Đêm Xuân

Chương 19




Ban đêm, trời đổ mưa không ngừng, rừng cây u tối vô cùng.

Thời Vũ giải quyết xong bọn sát thủ, hắn bế Thích Ánh Trúc vào lòng. Thích Ánh Trúc ở trong lòng Thời Vũ với hơi thở yếu ớt, hai tay che trước ngực, vẻ mặt nàng vô cùng đau đớn. Thời Vũ bị bộ dạng của nàng làm cho hoảng sợ, nàng nắm chặt cổ áo hắn, gắng sức nói:” Nhũ mẫu, Thời Vũ, cứu nhũ mẫu”.

Thời Vũ:” Ta mang ngươi đi gặp đại phu trước đã “.

Thích Ánh Trúc thở gấp, liên tục lắc đầu, đầu óc choáng váng, mơ màng, khắp nơi tràn đầy mùi máu tanh nồng khuấy động tâm trí nàng. Đêm trong rừng vô cùng lạnh lẽo, nàng dựa vào người Thời Vũ, đến bây giờ nàng vẫn không hiểu tại sao mấy tên sát thủ đó lại muốn bắt cóc nàng nhưng có một điều nàng biết rõ đó là nhu mẫu giống như nàng đều bị bắt cóc không rõ lý do.

Thích Ánh Trúc thở hổn hển, gắng sức mở mắt nói:” Cứu nhũ mẫu đi“.

Thời Vũ bị khuôn mặt trắng bệch cùng hô hấp lúc mạnh lúc yếu của nàng dọa cho sợ hãi. Thích Ánh Trúc hơi thở yếu ớt dựa vào ngực Thời Vũ, rõ ràng là hắn đang ôm nàng thế nhưng hắn lại có cảm giác đang ôm một con bướm mong manh có thể bay đi bất kì lúc nào.

Sau khi hắn quen biết Thích Ánh Trúc, hắn liền hiểu ra sinh mạng của con người thật là mong manh.

Thời Vũ bị Thích Ánh Trúc làm cho hoảng sợ, giờ phút này hắn không dám cãi lời nàng, hắn biết nếu như bây giờ hắn chậm một chút, tính mạng của nàng sẽ dần dần biến mất trong vòng tay hắn. Thời Vũ ôm chặt nàng ở trong lòng, hắn không biết chính bản thân hắn đang làm gì nhưng hắn biết hắn không muốn mất đi nàng.

Thời Vũ hai tay run run:” Ta cứu, ta cứu! Ương Ương, ngươi gắng lên một chút, ta mang ngươi đi cứu nhũ mẫu, ngươi đừng có nhắm mắt “.

Nếu như nàng ấy nhắm sẽ mắt giống như những kẻ hắn giết, không bao giờ còn mở mắt, không còn cùng hắn vui đùa nữa.

Thời Vũ ôm Thích Ánh Trúc, hắn nhảy lên, ôm nàng đi vào sâu trong rừng, đuổi theo đám người đã bắt giữ nhũ mẫu kia. Hắn vừa đánh nhau, vừa đuổi theo bọn sát thủ, vừa truyền nội lực vào người Thích Ánh Trúc, hắn không biết cái này có thể giúp ích gì được không nhưng hắn chỉ biết dùng cách này hy vọng có thể giúp Thích Ánh Trúc dễ chịu hơn.

Thời Vũ chưa bao giờ thể hiện ra tính cách của hắn mãnh liệt như lúc này. Lâu chủ “Tần Nguyệt Dạ” nói Thời Vũ là một tên học võ điên cuồng, là một cái công cụ giết người hoàn hảo. Bọn sát thủ bị Thời Vũ đuổi kịp, bọn chúng chưa từng nghĩ hắn ôm một người ở trong lòng mà lại có thể chặn được bọn chúng một cách vững vàng như vậy.

Bọn chúng vốn dĩ muốn dùng Thành nhũ mẫu này cùng với Thích Ánh Trúc để uy hiếp Thời Vũ, bọn chúng lại không ngờ, Thời Vũ giết sạch bọn chúng, cứu người từ trong tay chúng ra ngoài.

