tại sân bay có hai người đàn ông một lớn một bé dắt tay nhau đi trước và hai người đàn ông cao to phạm vỡ mặc bộ đồ vest đen kéo vali theo sau bước đi ra khỏi sảnh lớn sân bay. ra khỏi sân bay đã có xe đứng chờ đón sẵn. Trương Hải anh kêu tài xế chạy thẳng đến Vũ gia, bởi vì chuyện Bình Minh không thể giấu ông Vũ mãi. trong lúc bệnh tình của Nhược Hân đang có liên quan đến Bình Minh như thế này, thì sẽ phải cho cậu về ở bên cạnh mẹ, có như vậy thì Nhược Hân mới nhanh bình phục.
chẳng mấy chốc xe đưa hai cha con Trương Hải và Bình Minh đã dừng trước cửa nhà họ Vũ, người giúp việc chạy vội vào nhà thông báo cho ông Vũ Chương biết.
" thưa lão gia cậu Hải cùng bé Bình Minh đã về tới trước cửa.
vì ông đã được Trương Hải thông báo là cậu ấy sẽ về Đài Loan, nhưng không ngờ là cậu ấy vừa xuống sân bay lại về thẳng đây lại còn cả hai cha con cùng về nữa. ông vội vàng bước ra ngoài cửa. trước mặt ông một lớn một nhỏ đang đứng rất uy nghiêm và thần thái. một lớn kia thì có khuôn mặt tuấn tú khí thái bất phàm, đúng là khí chất của con nhà giòng dõi. còn một nhỏ kia ôi trời sao mà sao có thể như thế này, sao nó lại giống y trang, sao mà lại như một giọt nước tách ra làm đôi như thế này. ông thấy chóng mặt đầu óc quay cuồng ngã sụp xuống đất.
" lão gia lão gia nhanh lên đưa lão gia vào nhà.
hai cha con nhà Bình Minh cũng chạy vội lại đỡ ông vào nhà. rất may lúc này bác sĩ cũng vừa mới đến để khám bệnh cho Nhược Hân, bởi vậy chưa khám bệnh cho Nhược Hân mà đã phải cấp cứu cho ông Vũ trước. được gần nửa giờ sau thì ông Vũ tỉnh lại, nhìn thấy hai cha con nhà Bình Minh đang ôm nhau ngồi bên cạnh giường ông đang ngủ ông vội ngồi lên.
" thật sự xin lỗi cháu.
Bình Minh thấy ông ngoại đã tỉnh cậu đang ngồi trong lòng của cha, tụt xuống vội leo lên giường mà ông ngoại đang ngồi nhào vào lòng của ông mà ôm chặt lấy.
" không không có gì phải xin lỗi con hết, con rất yêu ông ngoại. xin giới thiệu với ông ngoại đây là cha của con tên của cha là Trương Hải và đẻ ra con là Trương Bình Minh.
cái miệng nhỏ xíu của cậu nói không còn để cho ai có thể xen vào. Trương Hải cũng hết cách với cậu con trai này. anh nhìn ông Vũ.
" con chào chú "
" con và Nhược Hân là như thế nào tại sao con lại chào ta là chú?
" chuyện rất dài một lúc không thể nói hết ạ.
" vậy còn Bình Minh thì sao?
" con nhận bé là con nuôi "
" vậy là vậy là "
ông Vũ nghe Trương Hải nói đến đây thì đã hiểu, và cũng đã hiểu vì sao khi thấy Khởi Tâm cô lại lo lắng và sợ hãi đến mức khủng hoảng tâm lý như vậy. thật là cuộc đời nghiệt ngã. chuyện xảy ra ngày hôm đó nó không biết người đàn ông đó là Khởi Tâm bởi vậy nó đã rất hoảng sợ mà bỏ trốn, ôi thật là...
" vậy con và Bình Minh đã gặp Nhược Hân chưa?
" dạ vẫn chưa ạ người giúp việc nói cô ấy đang ngủ.
