Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy - Chương 145: Chữa khỏi trăm bệnh




Ông chú này tên là Dương Miễn, ở quê còn có một người em trai tên là Dương Lịch. Năm nay hắn không ăn tết ở quê, lúc sau tết có về nhà một lần, lúc đó phần mộ tổ tiên của gia đình vẫn chưa bị chuyển đi, em trai của hắn cũng chưa từng nói chuyện muốn chuyển phần mộ tổ tiên. Bây giờ nghe Cố Diệp nói như vậy làm trong lòng Dương Miễn không chắc chắn, vội vàng gọi điện thoại cho em trai của hắn: “Trong nhà không có chuyện gì chứ?”

Em trai của hắn cũng giống như bình thường: “Không có việc gì cả, mọi chuyện đều rất tốt.”

Chú Dương hoài nghi hỏi: “Không chuyển phần mộ tổ tiên?”

Dương Lịch ngừng một lát: “Làm sao anh biết được? Em còn chưa kịp nói với anh.”

Nghe xong câu này, trái tim Dương Miễn lập tức đập thình thịch. Tam thiếu nói như thần, không cần hỏi cái gì mà đã nhìn ra, hắn sốt ruột hỏi: “Em thực sự đã chuyển phần mộ tổ tiên đi rồi? Không có việc gì sao em lại chuyển mộ tổ tiên đi?”

Em trai của hắn cười nói: “Việc này em còn chưa kịp nói với anh. Sau khi anh đi, có một vị tiên sinh tới nhà chúng ta, thần cơ diệu toán, đặt biệt thần thông. Trong nhà có người tìm hắn tính âm trạch, em thấy hắn tính toán rất tốt, nói đạo lý rõ ràng đâu ra đấy nên cũng để cho hắn cho coi thử một chút, ngày mười lăm tháng giêng liền chuyển mộ.”

Dương Miễn bất mãn hỏi: “Đã chuyển nhiều ngày như vậy, sao em lại không có thời gian nói với anh?”

Dương Lịch lúng túng nói: “Không phải vì trong nhà liên tục xảy ra chuyện nên mới không có thời gian nói cho anh hay sao?”

Dương Miễn lo lắng nói: “Trong nhà cũng xảy ra chuyện rồi?”

“Đúng vậy, con nít liên tục ngã bệnh.”

Dương Miễn sốt ruột: “Chỗ anh cũng xảy ra chuyện, mỗi ngày cứ đến nửa đêm là náo loạn, đứa nhỏ bị bệnh, chị dâu em cũng bị bệnh. Anh tìm đến hỏi một vị đại sư, người ta vừa lên tiếng là tính ra âm trạch nhà chúng ta có vấn đề. Anh nói cho em biết, cái vị tiên sinh em tìm có thể là kẻ lừa gạt, chỗ hắn chọn không tốt đâu.”

“Không thể như thế được, hắn tính toán rất tốt, Âm Dương Bát Quái gì gì đó, người ta đều hiểu mà.”

Dương Miễn nhíu mày, em trai hắn khi còn bé đã không nghe lời, khá là phản nghịch, ít đi học. Nhờ vào sự giúp đỡ của hắn bây giờ cả nhà mở một siêu thị kim khí, làm ăn cũng khấm khá, chẳng qua thỉnh thoảng phản ứng vẫn hơi chậm chạp, hắn thật sự cho rằng em trai đã bị lừa: “Như vậy đi, em chụp mấy bức ảnh chỗ mộ mới chuyển đến cho anh, chụp luôn địa hình xung quanh, anh tìm tiên sinh xem một chút.”

Dương Lịch không nhịn được nói: “Có cần đến mức đó hay không?”

Dương Miễn nghiêm túc nói: “Cần, nghe anh đi.”

Dương Lịch hết cách: “Được thôi, ngày mai em sẽ đi chụp cho anh một tấm.”

Buổi tốt hôm đó, Dương Miễn và người nhà cuối cùng cũng được ngủ một giấc yên ổn, sáng ngày hôm sau hắn đã nhận được ảnh chụp do Dương Lịch gửi đến. Những thứ này hắn có xem cũng không hiểu, sau buổi trưa hắn muốn điện thoại cho Cố Diệp. Hắn lái xe đến công ty Úc Trạch, chờ đợi Cố Diệp ở cửa chính, nhìn thấy Cố Diệp đi ra, hắn kích động nói: “Tam thiếu, quả thật là em trai tôi đã chuyển phần mộ tổ tiên, hắn chuyển đến vị trí này, cậu nhìn giùm tôi một chút, vị trí này có được hay không?”

Cố Diệp sau khi xem xong, cười cười: “Vị trí này là em trai chú tìm người chọn?”

“Đúng vậy, hắn nói vị tiên sinh kia rất thần thông.”

Cố Diệp bĩu môi: “Nếu như chú chịu nghe tôi thì chú hãy trở về quê một chuyến, đem chuyển phần mộ tổ tiên nhà chú về vị trí cũ. Vị trí này không được, để lâu thì nhà chú sẽ xảy ra chuyện.”

Dương Miễn không hiểu hỏi: “Sao cậu lại nói như vậy?”

