Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy

Đến Cả Người Què Cũng Bị Tôi Lừa Đứng Dậy - Chương 143: Cố Diệp đây là người yêu tôi




Khi Cố Diệp đối mặt với một cô bé ngốc như thế cũng rất bất đắc dĩ, cuối cùng thành khẩn nói: “Kiếp sau trưởng thành chút đi. Chờ bản án kết thúc thì anh sẽ đưa em về.”

Sau khi Cố diệp hiểu rõ tiền căn hậu quả liền đem chuyện này viết ra một bức thư. Trọng điểm là bé gái họ tên là gì, nhà ở chỗ nào, quá trình phát sinh vụ án, tin tức cô và bạn trai trên mạng, ngoài ra còn có dòng thời gian của sự việc. Sau khi viết rõ ràng tất cả các điểm mấu chốt thì Cố Diệp cho vào một phong bì. Cậu gọi tới một con quỷ bộc để nó gửi phong bì đến đồn cảnh sát.

Bây giờ trời đã sắp sáng, sau khi nô lệ quỷ nhận lệnh liền bay nhanh ra ngoài. Hắn đến đồn cảnh sát liền ném thư vào trong phòng trực ban rồi chạy ra ngoài. Còn chưa đi được bao xa một tiếng gà gáy vang lên nô lệ quỷ liền biến thành người giấy nhỏ trên ấn đường có chấm đỏ nhẹ nhàng rơi trên mặt đất, sau đó cuốn theo chiều gió thổi qua.

Từ xa nhân viên cảnh sát thấy cảnh này, sững sờ cầm thư đứng ở cổng nhìn người giấy kia bay đi. Qua một lúc lâu mới phản ứng lại được, hắn kích động gọi điện thoại cho cấp trên: “Vừa rồi có quỷ tới, nói là đến thay người chết giải oan. Hắn đưa một phong thư nói bên trong có tất cả các manh mối. Ôi trời ạ, tôi không dám mở ra! Hắn biến mất rồi! Đúng là quỷ!”

Cấp trên nghe nói như thế liền giật mình tỉnh dậy: “Cái quái gì vậy?”

“Chính là có quỷ có bộ dáng như con người!”

“Anh lén đi ngủ rồi nằm mơ đúng không!”

“Không phải! Anh cứ tới đi sẽ rõ, thật đấy!”

Sau khi hừng đông, tất cả mọi người trong cục cảnh sát đều kinh ngạc nhìn bức thư này không thôi. Sau khi mở ra xem xét nội dung thì bọn họ càng thêm khiếp sợ. Phía trên nói cặn kẽ như vậy, bất kể là ai gửi tới manh mối cũng muốn đi điều tra thử một chút.

Bên trong thư còn viết tin tức cùng số điện thoại phụ huynh của người bị hại. Bọn họ ôm tâm thái muốn thử một chút liền gọi điện thoại, không nghĩ tới đối phương vừa mới ý thức được con gái nói dối, họ cũng không đi tìm bạn học của cô mà vừa mới báo cảnh sát. Cảnh sát dựa vào manh mối đối phương cung cấp, so sánh với tin tức trong bức thư này một chút, vậy mà giống nhau y như đúc. Cảnh sát lập tức có dự cảm không tốt rằng con gái mà bên kia đang tìm kiếm có thể là người đã chết rồi.

Dưới tình huống không có chứng cứ, cảnh sát cũng không thể trực tiếp để đối phương đến nhận thi thể. Họ liền phái người đến trích xuất DNA của cha mẹ Điền Tư Tuệ để xét nghiệm trước một chút, xem xem người chết có phải là cô bé hay không.

Ngay lúc xét nghiệm, dung mạo người chết cuối cùng cũng được phục hồi lại như cũ. Sau khi ảnh chụp được in ra thì nó được gửi cho phía cảnh sát ở chỗ cha mẹ Điền Tư Tuệ, để họ phân biệt một chút xem có phải con gái của họ hay không. Sau khi mẹ Điền Tư Tuệ nhìn thấy ảnh chụp, ý thức được chuyện gì xảy ra liền hôn mê bất tỉnh tại chỗ. Ba cô cũng sụp đổ, cứ khăng khăng hỏi con gái ông đang ở đâu. Cho đến khi có kết quả giám định DNA, cho thấy người chết chính là Điền Tư Tuệ thì cảnh sát mới dám đem tin tức này mới cho ba mẹ cô biết.