Thời Vũ liên tục giết người tựa như Tu La từ địa ngục, hắn từng bước dẫm đạp lên vũng máu được tạo ra từ đống thi thể, ánh trăng chiếu lên khuôn mặt vô cảm, uy nghiêm của hắn. Cả người Thành mama nằm liệt trong vũng máu, bà rùng mình, sợ rằng vị thiếu niên trước mặt sẽ giết bà nhưng Thời Vũ lại nói:” Ương Ương có phải sắp chết hay không? Ta phải làm gì đây”.

Thành mama cố gắng bình tĩnh trở lại, nhìn về phía trước bà thấy ở dưới tán cây, có một thiếu nữ được thiếu niên đặt ở dưới tán cây, bà vừa nhìn liền nhận ra là Thích Ánh Trúc, bà lấy hết dũng khí trong người chạy về phía Thích Ánh Trúc:”Nữ lang,nữ lang“.

Lúc trời còn chưa sáng, Thành nhũ mẫu chạy hồng hộc ở phía sau. Thời Vũ ôm Thích Ánh Trúc trong ngực, tay túm chặt Thành nhũ mẫu, nhẹ nhàng đem cả Thích Ánh Trúc cùng với mama mà hắn luôn chán ghét xuống núi.

Thích Ánh Trúc trong lồ ng ngực hắn im lặng đến nỗi gần như không nghe thấy tiếng thở, chỉ có nhịp đập mong manh yếu ớt của nàng còn tồn tại. Thời Vũ trong một đêm đem phần lớn nội lực tiêu hao gần hết, hắn nghe theo lời dẫn đường của mama, một chân đem cửa y quán đá bay ra ngoài sau đó đem đại phu từ trên giường kéo dậy, đại phu nhìn hắn một cái liền bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, đại phu lảo đảo chân tay thiếu chút nữa ngã thẳng lên người Thời Vũ.

Đôi giày của hắn thấm đẫm máu, lông mi dính nước, hắn đem Thích Ánh Trúc đang ôm trong lòng ngực giao ra cho đại phu:” Ngươi mai xem thử cho nàng ấy đi“.

Trấn nhỏ không có nhiều y quán, Thành nhũ mẫu thường đến tiệm y quán này để bốc thuốc cho Thích Ánh Trúc. Đại phu tuy bị Thời Vũ dọa nhưng khi thấy hắn cẩn thận, nhẹ nhàng ôm một thiếu nữ trong lòng, đại phu liền bình tình:” Sao lại thành ra thế này, mau đem nàng ấy đặt xuống đây để ta nhìn xem “.

Đại phu trách mắng Thời Vũ cùng Thành nhũ mẫu:” Vị tiểu thư này tâm tì( trái tim và lá lách) không tốt, các ngươi đã làm gì mà khiến vị tiểu thư này thành ra như vậy?”.

Đại phu liền đi đánh thức đệ tử với vợ của mình, cùng nhau khẩn trương chữa trị cho Thích Ánh Trúc. Thời Vũ chậm rãi lui về sau, hắn dựa vào tường, cánh tay cứng đờ, cơ bắp co rút khiến tay hắn run run. Thời Vũ nhìn chằm chằm vào những người đang cố hết sức cứu Thích Ánh Trúc, Thành nhũ mẫu cùng hắn đều vô cùng lo lắng, căng thẳng.

Thời Vũ cúi đầu, hắn nghĩ hắn còn chưa giải quyết xong chuyện của bản thân, liền xoay người rời khỏi y quán, tay hắn đã bị Thành nhũ mẫu giữ lại, nắm thật chặt.

Thời Vũ quay mặt nhìn về phía Thành nhũ mẫu, Thành nhũ mẫu nhìn vết máu trên mặt của Thời Vũ còn chưa bị nước mưa rửa sạch sẽ. Khuôn mặt của hắn tuy là vô hại nhưng bà vẫn nhớ rõ cách mà hắn giết người.

Thành nhũ mẫu cố gắng chịu đựng sự sợ hãi trong lòng, nói với Thời Vũ bằng chất giọng run run:” Tiểu lang quân bây giờ ngươi phải đi rồi sao?”.