“Ý của tôi chính là chuyển mộ tổ trở về, vị trí này bất lợi với anh cả trong nhà, chú là con trai cả trong nhà phải không?”

Dương Miễn liền gật đầu: “Đúng vậy, tôi là anh cả trong nhà, dưới tôi còn có một đứa em trai, một đứa em gái.”

Cố Diệp cười: “Vị trí này có hại với con trai cả, không thể dùng được.”

Dương Miễn nhíu máy, hắn đã hiểu ra một ít chuyện, lại có một số chuyện không hiểu được. Cố Diệp nhếch miệng: “Những cái khác tôi sẽ không nói, tôi phải đi về đây.”

Dương Miễn vội vàng cám ơn Cố Diệp, nhét cho Cố Diệp một cái hồng bao. Hắn nghe lời Cố Diệp, lên xe xong thì xin nghỉ, muốn về quê một chuyến.

Cố Diệp nhìn cái hồng bao, cất vào trong túi. Những chuyện như thế này cậu cực kì không muốn xía vào vì liên quan đến gia đình, tình thân, trong ngoài rất dễ xảy ra hành vi vô nhân đạo. Cho nên người chọn vị trí kia hoặc là một tên lừa gạt, không biết vị trí kia không tốt. Hoặc chính là cố ý làm như vậy để có thể đánh cắp vận khí tốt của người anh cả chuyển cho người em trai có số mệnh không tốt. Nếu như em trai chú ấy không biết thì tốt, nếu biết thì chính là chuyện của nhà người ta. Cụ thể giải quyết như thế nào Cố Diệp cũng không muốn để ý tới.

Trở lại văn phòng, Cố Diệp mở hồng bao ra, lấy ra một cọc tiền một vạn nhân dân tệ, Cố Diệp lắc lắc rồi ngang ngược đập nó lên bàn làm việc của Úc Trạch: “Anh yêu, phí phục vụ của tối hôm qua đây nhé.”

Úc Trạch “Xì” một tiếng: “Tối hôm qua miễn phí, tối nay thì được.”

Cố Diệp lập tức sợ hãi: “Đừng, đêm nay em không cần, em chỉ muốn đùa anh chút thôi, tiền này là của em.”

Úc Trạch khẽ cười, nhanh chóng cầm cọc tiền một vạn tệ cất vào trong túi âu phục của mình trước khi Cố muốn lấy tiền lại: “Là của anh, phí phục vụ tối hôm nay.”

Ngón tay Cố Diệp đang run rẩy, gượng cười hai tiếng: “Một lát nữa em phải đi tìm anh hai, buổi tối còn phải phát trực tiếp, đêm nay sẽ không về, bye bye ~ “

Úc Trạch nhìn Cố Diệp chạy mất cũng không tức giận, khóe miệng hơi nhếch lên, trong mắt đầy ý cười. Anh ngồi xem hết phần báo cáo sau đó kí tên, gọi thư kí Lưu tới: “Bắt đầu họp thôi.”

————

Cố Diệp dùng một buổi chiều giải quyết cho xong chuyện công ty của Cố Lâm, sau khi nhận thù lao thì quyên góp một nửa, số tiền còn lại thì bỏ vào trong cặp sách của mình. Lúc này trường của Cố Dương đã khai giảng, trong nhà chỉ còn hai ông bà già, Cố Diệp trở về khiến Cố phu nhân đương nhiên rất vui vẻ, làm cả bàn toàn những món Cố Diệp thích ăn. Sau khi Cố Diệp ăn no liền mở máy tính ra, gọi Kiều Nhi đến ôm nó vào lòng, chải chải lông cho nó. Đợi đến tám giờ tối, Cố Diệp mới bắt đầu phát trực tiếp.

Vừa lên mạng, cậu liền ôm Kiều Nhi giới thiệu: “Chào mọi người, hôm nay tôi sẽ giới thiệu cho mọi người một bạn mới, đây là nàng chó mới tới nhà tôi, tên là Kiều Nhi, là em gái của Đại Hắc.”

Đại Hắc nghe thấy Cố Diệp nhắc đến tên của mình thì nghiêng đầu lại liếc nhìn Cố Diệp, nhưng cũng chỉ liếc nhìn một chút mà thôi, Đại Hắc vẫn nằm sấp ở vị trí đó. Đối với con chó mới đến, nó không có địch ý mà cũng không có ý muốn thân cận, giống một vị vương tử cô độc, toàn thân từ trên xuốn dưới chỉ thiếu viết một hàng chữ: Hắc ca không cần bạn bè!

Mọi người sợ hãi than nói: Kiều Nhi thật là xinh đẹp quá đi! Lông dài nhìn rất mượt mà!

Mới đó mà đã có hai đứa sao? Cậu làm thế là muốn đặt Đại Hắc ở chỗ nào?

Hắc ca của chúng ta cao ngạo lạnh lùng, dường như muốn nói rằng mấy người hãy thôi đi, một đám thiểu năng này, ông đây không cần em gái!

Con chó này đẹp quá đi thôi, nhìn có vẻ rất đắt?