Hậu quả cũng có thể nghĩ đôi ba mẹ đáng thương này như phát điên, tinh thần sụp đổ mấy lần.

Cha mẹ ở trong độ tuổi này bình thường một nhà chỉ có một con, từ nhỏ đã xem như hòn ngọc quý trên tay mà nuôi lớn. Con gái đột nhiên mất khiến cha mẹ không chịu nổi sự đả kích này. Trên đường đi nhận thi thể, mẹ của Điền Tư Tuệ đã sụp đổ ngất đi rất nhiều lầm, lúc đó mặt mũi bà không giống người sống, chẳng khác gì xác chết biết đi.

Nhìn dáng vẻ của đôi ba mẹ này, trong lòng cảnh sát rất khó chịu muốn nhanh chóng phá án. Trong thư có cung cấp manh mối, nửa trước đều đã đối chất nên cảnh sát liền thuận theo tin tức trong bức thư này điều tra. Hiện tại mạng lưới đều phát triển như thế nên rất nhanh đã tóm được bạn trai của Điền Tư Tuệ.

Người này tên thật là Tiêu Quảng Hiên, lịch sử tình trường vô cùng phong phú, qua tay rất nhiều bạn gái, còn trải qua một đoạn hôn nhân thất bại. Hắn đã kết hôn một năm nhưng bởi vì câu tam đáp tứ bên ngoài nên vợ hắn không thể chịu nổi, đã phá thai và ly hôn với hắn. Từ đó về sau Tiêu Quảng Hiên không có ràng buộc, hắn liền ỷ vào dáng dấp không tệ đi lừa không ít các cô gái nhỏ yêu mình.

Bây giờ Tiêu Quảng Hiên đang ngồi trong phòng thẩm tra, tóc hơi dài kết hợp với ria mép thật giống khuôn mẫu của người thanh niên trẻ có văn học nghệ thuật suy đồi. Khí chất mang theo cảm giác không bị trói buộc và tùy ý, ăn mặc hợp thời trang thế nhưng mặt ngoài hắn nhìn như bình tĩnh, thực chất trong đôi mắt lại có vẻ lo lắng, tay chân không ngừng đảo qua đảo lại.

Cảnh sát ở bên ngoài quan sát hắn một lúc, nhìn hắn càng lúc càng nôn nóng thì mới đi vào. Cảnh sát mặt lạnh đem bản ghi chép thẩm vấn đập lên mặt bàn: “Nói đi, giết hại Điền Tư Tuệ như thế nào?”

Tiêu Quảng Hiên khẩn trương nắm chặt nắm đấm, trên gương mặt là bộ dáng mờ mịt: “Ai giết Điền Tư Tuệ? Các người đang nói gì thế? Các người có biết ngày mai tôi có một buổi triển lãm không, các người bắt tôi tới đây thì hoạt động ngày mai tôi tham gia kiểu gì đây? Chậm trễ việc chính sự của tôi các người có chịu nổi trách nhiệm không?”

“Anh còn lý luận đúng không?” Cảnh sát cười lạnh nói: “Chúng tôi có thể bắt anh tới nơi này thì chắc chắn đã có đầy đủ chứng cứ chứng minh anh phạm tội rồi. Anh cùng với bạn của mình, để tôi xem một chút…” Cảnh sát nói liên tiếp mấy cái tên: “Mấy người các anh đến núi này để ngắm. Năm này trước ngay tại ngọn núi này, các anh đã giết Điền Tư Tuệ ở giữa sườn núi có đúng không?”

Tiêu Quảng Hiên biến sắc kinh hoảng nói: “Các người không được nói bậy, các người không có chứng cứ.”

“Không có chứng cứ chúng tôi có thể nói cặn kẽ như vậy sao?” Cảnh sát bình tĩnh nhìn hắn: “Mấy người bạn kia của anh đều đã bị bắt rồi, bọn họ khăng khăng nói Điền Tư Tuệ là bị anh giết.”

“Không thể nào, bọn họ sẽ không nói thế!”

“Bọn họ sẽ không nói cái gì?”

Tiêu Quảng Hiên kinh hoảng nuốt một ngụm nước bọt, phát hiện mình nói sai liền ngậm chặt miệng không dám nói thêm gì nữa.

Cảnh sát buồn cười nói: “Anh có biết Mắt Trời không? Các anh phạm tội đều có thể chụp ảnh lại, nếu không có chứng cứ chúng tôi có thể bắt nhiều người như vậy sao?”

