Nắng chói chang trên đỉnh đầu, gió thổi bay chiếc khăn quàng.
Tần Tùy Tùy – bị đám người mắng chửi là chó săn của Bộ Thanh Nguyên, nàng đứng cùng Bộ Thanh Nguyên ở trên cồn cát cao đầy gió, phía đối diện với họ chính là Thời Vũ, hắn cũng như họ đang ngồi trên một cồn cát cao bị ánh nắng chiếu chói chang. Hai người nhìn qua phía hắn, có thể thấy Thời Vũ rất sợ nóng, hắn dùng mũ áo choàng kín mặt mũi không chừa một chỗ nào.
Hắn khoác áo choàng màu đen dựa lưng vào tường cát, nhìn hắn lúc này khô héo như một cái cây sắp chết vậy, chỉ để lộ đôi mắt đen láy của hắn thỉnh thoảng lại liếc về phía hai người họ. Sau khi bị Tần Tùy Tùy cùng Bộ Thanh Nguyên phát hiện hắn cứ thỉnh thoảng liếc mắt nhìn thì hắn lại làm ra vẻ như không có chuyện gì quay mặt mặc kệ mọi thứ.
Bộ Thanh Nguyên nhìn hắn, ít khi hắn thấy Thời Vũ như bây giờ, hiện ra một chút đáng yêu của thiếu niên.
Bộ váy màu trắng mà Tần Tùy Tùy đang mặc bị gió thổi sát vào người Bộ Thanh Nguyên, vóc dáng Tần Tùy Tùy ở cái nơi sa mạc rộng lớn này càng nhỏ xinh hơn.
Nàng ta vừa chống tay vào eo vừa nói: ”Ta phải làm cái gì bây giờ? Trước khi ta có thể gây dựng lại ‘Tần Nguyệt Dạ’ thì tên Kim Quang Ngự đã chạy trốn, ta còn phải phái một số người đi truy bắt hắn. Chờ cái tên Kim Quang Ngự kia nghỉ ngơi đủ rồi ta sẽ đi giết hắn, ta sẽ dọn dẹp sạch sẽ bọn chúng”.
Bộ Thanh Nguyên cầm chiếc quạt khẽ quạt mát cho Tần Tùy Tùy rồi thong thả ung dung đáp: ‘’Tên Kim Quang Ngự không dám quay lại đây giết người đâu, cho dù võ công của hắn đứng đầu giới võ lâm nhưng Tần Nguyệt Dạ chúng ta cũng không phải là một đám dễ đối phó. Huống chi bây giờ võ công của hắn chưa chắc đã đứng đầu thiên hạ. Giờ chúng ta phải xem xem tại sao tên Kim Quang Ngự kia lại vội vàng chạy trốn, có thể hắn muốn đi tìm vị nữ lang kia, cho nên tạm thời chúng ta không có nguy hiểm gì cả. Bây giờ việc mà chúng ta cần làm là sai một nhóm người đi truy sát Kim Quang Ngự, còn nữa phải gửi tin tức này tới cho vị nữ lang đó để nàng ta có thể tự bảo vệ mình. Chờ sau khi chúng ta xây dựng lại Tần Nguyệt Dạ, tìm được tung tích của cái tên Kim Quang Ngự đó, chúng ta sẽ đi xuống núi và giết hắn “.
Tần Tùy Tùy đứng khoanh tay, nàng vẫn có một chút không vui.
Bộ Thanh Nguyên lại tiếp tục nói:” Về phần ngươi, Thời Vũ nếu ngươi muốn đi thì đi đi”.
Tần Tùy Tùy liền nổi giận:” Thời Vũ, hắn chính là người đắc lực nhất lúc này mà ta có thể dùng. Ta đi đâu để kiếm một tên sát thủ ngoan ngoãn như hắn? Chỉ cần cho hắn cái ăn, cái uống, cung cấp đủ bạc cho hắn, thậm chí ta còn không cần quan tâm xem hắn đang bị cái gì. Hắn đi rồi, ai sẽ làm việc cho ta? Tần Nguyệt Dạ vừa mới trải qua một trận nội loạn, bây giờ lòng người không thuận ngoại trừ Thời Vũ luôn là một kẻ lạnh lùng thì còn ai sẽ nghe ta, tin lời của ta?”.
Bộ Thanh Nguyên vuốt v e khuôn mặt nhỏ xinh của Tần Tùy Tùy rồi nói:” Ta đây“.
Tần Tùy Tùy:” Hừ”.