Nghe nói giống chó này tính tình không tốt, thế nhưng là thật thần kỳ, vậy mà tui lại nhìn thấy hương vị mối tình đầu trong mắt con chó này, ánh mắt nó nhìn Cố Diệp rất dịu dàng.

Này Cố đại sư, cách bài trí nhà cậu lại thay đổi, rốt cuộc cậu có bao nhiêu cái nhà?



Cố Diệp vô tội nói: “Đâu có, đây chính là nhà tôi, mẹ tôi nói màu sắc phòng tôi lúc trước không đủ ấm nên đã đổi giấy gián tường.”

Sự thật là Cố phu nhân lo lắng sẽ có ngày Úc Trạch ngủ lại, mà cách bài trí phòng của Cố Diệp lúc trước quá trẻ con, giống như phòng của học sinh cấp ba. Cố phu nhân cảm thấy mất mặt nên mới đổi giấy dán tường trong phòng, lại đặt mua mấy món đồ dùng đặt ở trong phòng để nhìn giống phòng của người trưởng thành.

Cuối cùng mọi người cũng buông tha chuyện nhà cửa của Cố Diệp, đa số là đang thán phục chuyện chó và mèo, thấy có người nói: “Nhìn phẩm chất con chó này là biết sau này Đại Hắc sẽ không còn được cưng chiều nữa, Đại Hắc chỉ là một con mèo nhà quê, không phải giống mèo quý.”

Cố Diệp nhìn thấy ý kiến này liền gọi Đại Hắc đến, lấy tay vuốt ve bộ lông đen bóng của nó, cười tủm tỉm nói với mọi người: “Đại Hắc cũng không phải mèo bình thường đâu, nó là mèo đen thông linh, được tôi dùng phương pháp đặc thù cứu mạng nó về, loại mèo đen này không phải là mèo quê thì không được, mèo nhà quê thì kém hơn mèo cao cấp chỗ nào?” Thấy người kia không nói gì nữa, lúc này Cố Diệp mới nói tiếp: “Mọi người đã nói đến đây thì tôi sẽ cho kể cho mọi người nghe về một chuyện xưa liên quan tới mèo.”

Cố Diệp uống một ngụm nước cho nhuận giọng: “Lúc trước có một kẻ thích ngược đãi mèo, hắn lấy chuyện ngược đãi động vật đến chết làm thú vui. Hắn sẽ đem những động vật nhỏ vô tội lột da, khoét xương, lấy nội tạng, cắt vỡ yết hầu, cắt tai, chặt móng vuốt. Nghe tiếng kêu thảm thiết bất lực của chúng nó, nhìn chúng nó người đầy máu tươi, giãy giụa bất lực, từ đó hắn sẽ cảm giác được khoái cảm. Sau nhiều ngày hắn đem áp lực của mình trút giận lên chó mèo, chuyện kì lạ đã xảy ra.”

Sắc mặt Cố Diệp dần dần nặng nề, ý tứ sâu xa nhìn màn hình, âm trầm kể lại chuyện xảy ra với kẻ ngược đãi mèo. Mới đầu người xem còn nghe say sưa ngon lành, phẫn nộ mắng kẻ ngược đãi động vật nhỏ đến chết. Càng về sau nghe đến chuyện khắp người đều mọc lông dài, vừa đau vừa ngứa, bác sĩ phải lóc thịt ra mà vẫn không thể chữa hết, đều bị dọa sợ la ầm lên: Chịu không nổi nữa! Cả người tôi đều khó chịu! Khắp người đều nổi da gà!

Mọc lông khắp người là cái quỷ gì? Thật là đáng sợ, sống còn đau khổ hơn chết!

Chuyện này quả thực là tra tấn!



Cố Diệp kể xong vụ án Đại Hắc, dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng nói với mọi người: “Cho nên, ngược đãi giết hại động vật nhỏ vô tội, lấy việc nghe tiếng kêu thảm thiết của chúng nó làm thú vui, trút những dục vọng biến thái lên chúng nó thì sẽ gặp báo ứng. Lông dài ơi lông dài, lông dài như thế này này.” Cố Diệp cố ý vuốt ve trên người Đại Hắc, mèo lông ngắn không mềm mại giống như mèo lông dài, dù cho có mềm mượt thì cũng có một chút thô cứng. Khi bị vuốt tới vuốt lui lông sẽ dựng đứng lên từng sợi một, xù xù đen bóng.

Cố Diệp nhếch miệng cười xấu xa: “Nhìn có đẹp không?”

Bình luận điên cuồng nổi lên: Á…á…á đừng nói nữa!

Không được, da gà đã nổi lên rồi, bây giờ tui có cảm giác ngứa khắp người!

Thật là đáng sợ, kẻ biến thái thì sẽ chết kiểu biến thái, cho nên tuyệt đối không nên làm biến thái!



Cố Diệp cười, híp mắt nhìn những người đang xem trực tiếp bị dọa cho sợ hãi như vậy. Cậu không chỉ đạt được mục đích giáo dục mà còn có cảm giác thỏa mãn khi trò trò đùa dai thành công, khi trong đầu còn đang cười xấu xa thì có người gõ gõ cửa phòng của cậu.

