Đem Yêu Thương Giấu Vào Ánh Trăng Tàn

Chương 14: Chồi non và lá vàng




Mùa đông ở Đại Lý lạnh hơn nhiều so với thành phố mà trước kia Trình Lạc Lạc sống, khiến cô có chút không quen, thường xuyên xuất hiện phản ứng bài xích với thời tiết, nhẹ thì cảm cúm mấy ngày, nặng có thể mắc các chứng bệnh hàn hoặc hô hấp. Vốn dĩ, sức đề kháng của cô đã yếu, lại thêm bệnh tật quấn người triền miên khiến cơ thể cô liên tục sụt cân, gầy đi trông thấy.

Cho dù thế nhưng cô vẫn thích ở lại nơi này, tiêu dao tự tại, có hôm mệt thì đắp chăn nhốt mình trong phòng, rảnh rang lại khoác thêm áo ra ngoài đi dạo. Hơn nữa, cư dân ở đây khá nhiệt tình, luôn hết mực giúp đỡ, thấy cô lủi thủi một mình, liền thay phiên nhau tới hỏi han chăm sóc. Dường như cô dần dần cảm nhận được hơi ấm tình thương.

Nghĩ cũng thật buồn cười, đáng nhẽ ra sự ấm áp và niềm thân thương thường xuất phát từ gia đình, còn cô lại không như thế, cô chưa từng nhận được những tình cảm đó từ người thân, những người được gọi là người thân luôn coi cô như một món đồ mà rao bán, chỉ cần được giá liền không thương tiếc mà đẩy cô đi. Những người mà cô luôn tâm niệm là người thân, lại chưa từng xem cô là người một nhà, chưa từng đối xử thật lòng với cô, càng chưa từng một chút nào suy nghĩ cho cảm nhận của cô.

Trước kia là vậy, bây giờ cũng vậy, cho dù Trình gia hay Thẩm gia đều chưa từng là nhà của cô. Ngoài bà nội Thẩm ra, không có ai trong số họ thực sự yêu thương cô cả.

Sáng sớm tinh sương, Trình Lạc Lạc khoác tấm áo choàng bằng nỉ dài qua đầu gối, cổ quàng khăn, đầu đội mũ, chân đi bốt da, mở cửa phòng homestay đi ra ngoài.

Thế nhưng khi vừa ra tới trục đường chính, trong bầu không khí đầy sương mờ, một thân ảnh quen thuộc xuất hiện trước mắt cô, khiến bước chân cô chợt khững lại.

Trời mùa đông xám bạc, tuyết đã ngừng rơi nhưng mây mù vẫn che khuất lối.

Trên các nẻo đường phủ đầy những vụn tuyết trắng tinh, hai hàng cây trụi lá, thỉnh thoảng gió mùa heo hút thổi qua.

Bóng lưng người đàn ông thẳng tắp, mang một nỗi cô độc và uy nghiêm, mặc dù lờ mờ nhưng Trình Lạc Lạc chỉ cần thoạt nhìn qua đã đoán được người ấy là ai.

Tựa như cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình chằm chằm, Thẩm Thiên Duật mơ hồ xoay người lại, ánh mắt nhìn thẳng về phía Trình Lạc Lạc, đôi con ngươi đen láy mờ mịt chẳng khác gì sương mù đang phảng phất giữa trời không.

Dường như anh đã đứng chờ ở đó khá lâu rồi, dáng vẻ sạch sẽ thơm tho thường ngày đã bị nhuốm không ít bụi trần, nhếch nhác và trụi lơ, thân hình cũng trở nên gầy gò, gương mặt hốc hác, đôi mắt sâu hun hút không nhìn thấy đáy.

Giữa miền trời đất tĩnh lặng, bốn mắt nhìn nhau đầy tạp xúc.



Không biết qua bao lâu, Thẩm Thiên Duật mới lững thững bước tới đứng đối diện với Trình Lạc Lạc, bước chân anh rệu rã và mỏi mệt, ánh mắt đờ đẫn nhìn cô, tựa như mặt hồ mùa thu, nhìn bình lặng nhưng lại đầy sóng ngầm.

“Lạc Lạc…” Giọng nói của anh vừa run vừa khàn, chắc là do đứng dưới trời lạnh quá lâu, cộng thêm cảm xúc trào dâng, khiến sắc mặt anh trắng bệch như giấy.

Trình Lạc Lạc hai tay đút túi áo, thong dong ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt quét nhanh trên người anh một lượt, mới lên tiếng hỏi: “Sao anh lại tới?”

“Anh… tới tìm em…” Cơ thể Thẩm Thiên Duật không ngừng run rẩy, làn môi anh trở bên bạc phếch theo màu da, mái tóc nhuốm hơi sương ẩm ướt, ngay cả hai hàng mi cũng dính đầy nước, khó khăn lắm mới mở miệng ra nói thành lời được. “Em nghỉ ngơi như vậy là đủ rồi, theo anh về đi có được không?”