Bộ Thanh Nguyên kiên nhẫn dỗ dành Tần Tùy Tùy ngang bướng:” Ta không đùa, Thời Vũ tuy hắn rất dễ để sai việc nhưng hắn chỉ thích hợp giúp nàng đi giết người không thích hợp với việc giúp nàng gây dựng lại Tần Nguyệt Dạ. Ta đoán hắn muốn rời khỏi đây, tên Kim Quang Ngự đã chạy trốn, ta đoán hắn có lẽ sẽ đi về hướng Kinh thành. Chi bằng để Thời Vũ giúp chúng ta tìm hiểu tình hình nếu tên Kim Quang Ngự thật sự đi kinh thành. Chúng ta ở bên này làm xong việc gây dựng lại sẽ đi đến kinh thành, tìm Thời Vũ sau đó cùng nhau giết tên Kim Quang Ngự’’.
Tần Tùy Tùy lúc này im lặng suy nghĩ: ”Kim Quang Ngự kia không thể tha cho hắn được’’.
Bộ Thanh Nguyên gật đầu.
Tần Tùy Tùy suy nghĩ thật kĩ càng, cuối cùng thì tâm trạng của nàng ta cũng đã vui lên được một chút, nàng liền suy nghĩ đến chuyện khác. Ngẩng mặt lên đưa mắt nhìn Bộ Thanh Nguyên, hắn liền hiểu ý nàng, mỉm cười đi đến một chỗ khác cạnh nàng, cầm quạt tiếp tục quạt cho nàng.
Tâm trạng của Tần Tùy Tùy tốt lên bèn nói: ‘’Nhưng để Thời Vũ đi giết một vị nữ lang yếu ớt, ta nghe nói vị nữ lang đó vô tội, rất đáng thương’’.
Bộ Thanh Nguyên nhìn nàng cười rồi không nói gì.
Thắt lưng của Bộ Thanh Nguyên bị Tần Tùy Tùy đụng vào, Tần Tùy Tùy lại tiếp tục ngọt ngào nói: ‘’Bộ ca ca, chàng có suy nghĩ gì về chuyện này?”.
Bộ Thanh Nguyên cúi người ghé sát tai nàng nói vài câu, Tần Tùy Tùy khép hai tay lại rồi nở nụ cười. Một lúc sau, Thời Vũ đi tới chỗ hai người nói chuyện. Tần Tùy Tùy hắng giọng, vừa cười vừa nói với Thời Vũ:” Thời Vũ, ta có thể cho ngươi đến kinh thành nhưng ngươi phải giúp ta điều tra tên Kim Quang Ngự đó có ở kinh thành không?”.
Thời Vũ: ‘’Được”.
Trên trán Tần Tùy Tùy nổi gân xanh giật giật, nghe giọng điệu của Thời Vũ, nàng biết chắc chắn Thời Vũ không quan tâm bao nhiêu đến Kim Quang Ngự. Bộ Thanh Nguyên đứng bên cạnh nàng ho nhẹ, Tần Tùy Tùy đè nén sự tức giận trong lòng, vừa cười vừa tiếp tục nói:” Thời Vũ, bây giờ có một số chuyện khó xử. Dù sao ngươi bây giờ là người đứng đầu của Tần Nguyệt Dạ là sát thủ có tiền thưởng cao nhất, ngươi đi giết Ương Ương của ngươi thì có thể có tiền sao? Dù Tần Nguyệt Dạ của chúng ta là nơi đặt đơn giết người nhưng các ngươi cần phải cung kính, trung thành với ta”.
Thời Vũ giật mình, hắn không ngờ bây giờ giá để hắn giết người lại tăng cao đến vậy.
Tần Tùy Tùy muốn dùng lý do này khiến cho Thời Vũ bỏ suy nghĩ gi3t chết vị nữ lang yếu ớt, vô tội kia, phải làm hắn suy nghĩ lại. Thời Vũ thật vô tình, không ngờ chính bản thân hắn lại nghĩ ra cách này: ‘’Ta đưa ngươi thêm tiền’’.
Tần Tùy Tùy liếc hắn rồi nói: ‘’Một tên keo kiệt giống thần giữ của như ngươi mà lại chịu chi tiền ra sao?”.
Giọng điệu của nàng có chút chua xót, từ nhỏ nàng lớn lên cùng với Thời Vũ, nhưng nàng chưa bao giờ lấy được một xu nào từ tay hắn. Chỉ vì giết một người, mà Thời Vũ tự bỏ tiền ra?