Cố Diệp quay đầu: “Con vẫn chưa ngủ, vào đi ạ.”

Cố Diệp vốn tưởng rằng là mẹ nhỏ của cậu lại mang quần áo mới cho cậu, không nghĩ đến người gõ cửa lại là ba Cố, Cố Diệp không ngờ đến, hỏi: “Ba có việc gì ạ?”

Ba Cố cầm cây cơ vừa mua tới, hỏi Cố Diệp: “Đánh snooker không?”

Nói thật là Cố Diệp rất muốn đi, đây là lần đầu tiên ba chủ động rủ cậu cùng nhau chơi. Có thể nhìn ra được dạo gần đây tâm tình ba cậu khá tốt, công việc cũng ít, đã bắt đầu cuộc sống sau khi về hưu. Cố Diệp nhìn thời gian hiện tại, tiếc nuối nói: “Ba, ba đánh trước đi, con đã đồng ý với bọn họ là phải trực tiếp ít nhất đến chín giờ.”

Trong mắt ba Cố lóe lên sự thất vọng: “Đã đồng ý thì phải làm được, ba đi trước đây.”

Cố Diệp vội vàng nói: “Một lát nữa con sẽ đi tìm ba.”

Người đang xem trực tiếp không ngừng hâm mộ: Tình cảm ba con thật tốt!

Đây là tình ba con hài hước?

Cố đại sư hãy nhanh nhanh kể chuyện xưa, hôm nay đến chín giờ chúng tôi sẽ bỏ qua cho cậu!

Ba Cố, nhìn con đi, Con là con trai nhỏ không cẩn thận bị lạc mất ở nhân gian của ba mười tám năm trước, con đã nảy mầm rồi đây.



Vì không muốn để cho ba đợi lâu, Cố Diệp vuốt vuốt đầu Đại Hắc, để Đại Hắc nằm sấp trên đùi mình, một tay thì ôm Kiều Nhi, đi thẳng vào vấn đề: “Tiếp theo là một câu chuyện cũ khá kinh dị.” Cố Diệp nghiêm túc nói: “Mọi người tìm thứ gì đó ôm vào trong lòng đi, bị dọa đến phát khóc tôi không chịu trách nhiệm đâu.”

Bình luận: Chờ cậu ra đại chiêu! Tôi cũng không tin có câu chuyện còn có thể đáng sợ hơn câu chuyện vừa rồi!

Có thể dọa tôi sợ phát khóc thì xem như tôi thua, dọa mà không thể khiến tôi khóc thì tôi sẽ sinh con cho cậu!

Cố Diệp: “… Không cần đâu, cảm ơn.” Sau khi chững chạc đàng hoàng cự tuyệt yêu cầu sinh con của người kia, Cố Diệp nghiêm túc kể: “Lúc trước có nột cô gái nhỏ, đang là học sinh cấp ba, đang tuổi thanh xuân đẹp như hoa, cô quen được một người bạn cực kì dịu dàng ở trên mạng…” Cố Diệp đem vụ án của Điền Tư Tuệ cải biên thành chuyện xưa, kể cho những người đang xem trực tiếp nghe. Kết cục nhân vật còn thảm hơn Điền Tư Tuệ, chính là muốn hù dọa bọn họ, để cho bọn họ biết sợ, để các cô gái sau này biết phòng bị người khác, khiến các vị phụ huynh biết ngoài bồi dưỡng con cái biết cầm kỳ thư họa, học tập, giáo dục, vũ đạo và các loại kĩ năng khác thì đừng quên dạy cho con cái trách khỏi việc bị kẻ xấu lừa gạt.

Cậu cũng cải biên lại kết cục của những kẻ cặn bã kia vô cùng thê thảm, thành cô gái báo thù. Kết cục của tất cả kẻ cặn bã đều có cái chết thê thảm, để những kẻ trong lòng mang ý đồ xấu cũng sinh lòng sợ hãi.

Cố Diệp kể xong là vừa đúng chín giờ, người xem trực tiếp trở nên im ắng, sau một hồi thở phào nhẹ nhõm, mọi người cảm thán nói: Câu chuyện quá thảm! Nghe xong muốn khóc!

Cô gái này thật là thảm thương quá. Những cô gái một lòng muốn yêu đương thì nên để tâm này, đừng để  người ta lừa.

Đồ cặn bã đáng chết! Kẻ cặn bã đều không có kết cục tốt đẹp!

Một lát nữa tôi sẽ dạy dỗ con gái mình phòng cháy, phòng trộm, phòng cặn bã.

Tôi phải dạy bảo con trai tôi, trưởng thành không thể biến thành đồ khốn kiếp không biết chịu trách nhiệm.



Cố Diệp nhìn đồng hồ: “Được rồi, chuyện xưa của hôm nay đã kể xong.” Cố Diệp chững chạc đàng hoàng tổng kết: “Bản tính con người là lương thiện nhưng phải có tâm phòng bị người khác. Các bạn gái càng phải để tâm, chúng ta đều là con cưng, không thể bị kẻ cặn bã lừa gạt. Không nói nữa, tôi muốn đi đánh bida với ba tôi, cuối tuần sau gặp lại.”