Trên thực tế, cảnh sát căn cứ vào vòng xã giao trên mạng của Điền Tư Tuệ tìm được cuộc ghi chép nói chuyện phiếm của Tiêu Quảng Hiên cho nên mới bắt giữ hắn. Còn những bạn kia của hắn hiện tại chưa có chứng cứ nên căn bản cảnh sát không có cách nào bắt được. Bây giờ họ đang lừa Tiêu Quảng Hiên, xem ra lá thư này nói không sai, hung thủ chắc chắn là hắn ta.

Bởi vì cảnh sát nói quá giống thật, ngay cả chi tiết đều biết nên Tiêu Quảng Hiên bị dọa cho sắc mặt trắng bệch cả người toát mồ hôi lạnh.

Cảnh sát nhìn bộ dạng này của hắn liền tiếp tục lừa: “Anh cho rằng mình làm không chê vào đâu được nhưng thật ra đều đã bị giám sát chụp được hết rồi. Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, anh tự mình nói hay vẫn phải để chúng tôi nói hộ? Bọn họ nói là anh sẩy tay giết chết Điền Tư Tuệ chứ không phải cố ý, tại sao tôi lại không tin được nhỉ?”

Lúc này một cảnh sát tuổi hơi lớn một chút đang hút thuốc đi tới: “Còn thẩm tra cái gì nữa? Chứng cứ vô cùng xác thực rồi, trực tiếp định tội hắn cố ý giết người và chịu án tử hình. Nhiều người nói đã giống nhau như thế, bọn họ biểu hiện tốt, cũng đồng ý đứng ra làm chứng nên tạm giam giữ mấy ngày rồi thả đi.”

Sau khi Tiêu Quảng Hiên nghe xong liền cực kỳ luống cuống, bọn bạn của hắn chính là để cho một mình hắn gánh tội thay! Hắn nóng nảy nói: “Thật sự, tôi không phải là cố ý, các người phải tin tưởng tôi. Tôi không cố ý muốn giết cô ta mà là do bọn họ giật dây, không phải một mình tôi! Tôi là nghe lời bọn họ, cái nàykhông bị quy vào tội tử hình đúng không? Tôi là sẩy tay chứ không phải cố ý!”

Tiêu Quảng Hiên sợ hãi nhận tội toàn bộ: “Con nhỏ kia tham gia tranh tài, thật xinh đẹp cũng rất dễ lừa gạt. Thật sự tôi không nghĩ tới cô ta lại ngốc như vậy, cùng đi với tôi. Bên cạnh tôi cũng rủ thêm mấy người anh em, bọn hắn muốn náo nhiệt nên tôi cũng không tiện ngăn cản quá mức. Còn có uống thêm chút rượu nên làm vượt quá tầm kiểm soát.”

Cảnh sát nhìn thái độ này của hắn đều muốn động thủ đánh chết: “Cô bé chỉ mới mười tám tuổi! Mười tám tuổi mà mày cũng lừa gạt!”

“Mười tám… cũng thành niên rồi. Nếu lớn hơn một chút sẽ không dễ lừa nữa.”

“Cặn bã!” Cản sảnh tức giận đạp bàn liền bị đồng nghiệp ấn xuống: “Tỉnh táo nào.”

Lúc này có người nói: “Ba mẹ Điền Tư Tuệ đến hiện trường vụ án.”

Cảnh sát nghĩ nghĩ lạnh mặt nói: “Dẫn hắn đi, xác nhận hiện trường vụ án.”

————

Lúc này bọn Cố Diệp cũng có mặt tại hiện trường gây án. Ngật Kiều Tuyển nhìn tòa nhà bị phá bỏ hoang phế này, lắc đầu. Nếu xây dựng lại thì cũng không phải một hai ngày là có thể hoàn thiện.

Ngật Kiều Tuyển ghét bỏ mà nói: “Tôi bỏ chỗ này.”

Một cô gái tốt bị một đám cặn bã giết chết ở chỗ này thì cho dù là ai cũng cảm thấy lấn cấn ở trong lòng. Ngật Kiều Tuyển cũng là loại người: bụng đang đói có người mời ăn thì kêu no rồi mà từ chối, một số việc thì có thể chăm chỉ liều mạng cùng Cố Diệp nhưng lúc tùy hứng thì không ai có thể ngăn cản được.

Ngược lại Cố Diệp vui vẻ: “Không muốn cũng được, cậu đi theo tôi đi.”