Những tháng ngày qua, Thẩm Thiên Duật gần như phát điên lên đi tìm Trình Lạc Lạc khắp nơi, không ăn không ngủ, ngày ngày sầu ưu ngồi trong góc phòng uống không biết bao nhiêu rượu, say khướt rồi lại lấy ra tấm ảnh cưới vẫn còn mới tinh đặt gọn ghẽ trong hộc tủ suốt hai năm ra ngắm nhìn. Trước kia, cô muốn đặt ở phòng khách thì anh một mực không chịu, hiện tại lại như một kẻ khờ ôm bức ảnh đứng sừng sững ở chính diện phòng khách.

Như thế thì sao?

Cô cũng đã đi rồi.

Đi tới nơi không một ai hay biết.

Dường như cô đã hoàn toàn mất hết hi vọng đối với anh rồi, mọi thứ đều được cô dọn sạch sẽ, chỉ còn sót lại duy nhất bức ảnh cưới này.

Lần đầu tiên anh biết được cảm giác khẩn trương, lo sợ lo mất, trong lòng không ngừng trồi lên sự lo lắng, lần này cô ra đi sẽ không bao giờ trở lại nữa.

Con người ta cũng thật kì lạ, khi cô ấy hết lòng hết dạ ở bên cạnh thì thờ ơ bỏ mặc, lúc cô ấy đi rồi lại phát điên đi tìm.

Tại sao vậy?



Vì chấp niệm hay vì không can tâm?

Vì yêu hay vì không nỡ?

Nếu là vì yêu thì tại sao lại không đối xử tốt với cô ấy một chút, dịu dàng hơn với cô ấy, quan tâm cô ấy hơn. Nếu chỉ vì chấp niệm mà không phải yêu thì vì sao lại phải gấp rút tìm kiếm, vì sao lại như một con chó điên khiến người khác nhìn vào cũng phải khiếp sợ.

Lòng người… đúng là khó hiểu thực sự.

Gió thổi mây tan, mây trời chuyển động…

Lòng người cũng thế, luôn luôn dịch chuyển trong im lặng, dẫu cho yêu nhiều đến bao nhiêu thì đến một thời gian nào đó cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, muốn buông lơi, muốn được giải thoát.

Giống như Trình Lạc Lạc hiện tại vậy!

Cứ tưởng khi gặp lại Thẩm Thiên Duật thì cô sẽ lúng túng và não nề, nhưng không, hiện tại đứng đối diện với anh thế này, Trình Lạc Lạc rất điềm tĩnh, điềm tĩnh tới mức cô có thể nghe thấy tiếng thở của chính mình: “Trước khi rời đi tôi đã để lại đơn ly hôn rồi mà, tôi tưởng mình đã tỏ rõ thái độ với anh rồi chứ!”

Những lời nói đó của Trình Lạc Lạc phát lên âm thanh rất nhẹ, tựa như một cơn gió thoảng qua, nhưng khi vào tai Thẩm Thiên Duật, ngấm vào máu thịt anh lại trở lạnh lẽo biết bao.

Anh hoảng hốt bước lên muốn nắm lấy cánh tay cô, nhưng lại bị cô nghiêng người né tránh, kết quả hụt tay, kéo theo đáy lòng cũng hụt hẫng: “Xin lỗi… trước kia đều là anh sai, muôn vạn lần đều do anh không đúng, nhưng xin em… về với anh đi, được không? Anh thực sự không thể nào sống thiếu em được, những ngày qua đối với anh cứ như một giấc mộng vậy, cực kì đáng sợ…”

Gió thổi vù vù khiến chiếc lá úa vàng rơi trên mặt đất bay lên cao, xoắn một vòng tròn, cuối cùng an vị trên vai áo của Trình Lạc Lạc. Cô điềm đạm khoát tay nhặt lấy chiếc lá, đưa lên trước mặt mình, cẩn thận ngắm nghía, thỉnh thoảng lại lật trước lật sau. Chiếc lá đã phai màu, cuống lá đang dần thối rữa, thân lá mềm nhũn theo tháng năm, có lẽ đã rụng xuống được mấy ngày.

Chuyên tâm chăm chú như thế, không biết qua bao lâu, hai mắt Trình Lạc Lạc chợt loé lên, khoé môi giật giật như cười như không: “Anh nhìn chiếc lá này xem, lúc nó đâm đồi thì đẹp biết bao, khi rụng xuống lại tiêu điều biết bao… Khi chiếc lá vẫn còn khoe sắc trên nhành cây, có rất nhiều người ngước mắt ngắm nhìn, nhưng khi nó rụng xuống, lại bị người ta không thương tiếc dẫm lên, dù biết sẽ dần lụi tàn nhưng nó chưa bao giờ phai đi. Con người ta khi tràn đầy tình yêu và hi vọng sẽ giống như chiếc lá xanh trên cành, nhưng khi đã gom đủ thất vọng rồi sẽ chờ tới thời điểm thích hợp lặng lẽ rơi xuống, nhường chỗ cho chồi mới vươn lên, không phải sao?”