Sau khi Cố Diệp rời khỏi phòng trực tiếp, cậu cọ cọ trán Đại Hắc, vẻ mặt Đại Hắc bất lực, trong ánh mắt lại có chút chán ghét. Cố Diệp cười xấu xa lật người nó, cái bụng hướng lên trên, cậu chà xát một trận rồi mới thả nó ra. Cố Diệp vừa đi, Kiều Nhi đương nhiên cũng đi theo. Vừa ra khỏi cửa, Cẩu Vương cùng Đại Hoàng cũng chạy tới, ba con chó đi theo Cố Diệp, con này so với con kia thì càng lớn hơn, đi trùng trùng điệp điệp, vô cùng uy phong. Mẹ Cố đúng lúc đi ngang qua, nhìn thấy Cố Diệp, ghét bỏ nói: “Con đi tìm ba con hay là đi đánh nhau với sói hả?”

Cố Diệp bật cười: “Đương nhiên là con đi tìm ba.”

“Ba con đang đánh bida cùng Úc Trạch đó, còn thắng được mấy ván rồi, đang phấn chấn lắm cơ.”

Cố Diệp bất ngờ nói: “Úc Trạch đến á? Anh ấy không nói với con.”

Cố phu nhân cười cười: “Ba đi tìm con thì con lại bận việc, ông ấy đang tiếc nuối thì Úc Trạch đến, nghe nói con đang bận nên Úc Trạch  không đi tìm con, hai người họ bèn đi đánh bida.” Cố phu nhân nhỏ giọng nói: “Con trai, Úc Trạch quá nhiều tâm tư.”

Cố Diệp nín cười: “Anh ấy đã làm cái gì?”

“Nó cố ý thua ba con, dỗ cho ba của con vui vẻ.” Cố phu nhân bĩu môi: “Chàng trai này thật là nhàm chán.”

Cố Diệp không nhịn được, cười: “Con biết rồi, mẹ yên tâm đi.”

Cố Diệp đến tìm ba cậu và Úc Trạch, hai người kia đang đánh bida rất vui, nhìn thấy Cố Diệp đi vào, ba Cố ghét bỏ mà nói: “Con đi đi, đêm nay ba không chơi với con đâu.”

Cố Diệp rất muốn trêu chọc một câu: Được thôi, con không chơi với ba, lỡ như ba thua không phải là rất mất mặt hay sao?

Nhìn ba mình đang cao hứng như vậy, Cố Diệp nhẫn nhịn không nói, lại nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Úc Trạch, Cố Diệp bất đắc dĩ chọc chọc vào eo người kia, nhắc nhở người đó có chừng có mực, đừng để ba nhìn ra.

Khóe miệng Úc Trạch cong lên, ánh mắt ra hiệu: làm sao có thể lừa gạt được ông ấy? Ông ấy đã nhìn ra lâu rồi, chỉ là một bên nguyện dỗ một bên nguyện giả ngu, chỉ là cố gắng cao hứng thôi.

Chơi mãi cho đến hơn mười giờ, ba Cố thắng nhiều thua ít, đang cao hứng thì Cố phu nhân đến gọi: “Đến giờ nghỉ ngơi rồi, ông phải chú ý đến dưỡng sinh.”

Ba Cố nhìn giờ, nói với Úc Trạch: “Đã trễ thế như vậy, đêm nay cậu ở lại đây đi, sáng mai hai đứa đi cùng nhau.”

Cố Diệp nhíu mày, cho Úc Trạch một ánh mắt khâm phục, có thể như vậy luôn, thua vài ván là có thể dỗ lão gia tử thành như thế này, anh quả thật là một nhân tài!

Thừa dịp không có người chú ý, Úc Trạch níu Cố Diệp lại, mỉm cười mà nói: “Em không quay về anh chỉ có thể tới tìm em. Để có thể được ở lại anh bất đắc dĩ phải hao phí chút tâm tư, dù sao thì anh cũng đã thu phí phục vụ rồi.”

Cố Diệp liếc nhìn chung quanh, phát hiện không ai chú ý đến hai người bọn họ, ôm lấy mặt Úc Trạch  bóp bóp nắn nắn, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh học thói xấu rồi!  Trước kia anh không như thế này!”

Úc Trạch cúi xuống, hôn nhẹ lên khóe miệng Cố Diệp một cái “Anh học theo em đấy.”

Cố Diệp hít một hơi thật sâu, chột dạ: “Anh nói bậy!”

————

Nửa đêm, có mấy tên cô hồn dã quỷ đi vào chung quanh nhà Cố gia, dạo qua một vòng rồi lại một vòng. Từ xa đã thấy xe Úc Trạch đậu ở đâu, nhìn thấy một luồng tử khí đáng sợ, bọn hắn thật sự không có dũng khí đến gần.

Sau khi mấy tên tiểu quỷ này ý thức được ý đồ của nhau, chúng cùng tụ họp, khách khí trò chuyện: “Tôi tới tìm Cố đại sư, anh cũng thế hả?”

“Tôi cũng thế.”