Hơn nửa tháng trước bà cùng với tiểu thư tránh mưa mà gặp được vị thiếu niên này. Khi đó trong lòng bà còn chán ghét mà gọi hắn “ Tiểu tử kia” mà bây giờ, bà phải cung kính mà kêu hắn một tiếng “ tiểu lang quân “.

Thời Vũ cảm thấy kì quái:” Ta không nên rời khỏi đây sao?”.

Thời Vũ lại tiếp tục nói:” Trong trường hợp này, bình thường các ngươi sẽ chẳng bao giờ mong muốn được gặp lại ta”.

Thời Vũ ngây thơ, hắn coi đó như là một điều hiển nhiên, đôi mắt của hắn trong sáng không có chút bực bội nào giống như hắn không hề quan tâm đ ến chuyện đó vậy. Thành nhũ mẫu ngẩn người một thoáng, sự sợ hãi đối với Thời Vũ đã giảm đi một chút. Thành nhũ mẫu nhỏ giọng nói:” Tiểu lang quân, có phải mấy ngày nay ngươi vẫn luôn lén đến tìm tiểu thư chơi đùa không?”.

Thời Vũ mấp máy nói:” Ương Ương không cho ta nói “.



Thành nhũ mẫu:”…”.

Thành nhũ mẫu trong lòng vui mừng nghĩ chắc chắn xin giúp đỡ sẽ thành công, bà liếc nhìn Thời Vũ một cách gấp gáp, tự thuyết phục chính bản thân:” Kẻ này dù sao cũng là một tên ác độc hẳn là hắn cùng với tiểu thư nhà mình không phải là bằng hữu “.

Thành mama cố gắng chịu đựng sự xấu hổ cùng tủi nhục nói:” Thật ra, nếu ngươi cùng với tiểu thư nhà ta là bằng hữu, vụ việc tối nay lại là do ngươi gây nên, lão bà như ta không có ý trách cứ người, ý của lão bà ta là ta cùng với tiểu thư rời nhà quá lâu mà gia chủ lại không cho chúng ta quá nhiều tiền, hôm nay bệnh của tiểu thư đột ngột tái phát, ngân lượng của chúng ta thật sự có chút khó khăn “.

Thời Vũ:” À”.

Hắn lại hỏi tiếp:” Ngươi cần bao nhiêu ngân lượng “.

Thành nhũ mẫu có chút tủi nhục, xấu hổ, ngập ngừng cả nửa ngày trời mà chả nói được gì.Thời Vũ nhìn chằm chằm bà ta, hắn không hiểu Thành nhũ mẫu vì sao phải ngại ngùng.

Thành nhũ mẫu nhỏ giọng, ngập ngừng nói ra không quá nhiều ngân lượng, bà thật sự rất ái ngại khi phải mượn tiền của một người thiếu niên xa lạ. Nếu không phải tại tình huống bất đắc dĩ như này.

Thời Vũ nói:” Ngươi chờ ta ở đây một chút, ta đi lấy ngân lượng cho ngươi “.

Thời Vũ đi cửa hiệu đổi tiền ra ngân lượng, quay trở lại đưa cho Thành nhũ mẫu. Hắn rời khỏi y quán, quay đầu lại nhìn Thích Ánh Trúc thấy nàng vẫn còn chưa tỉnh.

Trời đã sáng, Thời Vũ đi trong cơn mưa nặng hạt giữa đất trời mênh mông, hắn thầm nghĩ, có lẽ sau khi Ương Ương tỉnh lại, nàng sẽ không bao giờ muốn gặp lại hắn nữa.

Thời Vũ không thích những kẻ xung quanh biết hắn là sát thủ.

Bởi vì từ nhỏ đến lớn, dù hắn kết giao bạn bè ra sao chỉ cần để họ nhìn thấy khuôn mặt sát khí đó của hắn, hắn liền mất đi người bạn đó. Thời Vũ không hiểu tại sao bọn họ lại phải sợ hãi đến như vậy, tại sao lại gọi hắn bằng “ quái vật “.