Tần Tùy Tùy cố gắng nhịn xuống giọng điệu chua ngoa vì Thời Vũ nhìn nàng một cách kì quái rồi nói:’’Ta việc gì phải bỏ tiền, ta trực tiếp đưa ngươi tiền’’.
Thời Vũ có một tính cách vô cùng tốt đẹp đó là: ‘’Hắn sẽ không bao giờ nợ tiền bạc của ai’’.
Và vì vậy cũng đừng có ai được phép mắc nợ hắn.
—
Thời Vũ nghĩ ra cái cách này, có lẽ hắn thật sự muốn giết cái người ở gần kinh thành kia.
Tần Tùy Tùy không thể thuyết phục được suy nghĩ của hắn vì vậy nàng bực bội vẫy tay cho hắn rời đi.
Tòa lầu chính của “ Tần Nguyệt Dạ” đã bị phá hủy nhưng trong giang hồ, ai ai cũng muốn tranh giành cho nên thuê sát thủ buôn bán mạng người vốn dĩ là chuyện bình thường. Thời Vũ chọn được một đơn giết người có giá cao ngất ngưỡng lại vừa hay cái đơn đó ở sát kinh thành, nửa đêm canh ba, Thời Vũ bịt mặt bằng chiếc khăn màu đen đến gặp kẻ thuê sát thủ.
Người đó sống ở Đôn Hoàng, Thời Vũ cầm đơn giết người đi tìm người thuê, người đó sống trong một phủ có ba tầng, bên ngoài phủ canh gác nghiêm ngặt. Những tên lính canh này chẳng gây chút khó khăn nào với Thời Vũ, hắn dễ dàng xâm nhập vào phủ, mở cửa sổ, hắn gõ hai lần lên cánh cửa sổ, lấy ra tờ đơn giết người.
Ngay cả khi người đó ở trong phòng mình thì cả người vẫn vô cùng đề phòng. Khi Thời Vũ bước vào, khuôn mặt của người đó ẩn trong bóng tối, người đó bịt mặt mũi còn kín hơn Thời Vũ. Thời Vũ cảm thấy rất kì quái, hắn im lặng đánh giá đối phương.
Đèn trong góc phòng không sáng nhưng hắn có thể nhận ra người ngồi trong góc là một vị công tử còn khá trẻ. Người đó không biết Thời Vũ có thể quan sát được ban đêm, còn tưởng rằng Thời Vũ không nhìn thấy hắn nên đã mở miệng nói: ‘’Ta đã đặt đơn này, ta nghe nói không có việc gì mà “Tần Nguyệt Dạ” không thể làm được. Bạc ta cũng đã đưa đủ vì sao ngươi lại đến đây vào đêm khuya?”.
Thời Vũ rõ ràng nhìn thấy đối phương cầm một cây kiếm giấu dưới tay áo, cả người gồng lên, nhìn chằm chằm hắn.
Thời Vũ mặc kệ người đó rồi hắn mở miệng nói ra lý do hắn đến đây vào đêm nay:” Ta đến để xác nhận với ngài lần cuối theo quy tắc của Tần Nguyệt Dạ. Người bị ám sát không phải là mệnh quan triều đình, người có Tước vị* hoặc có quyền cao chức trọng “.
*Tước vị ở đây có thể chỉ những người máu mủ, quan hệ với vua: vương gia, bá tước công hầu,…
Đối phương nghe xong liền thả lỏng:” Ngươi cứ yên tâm đi, ta đã tìm hiểu về quy tắc của “ Tần Nguyệt Dạ”, ta sẽ không phá luật của các ngươi. Dù giết người nhưng sẽ không khiến quốc gia bị ảnh hưởng. Người trong giang hồ không liên quan đến triều đình, quy tắc này ta đã rõ”.
Thời Vũ:” Được “.
Thời Vũ nhảy từ trên cửa sổ xuống, hai chân thon dài của hắn nhẹ nhàng tiếp đất, chậm rãi đi về phía người đó. Người đó nhìn thấy Thời Vũ bước đến, cả người căng thẳng đến độ căng cứng cả người, Thời Vũ đến trước mặt người đó rồi dừng lại nói:
” Ta có thể tiếp nhận đơn của ngươi nhưng ta có một yêu cầu, ngươi hãy đặt thêm một đơn nữa giành cho ta. Cả hai người ta đều sẽ giết, ngươi viết đơn đi, ta không cần tiền, ta giết miễn phí, ta tiếp nhận đơn của ngươi còn ngươi chỉ cần trả tiền đơn đặt mạng người đầu tiên thôi “.