“Đúng vậy, chúng ta đều tìm Cố đại sư. Anh kia, anh cũng tới…Vay tiền?”

“Anh cũng vậy?”

“Ừm.”

Mấy tên quỷ trầm mặc một lát: “Có phải mấy anh cũng muốn mua cái bồ đoàn kia hay không?”

“Đúng vậy, không phải tôi thiếu một cái cánh tay sao, nghe nói sau khi dùng thì cánh tay có thể mọc ra một lần nữa. Tôi không có người nhà cũng không đủ tiền nên tôi muốn tìm Cố đại sư mượn ít tiền.”

“Tôi cũng là vì cái đó mới tới, nhưng mà người kia vẫn còn ở đây, chúng ta không có cách nào tới gần, phải làm thế nào đây?”

Mấy tên tiểu quỷ đợi hai giờ mà cũng không thấy Úc Trạch rời đi, không còn cách nào khác, chỉ có thể chờ đợi ngày mai lại đến.

Sau khi Cố Diệp thức dậy vào buổi sáng, cậu phát hiện được quỷ khí ở chung quanh đây, nghi ngờ hỏi: “Tối hôm qua có mấy hồn ma ở gần đây vào nhà hả?”

Linh Linh nhảy vào trong ba lô của Cố Diệp: “Có mấy tên quỷ dường như có việc gì  đó, con không biết bọn hắn cho nên con không ra ngoài hỏi.”

Cố Diệp cười nói: “Con làm vậy là đúng rồi, không quen biết thì đừng có đáp lời, cẩn thận bị bắt cóc.”

Nhìn Linh Linh Úc Trạch nhảy tới nhảy lui dưới mí mắt, Cố Diệp hơi nghi hoặc một chút, nhóc con này không sợ tử khí của Úc Trạch ư?

Lúc này, Linh Linh tự mình kéo khóa kéo của balo lên trên, Cố Diệp mỉm cười kéo dây kéo ra, hỏi: “Con gái, con không cảm giác được tử khí áp bách của Úc Trạch ba con sao?”

Linh Linh nháy nháy mắt: “Con cảm nhận được nè, nhưng mà con có cái này.” Linh Linh móc viên trân châu màu đỏ ở trong cái ví nhỏ đeo trên thắt lưng ra, hai tay giữ lấy: “Nó có thể giúp con ngăn cách một phần khí tức, con lại dùng oán khí bao vây mình lại, sẽ không còn khó chịu như vậy.”

Cố Diệp kinh ngạc nói: “Vậy ra hạt châu này có thể dùng như thế này, thật thú vị.”

Linh Linh khoe khoang nói: “Ba sờ sờ đi, nó vẫn còn nóng.”

“Còn nóng?”

“Đúng vậy mà, con mang nó theo, tay con cũng còn nóng.”

Cố Diệp khiếp sợ hỏi: “Con nóng ư?!”

Linh Linh duỗi cánh tay nhỏ ra, để lên trên mu bàn tay Cố Diệp, Cố Diệp kinh ngạc phát hiện, đứa nhỏ này vậy mà thật sự có nhiệt độ! So với dáng vẻ trước kia lạnh như băng, âm khí âm u thì bây giờ càng có thêm khí tức của người sống. Cố Diệp vui mừng nói: “Con phải thường xuyên mang hạt trân châu này bên người, có lẽ sẽ có kỳ tích xuất hiện.”

Linh Linh không hiểu ý của Cố Diệp nhưng dù sao cũng là ba để cô bé cầm nên bé liền cầm lấy. Cô bé cẩn thận cất hạt châu này vào trong túi xách của mình, vỗ vỗ: “Ba yên tâm đi, không mất được đâu.”

Sau khi ăn điểm tâm, Cố Diệp và Úc Trạch cùng ra ngoài, Cố Diệp nói ở trên xe: ” Tối nay em phải về, em phát hiện được tối hôm qua có dã quỷ ở lại ngoài cửa lớn, có thể là bọn hắn tìm em xin giúp đỡ.”

“Làm sao em biết là bọn hắn xin giúp đỡ?”

“Vậy bọn hắn tới tìm em làm gì? Muốn hồn phi phách tán sao?” Cố Diệp nghiêm túc nói: “Chắc chắn là do có anh ở đó nên bọn hắn không dám vào nhà tìm em, tối nay em sẽ trở về, không cho anh đi theo.”

Úc Trạch mặt mày ủ rũ, mặc dù bất mãn nhưng vẫn rộng lượng cho phép Cố Diệp đi: “Ừm.”

————

Đêm hôm đó, quả nhiên mấy tên cô hồn dã quỷ lại tới, Cố Diệp để Dạ Ly mang bọn hắn vào, nghi hoặc hỏi: “Tìm tôi có việc gì?”

Mấy tên tiểu quỷ đều bối rối, do dự một lát mới lấy hết dũng khí nói: “Bọn tôi muốn mượn cậu ít tiền.”

Cố Diệp ôm Đại Hắc, thong thả mà nói: “Ngày mười lăm mỗi tháng tôi đều cho mấy người một chút tiền tiêu vặt, đủ để đảm bảo sống qua ngày, mấy người vay tiền để làm gì?”