Có lẽ, hắn thật sự là một con “ quái vật”. Thật đáng buồn.

Thời Vũ buồn bã, nghĩ ngợi, có lẽ hắn nên rời đi trong lúc Ương Ương còn đang ngủ.



Đám sát thủ do “ Tần Nguyệt Dạ” phái tới đã chọc giận Thời Vũ. Hắn bắt đầu lục soát khắp trấn nhỏ, lôi tất cả đám sát thủ đang lẩn trốn ra ngoài. Bây giờ mới là lúc cuộc chiến thật sự bắt đầu, bọn chúng đuổi giết hắn đây là lúc hắn trả lại toàn bộ cho bọn chúng.

Thời Vũ biến mất trong vòng hai ngày. Trong hai ngày qua, trong trấn phát hiện ra rất nhiều thi thể làm cả trấn hoang mang, hoảng sợ.

Vào đêm của hai ngày sau, Thời Vũ nhìn thấy một góc có các ký hiệu, hắn mới trở lại Uy Mãnh tiêu cục. Tiêu cục hồ lão đại đợi hắn đến nỗi đau đầu, nhìn thấy Thời Vũ quay trở về liền thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh ra đón rồi nói:” Đại nhân, tại sao ngài lại đại khai sát giới? Ngài làm như vậy không phải khiến bá tánh trong trấn sợ hãi hay sao? Bá tánh hai ngày nay không dám ra cửa, có rất nhiều người báo án, nói vợ, chồng của họ mất tích… tất cả sẽ không phải là do ngài giết đấy chứ?”.

Thời Vũ quay mặt qua, nghiêm túc nói:” Tất cả bọn chúng đều là tai mắt của lâu chủ”.

Hồ lão đại không quan tâm đ ến điều này, hắn biết hắn nói thì sẽ không hợp lý lẽ cho dù có nói thì Thời Vũ cũng không hiểu được. Hồ lão đại liền quay trở lại với chuyện quan trong hơn:” Đại nhân, có lẽ đã đến lúc ngài nên quay trở về “ Tần Nguyệt Dạ”, Tần tiểu lâu chủ đã chiếm được “ Tần Nguyệt Dạ” nhưng Kim Quang Ngự cùng với lâu chủ đã tập hợp được rất nhiều nhân sĩ trong giang hồ. Bọn chúng muốn tiêu diệt “ Tần nguyệt dạ”. Sát thủ ở “ Tần Nguyệt Dạ” đều là loại người gì, ngài cũng hiểu được, chỉ cần bị người ta biết được nơi ở, trên giang hồ rất nhiều kẻ đến giết.

“ Tần tiểu lâu chủ đã khẩn cấp triệu hồi tất cả mọi người quay trở về để giúp đỡ. Đại nhân, Tần tiểu lâu chủ đã phát lệnh triệu tập khẩn cấp, nói là lần cuối cùng “.

Thời Vũ gật đầu nói:”Được”.

Nội đấu của “ Tần Nguyệt Dạ” cuối cùng cũng sắp kết thúc, triệu tập mọi người về làm một trận cuối, Thời Vũ phải trở lại “ Tần Nguyệt Dạ”.



Ngày hôm sau Thích Ánh Trúc đã tỉnh lại, nàng ở lại trong y quán một ngày. Cuối cùng, vì sự nài nỉ của nàng mà nàng cùng với nhũ mẫu trở lại núi.

Nữ lang vẫn còn đang bệnh, Thành nhũ mẫu không dám hỏi quan hệ của nữ lang cùng với thiếu niên xa lạ đó. Thích Ánh Trúc cũng định nói nhưng lại thôi, nàng không biết nên hỏi nhũ mẫu như nào: Thời Vũ đâu? Tại sao hắn lại không đến?.

Lúc hoàng hôn, Thành nhũ mẫu đi vào phòng bếp làm một chút đồ ăn cải thiện cho nữ lang nhà mình. Thích Ánh Trúc ngồi dựa vào tường, tay cầm cuốn sách, nàng ngẩn người đến phát ngốc.