Ngật Kiểu Tuyển mặt lạnh hừ một tiếng: “Không đi.”

Cố Diệp nhíu mày: “Vậy cậu đinh làm gì?”

“Dựng lại một cái ở chỗ khác.”

Cố Diệp khuyên hắn: “Cái nhà này bị đốt là ý trời rồi. Cậu nghĩ xem, cả đời này cậu ở trên núi sống cô đơn một mình cô cũng không yên lòng.”

Ngật Kiều Tuyển nhăn mặt: “Tôi tự nguyện, cậu quản được sao?”

Cố Diệp tức giận: “Cậu cho rằng ông đây tự nguyện đến đây quản cậu sao? Nếu không phải là cậu gọi điện thoại tới cho ông đây thì tôi có thèm đến nhìn cậu không hả? Cái thói quen xấu tính này nữa!”

“Hừ!”

Cố Diệp lạnh mặt lườm hắn một cái: “Hết cách với cậu rồi. Được thôi, cho cậu xây cái khác! Ai bảo tôi là ba của cậu chứ!”

Ngật Kiều Tuyển nhíu mày, lại muốn cãi nhau với Cố Diệp.

Cố Diệp ngắt ngang hắn: “Dựng ở chỗ của cô đi, nơi ấy là nơi tổ tiên chọn nên vài lần đất đá lở cũng không sao. Akina nói bên trong là đất lành được trời phù hộ. Tôi xem phong thủy cũng không tệ, còn có vài ngôi mộ nữa nên người bình thường cũng không dám tới gần.”

Lúc này có một đôi vợ chồng trung niên đi lên núi. Cố Diệp nghe được tiếng bước chân liền quay qua nhìn, không khỏi thở dài. Từ tướng mạo có thể nhận ra bọn họ chính là ba mẹ của Điền Tư Tuệ.

Cặp cha mẹ này nhìn ngôi nhà bị thiêu hủy trước mắt, một lần nữa không khống chế nổi tâm tình của mình đau lòng khóc thành tiếng. Đặc biệt là mẹ của Điền Tư Tuệ, người bà gầy trơ xương, thần sắc cực kì kém. Sắc mặt tái nhợt, hốc mắt xanh đen, con ngươi đỏ bừng, mái tóc rối bời. Nhìn đống đổ nát này, cả người không chống đỡ được nữa ngồi quỳ xuống tay đỡ lên mặt đất, bà vừa khóc vừa đấm mạnh, khóc đến nghẹn ngào: “Con, con của tôi! Những tên súc sinh kia!”

Ông chồng muốn kéo bà lên nhưng kéo hai lần đều không xê dịch được liền tự mình cũng ngồi xuống, vành mắt đỏ bừng cũng sắp sụp đổ.

Cố Diệp nhìn bọn họ đến đây liền khó xử, đi qua đỡ từng người lên một: “Hai người là ba mẹ của Điền Tư Tuệ đúng không, xin nén bi thương!”

Cố Diệp cảm nhận được cái bình chứa trong túi ngo nghoe muốn động, cậu sờ lên đó để Điền Tư Tuệ trốn ở bên trong đó đừng có gấp. Sinh ly tử biệt, đi đến bước ngày hôm nay đều là cướp trong số mệnh.

Ba Điền Tư Tuệ nhìn ba người thanh niên ở đây liền phòng bị hỏi: “Các cậu là ai?”

Cố Diệp giải thích: “Đây là nhà bạn của cháu, hắn đi ra ngoài mấy ngày thì nhà đã cháy mất rồi.”

Nghe đến đây sự phòng bị trong mắt ba Điền Tư Tuệ mới biến mất, có thể thấy là người thông tình đạt lý: “Thật xin lỗi, làm liên lụy đến các cậu rồi.”

Cố Diệp khuyên nhủ: “Nên nói xin lỗi không phải hai bác mà là mấy tên cặn bã có tội, bọn họ sẽ nhận sự trừng phạt, xin nén bi thương ạ.”

Cố Diệp lấy cái bình kia ra để vào trong tay của mẹ Điền Tư Tuệ: “Thật ra không dám giấu giếm, cháu là Huyền Thuật sư, hai bác có thể tra trên mạng một chút. Cứ gọi cháu là Cố Diệp. Cái bình này bác hãy mang về đi, nó có thể phù hộ cho linh hồn của Điền Tư Tuệ bình yên, kiếp sau đầu thai vào nhà tốt cả đời không lo.”