Những cô hồn dã quỷ này hoặc là chân cụt tay đứt, tay chân không được đầy đủ, sợ kiếp sau mình đầu thai cũng là người tàn tật nên chính bọn hắn không muốn đầu thai. Có một số là thân thể khỏe mạnh, nhưng khi còn sống là người có số khổ, vì còn phải tích phúc nên chưa đi đầu thai. Còn có những người khác là quỷ chết oan, còn chưa tới thời gian đi đầu thai, trong nhà lại không có người cúng bái, chỉ có thể làm dã quỷ, lang thang ở bên ngoài. Để trách việc bọn hắn bị ép làm ác Cố Diệp sẽ cho bọn hắn một ít tiền tiêu vặt, đột nhiên có ba tên quỷ tới tìm cậu vay tiền, Cố Diệp trêu chọc nói: “Vay tiền cưới vợ à?”

Ba tên quỷ đều lắc đầu, ngượng ngùng nói: “Không phải.”

Cố Diệp híp mắt: “Hay là lấy chồng?”

“Không phải!” Ba tên quỷ đều bị Cố Diệp nói cho đỏ mặt: “Chúng tôi muốn mua đồ.”

Cố Diệp nhíu mày, hiếu kì hỏi: “Mua cái gì?”

Ba cái quỷ do dự một chút, một tên trẻ tuổi  hơn một chút nhỏ giọng nói: “Mua một thứ có thể khiến cho bọn tôi không còn tàn tật”

Sắc mặt Cố Diệp nhăn nhó, không còn trêu đùa bọn hắn nữa: “Các người bị lừa rồi, đồ vật đó bán ở đâu?”

“Có, một dụng cụ giống như bồ đoàn, bà lão bán mấy món đồ đó nói bệnh gì cũng có thể trị.”

Cố Diệp khóe miệng giật giật: “Những lời đó sao lại không đáng tin như vậy?”

“Thật mà, bà lão kia nói nếu như bà dùng cái này sớm thì bà sẽ không phải chết.”

Cố Diệp nhíu mày: “Sao tôi nghe giống như lừa đảo vậy, trước tiên mấy người dẫn tôi đi nhìn xem bà lão kia, nếu thần kì như thế thật thì tôi sẽ mua cho mấy người mỗi người một cái.”

Ba tên tiểu quỷ cao hứng nói: “Chúng tôi dẫn đường, bà đang bán ngay bên cạnh Ma-li, rất gần nơi này.”

Cố Diệp đi theo ba tên tiểu quỷ ra khỏi nhà, đi đến lề đường mà bọn hắn nói, thật sự là có một bà lão mái tóc hoa râm, trong tay cầm một món đồ nhìn giống như bồ đoàn, đang giới thiệu. Ở xung quanh là đám quỷ đang vây quanh, chân cụt tay đứt, mắt mù mũi lệch, dù sao hầu hết là quỷ tàn tật.

Bà lão mặt mày hớn hở giới thiệu: “Có vật này là có thể chữa bách bệnh! Tay đau thì chữa được tay, chân đau thì chữa được chân, viêm gan, đau họng, viêm mũi, ho han, bệnh gì cũng có thể chữa khỏi! Tục ngữ nói: trong nhà có ngải ba năm không cần tìm thầy thuốc, cái bồ đoàn này của tôi chính là dùng lá ngải cứu chế thành. Mỗi ngày cậu chỉ cần kiên trì ngồi, thật kiên trì, tôi cam đoan có thể chữa hết bệnh của cậu. Thật đó, tôi đã dùng rồi, cái chân này của tôi đau suốt, được chữa khỏi là nhờ cái này! Tôi cũng không bán quá đắt cho các cậu, chỉ cần đưa đủ tiền hàng cho tôi thôi, lừa các cậu tôi không có kiếp sau! Tôi không phải gian thương!”

Cố Diệp đứng ở bên cạnh quan sát bà lão, nhìn kỹ tướng mạo của bà, sau khi nhìn ra bà lão đã chết như vậy thì hoàn toàn bó tay rồi, đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!

“Bà lão ơi!” Cố Diệp nhìn đám quỷ xung quanh đang ngo ngoe manh động, cắt đứt lời giới thiệu của đối phương: “Tôi có thể đánh bạo hỏi một câu, nếu bà dùng thứ này tốt như vậy thì tại sao bà lại chết?”

“Ta bệnh chết mà!” Bà lão kia không chỉ không tức giận mà còn rất nhiệt tình: “Chàng trai à, nếu tôi dùng cái này từ sớm thì tôi đã khá hơn rồi. Cậu nhìn cậu xem, còn trẻ như vậy, ngoại hình lại đẹp trai như thế này, ai!” Bà lão nhìn Cố Diệp đầy thương cảm “Đứa trẻ ngoan, sao lại chết sớm như vậy?”

Cố Diệp: “…”

Bà lão có lòng tốt nói: “Bà cũng không lấy đắt cho cậu. Nếu cậu muốn thì bà bán giá gốc cho cậu, kiếp sau tìm chỗ đầu thai cho tốt.”