Vị công tử trẻ tuổi đặt đơn: ”…”.
Trong lòng vị lang quân có chút bực bội như vậy thì có gì khác nhau? Không phải thù lao đều như nhau sao?
Hắn cẩn thận xác minh lại:” Ta không biết ngươi cần ta viết cái đơn này để giết ai?”.
Thời Vũ:” Phái ta đi giết người trong lòng ta, nàng ấy không phải là người trong triều đình chỉ là một vị nữ lang bình thường, giết rất nhẹ nhàng “.
Vị công tử trẻ tuổi:”…?????????????”.
Thời Vũ uy hiếp vị công tử trẻ tuổi:” Nếu ngươi đặt đơn giết người này, ta sẽ nhận hai đơn giết người với giá ngang nhau, nếu ngươi không đặt đơn… Ngươi dám không đặt đơn?”.
Vị công tử trẻ tuổi:”…”.
Vị công tử cố gắng nói hai câu với hắn, vị công tử đó biết vị nữ lang kia vô tội, nàng ấy không làm gì hắn nhưng Thời Vũ lại đe dọa hắn một cách hùng hồn như vậy… Ngoài cửa đám canh gác kẻ mang rượu kẻ thì đem gạo căn bản không phát hiện Thời Vũ đã đột nhập. Trước sự đe dọa của Thời Vũ và để bảo vệ bản thân, vị công tử trẻ tuổi đáp ứng yêu cầu vô lý của Thời Vũ.
Thời Vũ lúc này mới cảm thấy thỏa mãn rời khỏi đó, hai đơn giết người liền nhau, đưa cho Tần Tùy Tùy nhìn, chẳng phải như vậy là được rồi sao?
—
Đầu tháng 5, Thích Ánh Trúc cùng nhũ mẫu đi dạo trên phố ở trấn nhỏ dưới chân núi Lạc Nhạn ngoài kinh thành.
Thành nhũ mẫu rất lo lắng, sốt ruột, đã ba ngày kể từ ngày hết thuốc mà Hầu phủ vẫn chưa đưa tới. Số bạc hàng tháng đã chậm ba ngày, cơ thể và xương cốt là những thứ quan trọng nhất đối với bệnh tình của nữ lang, Thành nhũ mẫu sợ đám người Hầu phủ quên vì vậy bà xuống dưới chân núi tìm một tiệm thuốc hỏi han.
Tiệm thuốc đó có treo bảng của Tuyên Bình Hầu phủ, lúc trước Thành nhũ mẫu đều lấy dược, lấy bạc từ chỗ tiệm thuốc này.
Nghe Thành nhũ mẫu nói muốn xuống núi lấy thuốc, trong lòng Thích Ánh Trúc dao động, nàng nói vài câu nhẹ nhàng, ngọt ngào bày tỏ nàng muốn xuống núi cùng với bà. Thành nhũ mẫu quan tâm đ ến bệnh tình của nữ lang, bà cảm thấy nữ lang nên đi bộ nhiều hơn một chút thì cơ thể của nàng mới tốt lên được vì vậy bà đã đồng ý mang nàng cùng nhau xuống núi.
Thích Ánh Trúc cúi đầu đi theo sau lưng Thành nhũ mẫu, trong lòng nàng nghĩ đến tên của tiêu cục kia.
Thời Vũ đã đi lâu như vậy trong lòng nàng vừa quan tâm vừa lo lắng cho hắn, tên của tiêu cục nàng vẫn còn nhớ loáng thoáng vì Thời Vũ từng nói hắn làm việc ở tiêu cục đó. Nàng nghĩ hắn có thể là học đồ ( người học việc) ở cái tiêu cục kia, hắn rời đi một thời gian dài như vậy có lẽ là do tiêu cục phái hắn đi bảo hộ nên hắn mới rời khỏi kinh thành.
Nàng theo lời Thời Vũ miêu tả, nàng không biết tiêu cục nằm ở thị trấn nhỏ dưới chân núi Lạc Nhạn hay nằm ở trong kinh thành. Nàng xuống núi tìm người hỏi vị trí tiêu cục không biết như vậy có được không? Nếu như điều nàng nghĩ là sai hoặc Thời Vũ đã sớm trở về nhưng hắn không muốn gặp nàng thì sao? Nàng cứ vội vàng đi tìm hắn như vậy rất ngại ngùng.