Ngón tay mẹ Điền Tư Tuệ run rẩy sờ lấy cái bình, bà mờ mịt không nói nên lời. Dù chỉ là một vật tưởng niệm thôi nhưng với lời chúc phúc này thì bà cũng phải đem cái bình này về. Vợ chồng hai người bọn họ cũng không biết tại sao lại muốn đến nơi thương tâm này nhìn một chút, chỉ cảm thấy có mối bận tâm ở đây nên không ngại leo núi đi lên cũng muốn nhìn qua. Không biết vì sao sau khi nhận cái bình này thì trong lòng không còn cảm giác nóng ruột nóng gan nữa mà tốt lên nhiều: “Cám ơn các cậu.”

Giải Thừa khuyên nhủ: “Đi thôi, đừng ở nơi thương tâm này nữa, tội gì phải khổ như thế ạ?”

Đôi ba mẹ này không nghe khuyên bảo, ngồi ở đây nắm chặt cái bình ở trong tay, họ nhìn đống đổ nát trước mắt với vẻ mặt mờ mịt. Không còn con gái, cuộc sống tương lai của họ như mất đi mục tiêu.

Cố Diệp lắc đầu rồi nói với Giải Thừa và Ngật Kiều Tuyển: “Chúng ta đi thôi.”

Đúng lúc này từng cơn gió thổi nhẹ qua lượn hai vòng quanh người Cố Diệp. Cố Diệp nhếch miệng lên phất phất tay nhỏ giọng nói một câu: “Cô bé ngốc, kiếp sau trưởng thành chút đi, đi thôi.”

Bọn Cố Diệp vừa xuống núi liền gặp được cảnh sát mang theo một người đi lên. Đường lên núi chỉ có thể đi bộ lên và đường không rộng. Cô Diệp kéo Giải Thừa và Ngật Kiều Tuyển đứng sang một bên, cậu nheo mắt nhìn người kia một chút rồi đợi bọn hắn đi qua mới nghi ngờ hỏi: “Đến nhận hiện trường sao? Phía trên có đôi vợ chồng cũng là đến nhận hiện trường.”

Cảnh sát nghi ngờ hỏi: “Các cậu là?”

Cố Diệp chỉ Ngật Kiều Tuyển: “Căn đó là nhà của hắn.”

Ngật Kiểu Tuyển lạnh mặt hỏi: “Là anh đốt nhà của tôi sao?”

Sắc mặt Tiêu Quảng Hiên khó coi nói: “Nhà kia cũ như vậy sao tôi biết được vẫn còn người ở chứ?”

Sắc mặt Ngật Kiều Tuyển lạnh băng nhìn hắn, ngón tay giật giật. Cố Diệp bắt lấy cổ tay Kiều Kiều: “Con trai, tỉnh táo, hắn phải nhận hình phạt.”

“Cho dù hắn có chết cũng không thể bồi thường lại đồ vật cho tôi. Có nhiều thứ không phải có tiền là có thể cân đo được, tôi cũng không cần hắn ta phải bồi thường.” Một tay khác của Kiều Kiều đấm lên ngực của Tiêu Quảng Hiên nhưng lực không mạnh: “Tôi không cần anh bồi thường, tôi không thiết tiền.”

Sau khi Ngật Kiều Tuyển nói xong liền đi, không nói thêm gì nữa. Hành động này của hắn kiến cho cảnh sát và Tiêu Quảng Hiên không hiểu ra sao, bị đốt nhà mà còn có thể tỉnh táo như vậy sao?

Cố Diệp dở khóc dở cười, rốt cuộc là con trai cô nuôi dưỡng, không phải là cái bình gas.

Tiêu Quảng Hiên bị bắt đến để xác nhận hiện trường phạm tội, đúng lúc gặp phải ba mẹ của Điền Tư Tuệ. Hai người nhìn thấy hắn thì mắt lập tức đỏ lên như người điên xông đến muốn xé người này thành mảnh vụn, cảnh sát cản cũng không cản được.

Từ xa nghe được tiếng la khóc cùng tiếng kêu thảm thiết truyền đến, khóe miệng Cố Diệp nhếch lên: “Lúc này dẫn hắn đến xác nhận hiện trường phạm tội thì cảnh sát đúng là nhân tài.”

Giải Thừa hiếu kì hỏi Ngật Kiều Tuyển: “Vừa nãy cậu đấm một cái đấm kia là có ý gì? Cậu hạ cổ cho hắn rồi sao? Tôi không nhìn thấy cái gì cả.”

