... Nhưng lại muốn bao nuôi bạn thân của cậu ấy làm tình nhân... Lục Chính Minh anh thật ghê tởm."

Chát.

Một cái tát rơi trên mặt Cố Cẩm Sơ ngăn những lời chửi mắng của cô lại, Cố Cẩm Sơ có thể nhìn thấy khuôn mặt chột dạ đầy lo sợ của Lục Chính Minh, cô là chọc trúng vào chỗ đau của anh. Một vỏ bọc người đàn ông hoàn hảo lại lên giường với bạn thân của vị hôn thê.



Lục Chính Minh chưa từng xuống tay với phụ nữ nhưng hôm nay vì sĩ diện của mình anh lại ra tay với Cố Cẩm Sơ, một tát này rơi xuống tay anh cũng như có điện giật lơ lửng giữa không trung. Lục Chính Minh nhìn thấy khoé mắt đỏ au và đôi môi mím chặt vì đau của Cố Cẩm Sơ lại dâng lên cảm giác đau lòng, nhưng rất nhanh lại kiềm nén tất cả không mặn không nhạt mở miệng khinh bỉ cô:

"Còn không phải là cô như một con đĩ dụ dỗ tôi lên giường với cô sao."

Cố Cẩm Sơ tức giận trừng mắt nhìn Lục Chính Minh phản bác:

"Là anh ***** *** em... Lục Chính Minh em yêu anh nhưng chưa từng muốn dụ dỗ anh làm những chuyện tội lỗi này."

Lục Chính Minh nghe thấy những lời cô nói thì bật cười, tay bóp mạnh hai bên má cô, từ hơi thở đến giọng nói đều chứa đầy ác ý và miệt thị:

"Ha... Tôi ***** *** cô sao... Cứ cho là tôi ***** *** cô thật đi, vậy sao cô còn đồng ý làm tình nhân của tôi hơn một năm nay... Cố Cẩm Sơ cô đừng đề cao mình quá... Cô chính là dùng cái thứ tình yêu rẻ mạt của cô để biện minh cho việc mình muốn làm đĩ... Một con đĩ ngủ cùng hôn thê của bạn thân cô thôi..."

Một lời này nói ra mang cả đức tin và tình yêu mà Cố Cẩm Sơ dành cho Lục Chính Minh dẫm nát, chuyện gì cô cũng có thể thuận theo anh, yêu anh, hi sinh vì anh nhưng anh lại chà đạp, khinh bỉ cô không khác gì một con đĩ thì đối với Cẩm Sơ đoạn tình cảm không thể ra ngoài ánh sáng này cũng nên chấm dứt từ đây.

Đôi mắt Cố Cẩm Sơ không còn kiềm chế được mà ầng ậc nước, giọng nói cũng lạc đi nghẹn ngào nói với Lục Chính Minh:

"Tôi chính là rẻ mạt như vậy đó... Lục Chính Minh anh cần một tình nhân rẻ mạt như tôi để làm gì?"

Lục Chính Minh nhìn đôi mắt ngập nước của cô, cả bàn tay cũng thả lỏng, anh không biết mình muốn gì, chỉ là anh không muốn kết thúc như thế này với Cố Cẩm Sơ, coi như cô đã trở thành một thói quen của anh đi anh cũng không muốn kết thúc như vậy. Lục Chính Minh rời khỏi người cô, tựa đầu vào thành giường, miễn cưỡng nói ra những lời trái với lòng mình:

"Tôi và cô, chỉ có tôi mới có quyền quyết định kết thúc hay không."

Cố Cẩm Sơ khó khăn ngồi dậy, liếc mắt nhìn người đàn ông đang nhàn nhã nhìn bộ dáng khổ sở của cô mà bật cười đau đớn vì hoàn cảnh bây giờ của cô còn thua cả một con chó không thể quyết định cuộc đời mình. Cẩm Sơ trầm giọng uy hiếp Lục Chính Minh:

"Nếu anh muốn như vậy... Được thôi... Nhưng tôi muốn Huệ Anh cũng biết mối quan hệ dơ bẫn này của chúng ta."