Trong lòng Thích Ánh Trúc lóe lên một vài suy nghĩ nhỏ nhặt nhưng lòng nàng vừa có chút chột dạ vừa có chút ngại ngùng, mà quan trọng là nàng không biết phải làm sao nữa. Vì Thích Ánh Trúc bệnh tật quanh năm, Thành nhũ mẫu nhìn thấy nàng như vậy cũng không quá để tâm. Thấy Thích Ánh Trúc càng đi càng chậm, Thành nhũ mẫu trong lòng có chút lo lắng cho thân thể của nàng.
Kẻ khác mệt mỏi cùng lắm ngồi nghỉ một chút sẽ không sao nhưng nữ lang nhà bà mà mệt mỏi không chừng có thể sẽ phát bệnh.
Thành nhũ mẫu nắm lấy tay nữ lang nhà bà cả hai cùng nhau đứng dưới mái hiên của một cửa hàng trong thị trấn. Thích Ánh Trúc nhìn Thành nhũ mẫu bằng ánh mắt khó hiểu, tay bà chỉ về một hướng: ‘’Nữ lang, cái tiệm thuốc kia chỉ còn cách đây một đoạn. Nếu nữ lang cảm thấy mệt không bằng ngài ở lại chỗ này nghỉ ngơi chờ bà lão này quay trở lại “.
Thích Ánh Trúc ngẩn người rồi gật đầu.
Đợi đến khi bóng dáng của Thành nhũ mẫu đã khuất bóng, trong lòng nàng có chút bối rối nhưng rất kiên quyết xoay người vào cửa hàng phía sau để hỏi về tiêu cục kia, hỏi chủ của cửa hàng nàng mới biết ở đây đúng là có một cái tiêu cục. Trấn trên chỉ có duy nhất một tiêu cục tên là “ Uy Mãnh tiêu cục” Thích Ánh Trúc dù sao cũng là một mỹ nhân tuyệt sắc khuynh thành dù nàng chỉ hỏi đường nhưng tiểu nhị ở đó vẫn rất nhiệt tình đích thân đưa nàng đến chỗ tiêu cục kia.
Dọc đường đi trái tim của tiểu nhị cứ đập loạn, hắn chưa bao giờ gặp được một vị tiểu thư nào xinh đẹp đến vậy. Hắn hỏi xuất thân của nàng nhưng lời tiểu nhị đa phần nàng đều không nghe thấy. Tiểu nhị nghĩ nàng ngại ngùng cho nên hắn không nói gì nữa. Bọn họ cuối cùng cũng đến được Uy Mãnh tiêu cục nhưng lại bị người của Uy Mãnh tiêu cục ngăn lại.
Tiêu sư nói chuyện nhẹ nhàng với Thích Ánh Trúc khác hẳn ngày thường nhẹ nhàng hơn hẳn ba phần:” Tiểu thư, nơi này của bọn ta không thể tùy tiện bước vào. Có phải người có việc cần bảo hộ không?”.
Thích Ánh Trúc vội vàng lắc đầu, trong lòng nàng khẩn trương, đè nén cảm giác ngại ngùng, nàng chần chờ một lúc rồi mở miệng:” Ta muốn tìm một người, đại ca có phải gần đây các ngươi có một chuyến bảo hộ mới về phải không? “.
Tiêu sư cười rồi trả lời nàng:” Nơi này của chúng ta hằng ngày đều có chuyến tiêu lui tới nhưng khó mà nói ra được. Ngươi nói ngươi muốn tìm ai?”.
Ánh mắt của tiểu nhị dẫn đường sáng hẳn lên mà nhìn chằm chằm đến tiêu sư cũng không chớp mắt nhìn nàng chằm chằm, mặt Thích Ánh Trúc cúi xuống: ‘’Ta tìm Thời Vũ “.
Thời Vũ chưa bao giờ làm việc cho Uy Mãnh tiêu cục, ở Uy Mãnh tiêu cục ngoài Hồ lão đại và một số kẻ đứng đầu biết hắn thì hầu như tất cả những người ở đây đều không biết đến sự tồn tại của Thời Vũ.
Thật ra Thích Ánh Trúc vừa lo lắng vừa suy nghĩ miên man, chợt tiêu sư nói với nàng: ‘’Có! Ở chỗ bọn ta đúng là có người như vậy, hắn vừa mới đi bảo hộ về, tiểu thư người quen biết với hắn sao?”.