Ngật Kiều Tuyển lạnh lùng nói: “Tôi muốn cho hắn bị ác mộng quấn thân, trái tim quặn đau. Miễn là còn sống thì mỗi ngày đều ngủ không được yên.”

Cố Diệp buông tay, vẻ mặt cao thâm nói: “Không còn cách nào khác. Bây giờ hắn gặp nhất định là kiếp số, là trời cao đã an bài, ông trời bắt hắn trả nợ, ai cũng không ngăn được.”

Giải Thừa nhìn hai người bọn họ dở khóc dở cười nói: “… Người nhà các em đều hung ác.”

Ngật Kiều Tuyển ghét bỏ nói: “Nhà bọn tôi? Ai cùng nhà với cậu ta chứ?”

“A!” Giải Thừa kịp phản ứng: “Nói sai rồi, tôi còn tưởng rằng hai người là anh em cùng một nhà nuôi ra đó, một số phương diện rất giống nhau đấy.”

Cố Diệp ghét bỏ cười lạnh hai tiếng, “Ha ha!”

Ngật Kiểu Tuyển cũng ghét bỏ như thế, quay ra Cố Diệp: “Phi!”

Cố Diệp: “Thối!”

Giải Thừa im lặng. Được, lại bắt đầu rồi.

Rất nhanh sau đó, toàn bộ người có liên quan vụ án đều bị bắt. Bởi vì phá án vừa nhanh vừa tốt nên cảnh sát còn được người bên trên khen ngợi. Chỉ có người trực ban đêm đó mới biết thật ra đến đưa thư không phải người! Lai lịch của bức thư này đã trở thành bí ẩn chưa được giải đáp trong cục cảnh sát này bởi vì: nói là tiểu quỷ đưa tin thì thật sự không thể tưởng tượng được. Bọn họ thà tin rằng có cao nhân âm thầm giúp đỡ chứ không tin có quỷ.

Bản án đã giao cho cảnh sát xử lý. Cố Diệp tìm người giúp Ngật Kiều Tuyển xây nhà, còn đặc biệt muốn làm một phòng cho hắn nuôi côn trùng. May mắn là có rất nhiều người ở trong làng có thể giúp một tay. Trên núi có vật liệu gỗ, còn có rất nhiều cây tre có thể dùng. Họ mời người thợ chính đến xây nhà, những người này tập trung cùng một chỗ làm thì tốc độ sẽ rất nhanh.

Sau một ngày khởi công thì Cố Diệp nhận được một cú điện thoại, là Úc Trạch gọi tới: “Bảo bối, anh tới đón em.”

Cố Diệp giật nảy mình: “Cái gì? Anh đến sao?”

Úc Trạch mỉm cười nói: “Đến dưới núi rồi, đồ vật mang theo hơi nhiều nên lên núi sẽ chậm chút.”

Cố Diệp đứng thẳng người lên hưng phấn nói: “Em đi đón anh!”

Giải Thừa nhìn cậu chạy hô lên: “Cố Diệp em đi đâu thế hả?”

Cố Diệp vừa chạy vừa nói: “Úc Trạch đã đến dưới núi rồi, em đi đón anh ấy!”

“Mẹ nó! Anh Úc tới sao?”Giải Thừa ngu luôn rồi. Vậy mà tự mình đến đón người, anh Úc đã không chịu nổi được nữa sao?

Nghe tin Úc Trạch tới, lông mi của Ngật Kiều Tuyển chớp chớp, ánh mắt vô cùng ghét bỏ nhìn bóng lưng Cố Diệp hí ha hí hửng chạy xa,

“Giải Thừa?”

“Ừm?”

Giải Thừa nghi ngờ nhìn qua, Ngật Kiều Tuyển vậy mà chủ động bắt chuyện với anh nha.

“Cái người trong nhà họ Úc kia có đối xử tốt với cậu ta không?”

Giải Thừa kịp phản ứng, là hỏi chuyện của Cố Diệp có được đối xử tốt hay không, hắn cười: “Nếu như không tốt liệu ba mẹ Cố Diệp có đồng ý cho hai người đó đến với nhau không? Yên tâm đi, so với con trai còn thân hơn.”

Ngật Kiều Tuyển bĩu môi không nói nữa, thế nhưng biểu hiện trong mắt cũng không khó nhận ra, mặc dù ghét bỏ Cố Diệp nhưng khó nén được cảm giác lo lắng nơi đáy mắt. Giải Thừa bó tay rồi, rốt cuộc quan hệ của hai người này là tốt hay không tốt đây?