Vì nàng còn đang bệnh, phòng ốc phải đóng cửa kín, đến gió cũng không thổi đến chỗ nàng.

Thích Ánh Trúc không biết là nàng đã ngẩn người đến phát ngốc được bao lâu, nàng nghe được một thanh âm gõ cửa sổ rất nhẹ nhàng. Thích Ánh Trúc bình tĩnh lắng nghe, tiếng “ bịch bịch” không ngừng vang lên, tâm trí nàng chợt căng thẳng ngay cả quyển sách trong tay cũng bị nàng làm rơi xuống đất.

Một nữ nhi khuê tú mong manh với chiếc áo khoác ngoài, mái tóc dài cọ xát với cổ, nàng mở cửa sổ ra, đúng như nàng đoán. Thời Vũ đang đứng bên ngoài cửa sổ, trong lòng bàn tay hắn có rất nhiều viên sỏi, hắn lấy sỏi trong tay gõ lên cửa sổ.



Thích Ánh Trúc nhìn hắn một cái rồi ngoảnh mặt bỏ đi.

Nàng cuối cùng đành phải thỏa hiệp với hắn, nàng lấy một chiếc khăn tay, qua cửa sổ nàng nói với hắn:” Vứt mấy cái cục đá đó đi “.

Thời Vũ ném mấy cục đá đó đi, Thích Ánh Trúc nắm lấy tay hắn. Thời Vũ giật mình, cúi đầu nhìn những ngón tay thon dài của nàng áp vào tay hắn, tay nàng lạnh như băng. Thích Ánh Trúc nắm lấy tay hắn, lau sạch sẽ lòng bàn tay hắn. Nàng ngập ngừng, liếc nhìn hắn.

Thời Vũ cúi đầu nhìn nàng, đôi mắt hắn vừa đen vừa sáng.

Thích Ánh Trúc cầm khăn muốn rút tay về, Thời Vũ nắm lấy cổ tay nàng, mặt hắn dính sát trên khuôn mặt nàng. Hắn nhỏ giọng nói với nàng:” Để cho nhũ mẫu ngủ một chút có được không?”.

Thích Ánh Trúc sửng sờ, cúi đầu, mím môi không trả lời.

Đôi mắt của Thời Vũ sáng lên biết là nàng đang ngấm ngầm đồng ý cho phép hắn. Đúng lúc đó, Thành nhũ mẫu bưng hộp đồ ăn từ trong bếp đi ra, thân thể mập mạp đã xuất hiện chuẩn bị đi vào nhà. Thời Vũ biến mất trước mặt Thích Ánh Trúc, hắn xuất hiện phía sau Thành nhũ mẫu, ngón tay nhẹ nhàng điểm huyệt khiến cho vị nhũ mẫu tội nghiệp hôn mê bất tỉnh.

Võ công của hắn cao cường, hắn đã sớm nghe thấy tiếng bước chân của Thành nhũ mẫu. Thời Vũ vì muốn lấy lòng Thích Ánh Trúc, Thành nhũ mẫu bị đánh ngất hắn không bước lùi ra sau nữa cũng không mặc kệ mà duỗi tay ra đỡ lấy bà lão sắp ngã xuống đất. Thời Vũ còn cõng Thành nhũ mẫu trên lưng, Thích Ánh Trúc có chút giật mình, vội vàng chạy lại mở cửa cho hắn.

Thời Vũ đem nhũ mẫu cõng lên giường, còn nhiệt tình đắp chăn giùm cho nhũ mẫu. Hắn ngửa đầu lên nhìn Thích Ánh Trúc, đôi mắt hắn trong veo sáng ngời, cư xử vô cùng đúng mực, hòa nhã.

Thật là rất đáng yêu lại còn vô hại.

Thích Ánh Trúc không nhịn được cười, quay mặt nhìn nơi khác, cắn môi:” Không cần làm ồn đến nhũ mẫu, chúng ta đi ra ngoài nói chuyện “.