Thích Ánh Trúc rất ngạc nhiên, trong lòng thấy ngọt ngào, lòng nàng đã yên bình trở lại. Nói như vậy không phải là Thời Vũ tránh mặt không muốn gặp nàng, hắn thật sự đã trở về?
Trước cửa tiêu cục có một vị tiểu thư nhan sắc khuynh thành nên rất nhiều kẻ dừng chân nhìn ngắm nàng. Tiêu sư đang nói chuyện với nàng liền giơ tay chỉ về một hướng rồi cười lớn nói:” Sử Vũ, có người tìm ngươi’’.
Tim của Thích Ánh Trúc đập nhanh, nhanh đến nỗi khiến nàng nhói đau.
Nàng đột ngột xoay người lại, nàng nhìn theo hướng tiêu sư chỉ thấy một nhóm ba bốn người đứng bên cạnh nhau. Trong số những người đứng ở đó không có người mà nàng quen biết.
Trước sự bối rối của nàng, có một thanh niên trẻ tuổi đôi mắt sáng lên, né những người khác mà đi về phía nàng: ‘’Ta là Sử Vũ, tiểu thư, nàng muốn tìm ta sao?”.
Thích Ánh Trúc:”…”.
Nàng sững sờ lùi lại phía sau, hai má đỏ bừng:” Không, ta tìm sai người rồi’’.
Sử Vũ không chịu buông tay, đuổi theo phía sau nàng: ‘’Tiểu thư, sao nàng lại tìm ta, người mà nàng tìm là ai? Nếu có khó khăn gì thì hãy nói ra ta sẽ cố gắng giúp đỡ nàng’’.
—
Thành nhũ mẫu cùng người ở hiệu thuốc cãi nhau một trận, tiệm thuốc không chịu cung cấp thuốc mà còn cười nhạo nhũ mẫu: ‘’Vị tiểu thư đó là một con ma ốm yếu bệnh tật, Hầu phủ đã cung cấp thuốc cho nàng ta đã tốt lắm rồi, chỉ là chậm hai ngày thôi mà. Đợi đi không lẽ Hầu phủ lại nợ thuốc của các ngươi sao?”.
Thành nhũ mẫu:” Lúc trước các ngươi nói vậy đã tốt rồi. Tiểu thư của ta cha mẹ qua đời sớm, Hầu phủ nuôi dưỡng tiểu thư. Tiểu thư sức khỏe ốm yếu, quanh năm bệnh tật, luôn luôn uống thuốc mới chống đỡ được. Thân thể của tiểu thư nhà ta không chờ được, các ngươi có thể cung cấp thuốc trước có được ko?”.
Tiểu nhị ở tiệm thuốc đã hết kiên nhẫn:” Các ngươi cũng nhìn các ngươi đi, không biết đã dùng biết bao nhiêu dược liệu quý giá, gần đây trời mưa liên tục, dược liệu còn chưa đến được cho nên các ngươi chờ tiếp đi’’.
Thành nhũ mẫu còn muốn nói tiếp thì một người khách bước vào:” Tiểu nhị, ta tới mua dược. Lần trước các ngươi nói có nhân sâm một trăm tuổi các ngươi có thật sao, các ngươi không gạt ta đúng không?”.
Thành nhũ mẫu vừa nghe vị khách đó nói xong cảm thấy không đúng:” Không phải các ngươi nói gần đây trời mưa dược liệu không đến được sao? Nhân sâm trăm năm vốn là dược liệu của tiểu thư nhà ta. Có phải các ngươi đã tham lam phần dược liệu mà Hầu phủ đưa cho tiểu thư đúng không? Ta, ta sẽ đi Hầu phủ kiện các ngươi”.
Tiểu nhị của tiệm thuốc bị Thành nhũ mẫu nói trúng tâm tư, nghe bà nói vậy liền gào lên:” Đi kiện đi! Có bản lĩnh thì các ngươi đi kinh thành đi, các ngươi cũng không nhìn xem bây giờ thân phận của các ngươi là cái gì, các ngươi cho rằng Hầu phủ sẽ cho các ngươi vào cửa sao?”.
Thành nhũ mẫu vén tay áo lên muốn tranh luận với tên tiểu nhị đến cùng nhưng tên tiểu nhị của tiệm thuốc rất khôn ngoan, kêu bốn năm người cùng nhau đi lên bao vây Thành nhũ mẫu, nói rằng mama đến để gây sự, đem Thành nhũ mẫu đuổi ra ngoài. Tên tiểu nhị chống nạnh, bộ dạng vênh váo tự đắc đạp lên bậc thang rồi nói:” Mau cút đi! Nếu ngươi còn quậy ta liền đem ngươi đến quan phủ “.