Cố Diệp chạy một nửa đường liền thấy Úc Trạch, cậu mơ hồ nhìn nhũng đồ này sau lưng anh: “Đây đều là cái gì thế?”

Úc Trạch thuê không ít người vận chuyển những đồ này lên núi, đều là nhũng đồ dùng của người chết như xe thể thao, biệt thự, máy bay, xe tăng, heo ngựa dê bò… Thậm chí là kiệu hoa, xe ngựa, nô lệ quỷ… Hiện đại, cổ đại đều có, toàn đồ nam nữ dùng cũng được không thể đếm xuể.

Cố Diệp dở khóc dở cười hỏi: “Đây là anh mang tới cho ai chứ?”

“Cho cô em, cũng đưa thêm chút đồ cho sư phụ em nữa.” Úc Trạch ôm chặt chẽ lấy eo Cố Diệp, kéo thật chặt người ra ngoài một tuần lễ cũng không biết về nhà này: “Sau này không thả em đi nữa. Không tới đón em thì cũng không biết đường về nhà luôn.”

Cố Diệp cảm động ôm lấy Úc Trạch, cậu từng đề cập về cô với anh vài câu, không nghĩ tới anh lại ghi nhớ trong lòng cìn đích thân đến đây. Người đối tốt với cậu thì Úc Trạch đều ghi tạc trong lòng, Cố Diệp cười cười nói: “Vốn định ngày mai em sẽ quay về, em nhớ anh lắm.”

Úc Trạch nhéo nhéo cái mũi Cố Diệp: “Coi như em còn có chút lương tâm.”

Cố Diệp mím môi cười: “Về sau phải dựa vào anh nuôi em, không dám không có lương tâm.”

Úc Trạch bị chọc cho phì cười, kéo tay Cố Diệp cùng đi lên nói.

Ngật Kiều Tuyển nhìn thấy hai người bọn cậu thì vẫn như cũ ghét bỏ, cùng ghét bỏ cả hai người luôn. Thấy Úc Trạch mang tới những đồ kia thì hắn lại càng chê: “Anh muốn mua cả tòa thành sao? Ở đây thì chỗ nào đốt được chứ?”

Cố Diệp buông tay: “Dù sao thì ở đây cũng trụi lủi nên sẽ không gây ra hỏa hoạn đâu. Đốt một lúc là được rồi, sao cậu phải nói anh ấy chứ?”

“Cậu…” Ngật Kiều Tuyển chán ghét chỉ ra đằng sau: “Xong việc thì mấy người đi đi.”

Cố Diệp vốn định chửi bậy hai câu chó Kiều vô tình như thế nhưng lại sợ Úc Trạch ăn dấm nên chịu đựng không tức giận.

Cố Diệp nói xong, lúc đến bài vị mời cô thì cậu cũng giản dị, dùng giấy tiền vàng mã gập một cái, viết danh tự cô ra sau. Chạng vạng tối bày ra trước bia mộ rồi thắp hương trải đồ cúng. Cố Diệp cảm nhận được một tia quỷ khí liền nhếch khóe miệng: “Cô, đây là người yêu của con, Úc Trạch.”

Úc Trạch kinh ngạc quay đầu nhìn về phía Cố Diệp, thấy sự nghiêm túc trong mắt cậu thì khóe miệng cũng nhếch lên, ánh mắt tràn đầy cưng chiều nhìn Cố Diệp.

Trước kia Cố Diệp toàn giới thiệu với người bên ngoài đều là bạn trai, bây giờ đối với trưởng bối quá cố lại trịnh trọng nói là người yêu.

Cố Diệp đốt từng cái một xong liền nhắc: “Để cho con sửa giúp sư phụ một chút, hai người nhìn đi, đầy là đều là vợ con hiếu thuận hai người.”

Úc Trạch bất đắc dĩ nhìn Cố Diệp một chút, chiếm được món hời nhỏ này cũng vui vậy sao?

Cố Diệp cười tủm tỉm trong lòng mỹ mãn.

Úc Trạch cũng nuông chiều cậu để cho cậu tùy hứng nói hươu nói vượn. Sau khi Cố Diệp đốt những đồ này xong liền giúp Ngật Kiều Tuyển quét sạch sẽ nơi này: “Tôi không ở đây buổi tối được, bọn tôi đi đây. Kiều Kiều, nếu có việc thì gọi cho tôi.”