Ánh trăng xuyên qua một tầng mây mỏng rồi lại chiếu xuống mặt đất. Cây cối trong sân héo uá, rụng lá, hương thơm nhẹ nhàng, thoang thoảng. Bên cạnh cây mai to lớn, Thích Ánh Trúc cùng Thời Vũ ngồi trên bậc thang của hành lang. Núi thanh tĩnh, gió hiu hiu, nam thanh nữ tú nhẹ nhàng ngắm những cánh hoa đang bay loạn xạ trên mặt đất.

Thời Vũ nói:” Ta đi đây”.

Thích Ánh Trúc hơi nghiêng mặt nhìn qua chỗ hắn, nàng giật mình nhưng cũng đã đoán trước được nên nàng cũng không quá bất ngờ. Thích Ánh Trúc hỏi:” Có phải vì bọn sát thủ mặc đồ đen đêm hôm đó không?”.

Thời Vũ im lặng không nói, Thích Ánh Trúc biết nàng nói đúng rồi.

Thích Ánh Trúc có chút khó khăn, nàng có ý muốn khuyên nhủ hắn:” Thời Vũ, ngươi đã làm gi, tại sao ngươi lại chọc phải bọn chúng. Các ngươi ở trên giang hồ, đều không nói chuyện, đều phải đánh nhau, chém giết mới chịu sao? Ngươi, Ngươi có phải ngươi đã đem bọn chúng giết hết rồi không? Thời Vũ, các ngươi cứ chém chém, giết giết như vậy, nếu bọn chúng quay lại trả thù không phải là rất nguy hiểm sao?”.

Thời Vũ cho rằng nàng sợ hãi, hắn liền nói:” Bọn chúng sẽ không dám quay lại đây làm phiền ngươi đâu”.

— Bởi vì hắn sẽ đem những kẻ này giết sạch, bọn chúng biết sự tồn tại của Ương Ương, đều đừng mong sẽ sống sót.

Thích Ánh Trúc nhỏ giọng:” Ngươi đừng giết người nữa, như vậy thật sự không tốt đâu “.

Thời Vũ không nói câu nào.

Thích Ánh TRúc im lặng nửa ngày trời, nàng biết quan hệ của nàng cùng với Thời Vũ không đủ để hắn chịu nghe lời nàng. Trong lòng nàng uể oải, lại càng lo lắng cho hắn nhiều hơn. Nàng cúi đầu, do dự thật lâu rồi nói với hắn, chậm rãi, nhẹ nhàng mở miệng:” Vậy ngươi, có còn trở về thăm ta không?”.

Thời Vũ sững sờ.

Hắn nghiêng đầu nhìn nàng, vô cùng rõ ràng,đôi mắt hắn sáng lên. Trái tim đang đau đớn vì rơi vào bể tình đau khổ của hắn chỉ vì một câu nói của nàng mà như ngừng rơi vậy chỉ còn cách lơ lửng trong không gian. Thanh âm của hắn vô cùng căng thẳng, hắn không biết vô tình hắn đã để lộ ra sự sợ hãi:” Ngươi, ngươi còn mong ta quay về gặp ngươi?”.

Thích Ánh Trúc ngẩng đầu, khuôn mặt đỏ lên.

Nàng là tiểu thư khuê tú không biết diễn đạt tâm ý của mình ra sao nhưng nàng vẫn muốn truyền đạt lại cho Thời Vũ một chút gì đó. Sau một lúc lâu, đôi mắt Thích Ánh Trúc có chút động đậy, nàng cúi người nhẹ nhàng hôn lên má hắn. Thời Vũ mở to mắt, Thích Ánh Trúc lập tức lùi về sau lại bị Thời Vũ nắm lấy cổ tay.

Thời Vũ nghiêng người.

Hắn nhìn nàng hồi lâu, sau đó đột nhiên nhỏen miệng cười:” Nàng sẽ không đùa như vậy”.

Lông mi của Thích Ánh Trúc có chút run, bên má khẽ nhếch lên, nhìn hắn chằm chằm. Hắn cúi người, hôn lên môi nàng, vừa thoải mái vừa dụ dỗ:” Ương Ương, để ta dạy cho nàng biết thế nào là trêu đùa”.