Bà lão mập mạp ngã trên mặt đất, xương cốt cả người đều nghe được tiếng “ Rắc”. Thành nhũ mẫu rất tức giận nhưng lại sợ Thích Ánh Trúc lo lắng, không dám cùng tiệm thuốc tranh cãi đến cùng. Thành nhũ mẫu chỉ có thể đè nén sự tức giận vào trong lòng, ép dạ cầu toàn (nhịn nhục để hoàn thành công việc một cách suôn sẻ, tốt đẹp):” Chờ dược liệu vào được, các ngươi phải nhớ đến tiểu thư nhà ta. Thân thể của tiểu thư chúng ta không thể không có thuốc”.
Tên tiểu nhị cười lạnh, khinh bỉ rồi quay người đi vào bên trong tiệm thuốc.
Thành nhũ mẫu chịu đựng tất cả sự tủi nhục, ở trong lòng mắng chửi cái đám người ở trong tiệm thuốc đúng là một đám mắt chó nhìn người ( coi thường người khác khi họ rơi vào tình thế khó khăn) nhưng bà vẫn đứng lên phủi sạch áo quần gắng không cho nữ lang nhà mình nhìn ra được điều gì.
Thành nhũ mẫu cảm thấy bà che dấu không đến nỗi nào mới đi tìm Thích Ánh Trúc. Bà không ngờ khi bà tìm thấy Thích Ánh Trúc, trợn mắt há hốc mồm ( ngạc nhiên đến độ kinh sợ) mà nhìn vào người đang đi bên cạnh tiểu thư, quấn quanh Thích Ánh Trúc đuổi thế nào cũng không đi tên là Sử Vũ.
Thành nhũ mẫu kì quái nhìn Thích Ánh Trúc rồi nói với nàng bằng giọng điệu kì quái:” Sử Vũ”.
Không phải là đồng âm với cái tên tiểu tử đó sao.
Thích Ánh Trúc xoay mặt nhìn thấy ánh mắt của Thành nhũ mẫu, nàng bĩu môi, nói với người trẻ tuổi đó: “ Ta thật sự là nhầm người, ta không quen biết ngươi, ngươi có thể không đi theo ta nữa được không? Nhũ mẫu, người kêu hắn rời đi đi?“.
Thành nhũ mẫu chậm rãi lên tiếng cười nhạo:” Như vậy làm sao được, không phải người tìm “Sử Vũ” sao? Sử Vũ này không phải đã đến rồi sao?”.
Thích Ánh Trúc tức giận, dậm chân: ‘’Nhũ mẫu”.
Thành nhũ mẫu đã hạ quyết tâm muốn dạy dỗ nàng một chút, nàng không chịu viết thư cho Đường nhị lang mà mỗi ngày ngốc nghếch viết “ Thời Vũ”. Tiểu thư đúng là quá ngốc nghếch.
—
Vì vậy dọc con đường bên cạnh sông trở về núi, hai chủ tớ Thích Ánh Trúc cùng nhau đi phía trước, cái người trẻ tuổi tên “ Sử Vũ” thì lẽo đẽo theo phía sau.
Thành nhũ mẫu vô cùng bình tĩnh có ý nhường vị trí đi bên cạnh nữ lang, Thích Ánh Trúc buồn bực đi tuốt về phía trước, Sử Vũ cứ tỏ ra vô cùng ân cần đối với nàng. Thích Ánh Trúc cúi đầu không nói gì, Sử Vũ nhanh mồm nhanh miệng đem mười tám đời tổ tông ra giới thiệu đầy đủ với Thích Ánh Trúc:” Thích tiểu thư, ngươi đừng có chạy trốn ta, mấy lời vừa rồi ta nói ngươi có nghe không? Nói thật gia cảnh ta không tệ đâu, nhà chúng ta có ruộng, có phòng ở nếu sau này chúng ta kết hôn…”.
Thành nhũ mẫu kiên nhẫn cười cười: Bà già ta nhìn ra tên tiểu tử này rất nhiệt tình cũng là người tốt, chính là tiểu thư không chịu hiểu nên chịu sự giáo huấn này.
Thích Ánh Trúc nhấp môi, buồn bực vặn vẹo người:” Ta không có muốn thành thân cùng với nhà ngươi, ngươi hiểu lầm rồi…”.