Cố Diệp nhếch miệng, chỉ vào mặt mình: “Bà ơi, tôi còn sống.”

“Người sống?!” Bà lão bị hù dọa: “Sao cậu có thể nhìn thấy tôi?”

Cố Diệp nghiêm túc nói: “Tôi là đại sư bắt quỷ.”

Bà lão bị dọa cho hoảng sợ: “Tôi là quỷ tốt, tôi đặc biệt giới thiệu sản phẩm tốt cho bọn hắn, xem như có công đức, cậu không thể bắt tôi!”

Cố Diệp dở khóc dở cười: “Tôi không bắt bà, tôi chỉ muốn hỏi bà lấy mấy món đồ này từ đâu?”

Bà già nhìn cậu cười hiền, có vẻ như không có ý muốn động thủ, lúc này bà mới giải thích: “Vì muốn chữa thiếu tay, gãy chân, chữa bệnh cho bọn họ nên tôi đi tìm người bán sản phẩm cho tôi, khi tôi còn sống hắn chính là người bán sản phẩm cho tôi.”

Tâm tình Cố Diệp phức tạp hỏi: “Cho nên sau khi bà chết bà đã đi tìm hắn?”

“Tìm chứ.” Bà lão giỏi ăn nói: “Chính miệng hắn nói sẽ luôn luôn có chế độ hậu mãi, nếu như tôi có thể bán chạy thì hắn sẽ trích tiền phần trăm cho tôi, khi hết hàng tôi liền đi tìm hắn để hỏi.”

Cố Diệp nhếch miệng hỏi: “Người đó còn sống không?”

“Nghe cậu nói kìa, người ta sống rất tốt, hắn không muốn đưa hàng cho tôi cũng không được, làm người phải có chữ tín, đã nói tôi bán hết thì hắn sẽ đưa hàng cho tôi, không đưa cho tôi thì tôi lại đi tìm hắn.”

“Ha ha!” Cố Diệp bội phục giơ ngón cái, thật sự là nhất báo hoàn nhất báo, không biết bây giớ cái kẻ tẩy não bà lão kia đang có tâm tình gì.

Bà lão nhiệt tình nói: “Cái này có thể sử dụng thời gian thật dài, thật đấy, cậu hãy tin tôi. Trước kia tôi bị đau chân, đau đến nỗi không thể ra đường, chính là nhờ cái này chữa khỏi.” Nói đến đây, bà lão tiếc nuối nói: “Nếu tôi dùng cái này sớm hơn thì tôi đã không chết.”

Cố Diệp dò hỏi: “Bà bị bệnh gì?”

Bà lão biến sắc, cảm thấy khó chịu khi nói về nó: “Ung thư gan.”

Cố Diệp gần như cười: “Lá ngải cứu sao có thể chữa ung thư gan?”

Vẻ mặt bà lão như nhìn người trẻ tuổi thiếu kiến thức: “Tại sao lại không thể? Chỉ cần dùng trong thời gian dài thì bệnh gì cũng có thể chữa, ung thư cũng có thể chữa mà.”

Cố Diệp hít một hơi thật sâu: “Tốt quá. Nói thật, tôi rất hứng thú với mấy thứ này của bà, tôi có thể phát triển nó ra ngoài không?”

“Có thể chứ! Điều kiện của cậu rất thích hợp đóchàng trai trẻ. Cậu nhìn gương mặt của cậu này, ái chà, điều kiện bẩm sinh của cậu quyết định rằng cậu có thể làm được!”

Cố Diệp đỡ trán, cậu đã biết bà lão này thật lòng muốn làm việc thiện, một lòng nhận định thứ này có thể cứu người. Càng như vậy Cố Diệp càng muốn biết kẻ não đã tẩy não bà lão? Còn có bao nhiêu người già giống như vậy?

“Bà ơi, mấy món hàng này là ai đốt cho bà, bà có thể nói cho tôi biết được không?”

“Vậy thì không được, chúng tôi có quy tắc, các cậu chỉ có thể tiếp xúc với chúng tôi, không thể gặp người ở phía trên.”

Cố Diệp bất đắc dĩ nói: “Bà đã bị đa cấp lừa gạt rồi.”

Bà lão vẫn rất kiên quyết: “Làm sao có thể là bán hàng đa cấp? Bán hàng đa cấp đều là lừa người, cái này không lừa người, cái này thật sự có thể chữa bệnh.”

Cố Diệp không còn cách nào khác: “Bà ơi, vậy bà giới thiệu tôi đi qua đó, đến cái cửa hàng đã bán đồ cho bà khi bà còn sống, tôi bắt đầu làm từ tầng chót làm lên. Trèo lên từng tầng, từng tầng một, chúng ta cùng nhau cống hiến vì toàn thể nhân dân khỏe mạnh, có được không?”

Cố Diệp nói xong cũng tự thấy ghê răng, lời này ma quỷ cũng không tin.

Ai ngờ bà lão lại vui vẻ nói: “Có thể chứ, để tôi dẫn cậu đi! Cậu làm mấy tháng là có thể làm quản lý!”

Cố Diệp: “…”

Tạ ơn trời phật!