ông Vũ xuy nghĩ trầm ngâm một hồi, ông cũng cần phải đưa ra quyết định là nói hết sự thật cho Trương Hải nghe, bởi vì ông lo chuyện sẽ ảnh hưởng đến Lâm Thị, dù sao Khởi Tâm cũng không phải là cố ý gây ra mọi chuyện. hơn nữa trong mấy năm qua ông được chứng kiến và nhìn thấy vì Nhược Hân mà Khởi Tâm đã xuy sụp và thay đổi đến cỡ nào. ông rất thương Khởi Tâm nhưng cuộc đời trớ trêu, lại đưa đẩy mọi chuyện đi đến mức độ này, bây giờ cậu Hải lại là người luôn chăm lo cho hai mẹ con Nhược Hân trong suốt thời gian qua, tình cảm của cậu ấy không thể nói bằng lời mà có thể cảm nhận được. sự chăm sóc từng chút một và tình cảm của cậu ấy dành cho Bình Minh cũng đủ để có thể biết, chưa nói đến Khang Vũ hơn năm năm qua đã phát triển mạnh hơn trước rất nhiều cũng nhờ có cậu ấy giấu mặt chăm lo. ông vừa mới nghĩ đến chưa kịp nói ra thì Trương Hải đã lên tiếng hỏi trước.
" chú có thể cho con biết những chuyện đã xảy ra trước đây, cũng như vì sao Nhược Hân lại bị khủng hoảng tâm lý được không ạ?
ông Vũ nhìn Trương Hải rồi lại nhìn qua Bình Minh.
" ông ngoại và cha con muốn tâm sự một chút, bây giờ con ra ngoài kêu bà vú lấy bánh cho ăn nhé.
Bình Minh nghe ông ngoại nói vậy cậu cũng hiểu, người lớn thật rắc rối cậu lắc đầu đi ra ngoài nhưng trong lòng không vui lắm. ông Vũ nhìn Trương Hải rồi thở dài một hơi.
" câu chuyện đã xảy ra cách đây gần sáu năm về trước, vợ chồng ông bà Lâm tổ chức kỷ niệm 40 năm ngày cưới. chú có nghe nói là Lâm thiếu gia cũng là người thừa kế tập đoàn Lâm Thị, cậu ấy cũng về nước để dự tiệc mừng của cha mẹ. bởi vì giữa hai nhà Lâm - Vũ đã có qoen biết từ lâu, bởi vậy nhân cơ hội này để cho hai gia đình có thể hẹn ước cho hai đứa. nhưng không ngờ trước đó bà vợ kế của chú vì lo sợ chú để thừa kế lại cho Nhược Hân toàn bộ, bởi vậy bà ấy đã bỏ xuân Dược vào ly nước cam Nhược Hân đã vô tình uống phải. nhưng loại thuốc đó chỉ phát huy tác dụng 48 giờ, nếu trong 48 giờ mà chỉ cần uống một chút rượu là thuốc sẽ phát huy tác dụng rất mạnh. khi đến Lâm gia Nhược Hân có uống một chút rượu nho đỏ, con bé nó thấy khó chịu trong người nên đi lên phòng khách nghỉ ngơi. nhưng khi đi lên phòng thì nó đã đi nhầm phòng của Lâm thiếu gia. hôm đó chú cũng uống say nên tài xế đưa về, khi tỉnh rượu chạy đi tìm con gái đến Lâm gia thì Nhược Hân đã bỏ đi rồi. cả hai nhà Lâm - Vũ cho người tìm kiếm khắp nơi nhưng không có tin tức gì. Lâm Khởi Tâm thì cứ như người mất hồn, tìm kiếm Nhược Hân khắp nơi. giường như từ đó đến nay Lâm Khởi Tâm đã thay đổi như một người hoàn toàn khác "
" vậy chuyện Nhược Hân bị khủng hoảng có liên quan gì đến Lâm thiếu gia không ạ?
" hôm Nhược Hân vừa mới về được một ngày, Lâm Khởi Tâm cũng ở bên Mỹ về cậu ấy đến đây thăm chú, Nhược Hân đứng ở trên lầu nhìn thấy nên con bé đã ngất xỉu đi, nghe tiếng động ở trên lầu chú và Khởi Tâm chạy vội lên thì thấy con bé đang nằm dưới sàn nhà. đưa đến bệnh viện cấp cứu khi tỉnh lại thì nó đã bị hoảng loạn như vậy "
hai người đàn ông đang nói chuyện với nhau thì nghe tiếng Bình Minh reo ở ngoài phòng khách.
" mẹ con trai cùng với cha vừa mới về này cha ơi.. mẹ ngủ thức giấc rồi "