Ngật Kiểu Tuyển ghét bỏ phất phất tay: “Đi nhanh lên.”

Cố Diệp bất đắc dĩ, đúng là con mẹ nó không có gì tốt để nói mà.

Thấy Cố Diệp xuống núi, Ngật Kiều Tuyển theo bản năng đi đến ven đường nhìn bóng lưng của bọn Cố Diệp. Đại khái đi được hơn năm mươi mét thì Cố Diệp đột nhiên quay đầu, nhìn thấy Ngật Kiều Tuyển đang nhìn mình liền xấu xa hô lên: “Kiều Kiều, ba đi nha! Con hãy nhìn bóng lưng vĩ đại của ba đi! Ba đi mua cam cho con!”

Ngật Kiều Tuyển: “...”

Úc Trạch xoay người Cố Diệp lại: “Đừng dính nhau nữa, đi thôi.”

Cố Diệp thề son sắt mà nói: “Em không về nhà, em muốn đi mua chó!”

Úc Trạch bật cười: “Bị kích thích rồi hả?”

Cố Diệp tức giận không nói: “Em muốn đi mua chó.”

Giải Thừa kể lại một chút chuyện Ngật Kiều Tuyển nuôi một con mèo chân ngắn gọi là Cố chó con. Úc Trạch cũng hết cách, cậu giống y một đứa trẻ ngây thơ vậy. Dù cho bất đắc dĩ nhưng trên miệng anh vẫn nói: “Mua, em muốn mua loại nào?”

Cố Diệp nghiêm túc nói: “Chân ngắn, chó Corgi, giống đực, đặt tên là Kiều Nhi.”

Giải Thừa không muốn quay về cùng cậu nên ghét bỏ nói: “Rốt cuộc kiếp trước hai người có bao nhiêu thù mà đời này có thể đánh nhau thành dạng vậy chứ? Em có phải đứa trẻ ba tuổi hay không vậy?”

Úc Trạch nhìn thái độ của Cố Diệp cũng biết thật ra cậu với Ngật Kiều Tuyển không có gì, anh cười nói: “Mua, em muốn nuôi gì thì nuôi cái đó. Sư tử hổ đều được, huống chi là một con chó.”

Cố Diệp cao hứng: “Anh yêu đẹp trai quá!”

Giải Thừa mệt tim hít sâu một hơi: “Cảm ơn nhưng hai người không cần chở tôi về đâu, tôi có thể tự mình đi về.”

Cố Diệp tò mò hỏi: “Anh có tiền mua vé máy bay rồi hả?”

Giải Thừa: “… Hai người cho tôi về cùng đi, cảm ơn.”

————

Sau khi về thủ đô, Cố Diệp liền kéo Úc Trạch đến cửa hàng thú cưng mua chó. Trên đường nhận được thông báo của trường học gửi tới, Cố Diệp xem xong cao hứng nói: “Em thi đỗ rồi! Ông chủ, em sẽ báo cáo cho anh sớm!”

Tâm tình Úc Trạch cực tốt khen: “Tuyệt.”

Ngay sau đó Cố Diệp nhận được tin của Triệu Bằng Vũ và Hạ Tường. Hạ Tường gửi một câu: Tớ thi đỗ rồi.

Triệu Bằng Vũ gửi một loạt các biểu tượng quỳ gối khóc. Cố Diệp ngoài ý muốn hỏi: Cậu không thi đỗ sao?

Triệu Bằng Vũ: Tớ sợ, vậy mà tớ cũng đỗ luôn rồi! Trời đất bao la, sao ông trời lại không bình thường khiến tớ cũng có thể thi qua vậy?!

Cố Diệp im lặng: “Cháu trai ngốc này, dọa tớ một phen rồi. Tớ còn tưởng rằng cậu không thi đỗ cơ.” Cố Diệp nói xong liền thấy tin gửi tới Úc Trạch. Cậu đến gần xem thử thì thấy anh đã gửi thông báo cho thư kí Lưu: Dọn cho Cố Diệp một căn phòng, em ấy sẽ tới thực tập.

Gần như một giây sau, thư kí Lưu liền hồi âm: Úc tổng, dọn thêm phòng làm gì ạ? Gian phòng nghỉ kia không đủ lớn sao? Chấn kinh.jpg

Cố Diệp lúng túng nói: “Hắn có ý gì chứ? Em là loại người này sao?”