Sử Vũ nói:” Trước lạ sau quen thôi, chúng ta hôm nay kết bạn, ngươi có cần sự giúp đỡ thì cứ kêu ta. Ngươi thật sự sống trên núi Lạc Nhạn sao, ngươi xuống núi vì muốn mua cái gì sao, ta giúp ngươi đem về nhà. Ta nói cho ngươi biết, ta dốc hết sức lực…”.
Thích Ánh Trúc cố gắng thoát khỏi cái tên này, bỗng nhiên nàng nghe được bên sông có tiếng người hét lên. Dòng người phía trước bỗng trở nên đông đúc, chen chúc về phía sông, một cô gái chạy ngang qua đụng phải nàng, làm cho nàng lảo đảo xém chút thì rớt xuống sông. Thành nhũ mẫu không có cách nào để kéo nàng, cái tên Sử Vũ đó lại chìa tay ra kéo tay nàng lại.
Sử Vũ: “ Cẩn thận”.
Thích Ánh Trúc nhìn hắn cảm kích, trong lòng vẫn rất sợ hãi mà né đường gần bờ sông. Những cành liễu tung bay theo gió, Thích Ánh Trúc theo dòng người nhìn lại, trong lòng bực bội: Tại sao mọi người đều chạy về hướng bên này.
Núi non xanh biếc, dòng nước xanh trong, sóng đập dập dềnh.
Một cây tre dài vắt ngang mặt nước, một thanh niên mặc bộ võ phục màu đen pha đỏ sẫm đứng trên cây tre dài, trên tay cầm một cây tre rất dài khác để điều khiển phương hướng. Chỉ cần hai cây tre này, chàng trai đó đã đứng vững trên mặt nước, xuôi theo dòng nước.
Mặt trời chiếu vào đôi lông mày đầy hung dữ của vị thiếu niên đó, tất cả mọi người đều hiểu thế nào là bóng dáng tỏa sáng rực rỡ.
Tay chân hắn thon dài, hắn từ từ chèo lên những chiếc cọc tre, đôi giày màu đen của hắn giẫm lên từng cây tre từ từ biến vào bờ. Không khí xung quanh hắn tĩnh lặng, lười biếng kèm với kĩ năng điêu luyện “ điều khiển tre sang sông “ xuất sắc, hấp dẫn rất nhiều người dân sống xung quanh.
Tiếng reo hò của những người đứng gần còn to hơn tiếng hò hét của đám nữ nhân. Cây gậy trúc kia càng lúc càng gần bờ, thiếu niên ngẩng mặt lên, đám nữ nhân ở trên bờ nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú trắng trẻo của hắn thì tiếng la hét càng lớn hơn. Thiếu niên nâng mắt nhìn, không nhìn vào đám đông mà đôi mắt ấy đang cùng với đôi mắt của Thích Ánh Trúc nhìn nhau chằm chằm.
Thích Ánh Trúc ngây người nhìn hắn.
Thời Vũ lông mi khẽ chớp, khiến hắn tỏa ra sự quyến rũ của tuổi trẻ.
—
Sử Vũ nhìn vị Thích tiểu thư bên cạnh đang ngây ngốc nhìn, trong lòng hắn khinh thường cái tên đang đi trên mặt nước đó, trong lòng hắn có chút lo lắng sợ vị tiểu thư xinh đẹp bị bắt cóc. Sử Vũ sốt ruột cầm lấy tay của Thích Ánh Trúc, kéo nàng ra khỏi đám người:” Cái này không có gì đẹp, cái kiểu hoa mỹ khoe khoang này, đám võ lâm giang hồ chúng ta ai cũng làm được, tiểu thư chúng ta đi thôi… A”
Sở Vũ hét lên một tiếng.
Giọng nói của thiếu niên chậm rãi vang lên:” Hoa mỹ, ngươi làm thử xem sao”.
Cùng lúc đó bên cạnh có giọng nói của Thích Ánh Trúc vang lên: ‘’Thời Vũ”.
Thời Vũ:” Uhm”
Sử Vũ: “ Ai?”.
Cả hai người cùng nhìn về phía Thích Ánh Trúc, ánh mắt Thời Vũ mê man không hiểu còn ánh mắt của Sử Vũ thì đầy kinh ngạc, Thích Ánh Trúc cảm thấy tim lại giống như đang nhói lên, yên lặng che lồ ng ngực: ‘’…”.