hai vợ chồng ông bà Lâm, ngồi bình luận càng phân tích thì càng thấy đúng. bà Lý Hương lại nói thêm một chuyện có lý.
" theo tôi nghĩ, người này có thể là đã thương con bé từ lâu lắm rồi, nhưng không được đáp lại, lần này nhân cơ hội đưa con bé đi luôn. rồi khi chúng nó có con với nhau rồi, ông Vũ ngoài việc phải chấp nhận ra sẽ không còn làm được gì nữa.
hai ông bà thì cứ thế này, rồi lại thế kia, còn Khởi Tâm ngồi im như một cái pho tượng trong lòng trống trải không cảm xúc gì.
đã đến ngày dự sinh của Nhược Hân Trương Hải cũng thu xếp công việc, ở Đài Loan bay sang Anh Quốc cùng cô. anh cũng lo lắng cuống quýt y như một người đàn ông chuẩn bị lên chức làm cha vậy. vừa xuống đến sân bay, thì tài xế đến đón anh báo tin Nhược Hân trở dạ đã được đưa vào bệnh viện. anh cũng kêu tài xế chạy đến bệnh viện luôn.
đứng trước phòng sinh anh cứ đi đi lại lại, lúc thì ngồi khi thì đứng. nhìn dáng vẻ sốt ruột y như một người cha thật sự. hồi lâu sau có một bác sĩ đẩy cửa bước ra cất giọng nói.
" xin hỏi ở đây ai là người nhà của sản phụ Nhược Hân người Đài Loan ạ?
nghe có người kêu đến tên cô, anh vội vàng chạy đến. " dạ thưa bác sĩ! là tôi tôi là người nhà của sản phụ Nhược Hân!
" vậy hãy đi theo tôi, để làm giấy cam kết mổ cho sản phụ.
" thưa bác sĩ cô ấy khó sinh hay sao ạ?
" thai nhi lớn mà lại sinh lần đầu, chúng tôi không thể mạo hiểm để cho cô ấy sinh tự nhiên được!
" dạ vâng!
anh đi theo bác sĩ làm giấy cam kết để cho Nhược Hân mổ. một giờ đồng hồ sau tiếng trẻ nhỏ khóc oe oe vang lên trong phòng mổ. vậy là mẹ tròn con vuông một bé trai khôi ngô tuấn tú nặng 3.9kg. Nhược Hân được đưa qua phòng hồi sức, 30 phút sau đó cô được chuyển vào khoa, anh thu xếp cho cô ở khu phòng VIP.
bế đứa nhỏ trên tay, nhìn ngắm thật kỹ như thế nào cũng không giống Nhược Hân điểm nào. đứa bé này mặt mũi khôi ngô tuấn tú, mới chào đời nhưng mặt mũi sáng lạng bất phàm. xem ra cha của nó cũng là con nhà dòng dõi. anh nhìn qua Nhược Hân rồi hỏi cô.
" em có muốn bế thằng bé chút không? cô chỉ khẽ gật đầu. ôm cậu bé qua đưa cho cô, cô nhìn vào mặt mày của nó bỗng cô giật nảy người. vội vàng đưa sang cho anh, cô không giám nhìn vào bé nữa. nó rất giống rất giống cái người đàn ông hôm đó, giống như một giọt nước tách ra làm đôi. cô rất sợ.
" em không muốn bế nó nữa, em rất sợ em rất sợ nó rất giống nó rất giống cái người đàn ông đó.!
cô sợ hãi quá mà cứ nói cà lăm lộn xộn. anh lại đưa tay ra ôm lấy cậu bé vào lòng. một người có trái tim thiện lương như anh, không khỏi xót xa với tình cảnh trước mặt. cô sợ hãi con trai của mình cũng không thể trách, bởi vì đó là một ám ảnh rất lớn trong cuộc đời của cô. cô vẫn còn có trái tim nhân hậu để cho đứa bé được đến với thế giới này là may mắn cho nó rồi không thể tránh cô được.
anh nhìn ngắm bé mà thấy thương, cha thì không biết là ai, mẹ thì lại sợ hãi bé, bây giờ chỉ còn có anh là chỗ nương thân cuối cùng của bé mà thôi. anh nhìn cô và hỏi khẽ.
" Nhược Hân! em muốn đặt tên cho bé là gì?
" em không biết! anh đặt tên cho nó được không?
" được rồi! vậy để anh đặt tên cho bé là Bình Minh như vậy cuộc đời của nó sẽ như ánh bình minh ấm áp. vậy cho bé theo họ của anh có được không?
" thế nào cũng được ạ!
" vậy thì được rồi anh sẽ đặt tên đầy đủ cho nó là Trương Bình Minh!
anh ôm bé vào lòng mà âu yếm, cái tên thật đáng yêu, cô nằm trong bệnh viện một tuần thì cũng là một tuần anh chăm sóc cơm nước cho hai mẹ con. bé được anh chăm chút rất chu đáo. thay tã, pha sữa cho uống, lau chùi rửa ráy cho bé anh làm rất giỏi cứ như là đã có kinh nghiệm làm cha mấy lần rồi ấy. hôm nay là ngày Nhược Hân được xuất viện, đồ đạc của bé túi lớn túi nhỏ xách lũng cũng vào nhà. Nhược Hân thì ngủ ở trên giường, còn anh thì ôm bé Bình Minh, bỗng điện thoại reo lên, nhấc máy thấy từ Đài Loan gọi đến.
" alô tôi nghe!
" thưa chủ tịch! tập đoàn Khang Vũ đang gặp sự cố.
" anh có thể nói rõ hơn không?
" dạ thưa ngài! là vì có tin đồn đại tiểu thư của Khang Vũ mất tích. mà đại tiểu thư Nhược Hân là người sẽ được ông Vũ Chương trao quyền thừa kế, bởi vậy bây giờ người thừa kế mất tích các cổ đông một hai là họ đòi gặp mặt người thừa kế, tình hình rất lộn xộn, các trang báo đưa tin rất ầm ĩ, xem ra cứ đà này Khang Vũ không thể chống đỡ được ạ.
" vậy cổ phiếu của Khang Vũ thế nào rồi?
" dạ thưa ngài ngày hôm qua giảm 3% rồi đấy ạ.
" vậy còn ngày hôm nay?
" dạ ngày hôm nay cũng không có lạc quan lắm.
" vậy bên nhà họ Lâm thế nào? họ không có động thái nào coi như là giúp đỡ Khang Vũ sao?
" dạ thưa ngài! hình như là không.
" có gì cậu hãy báo ngay cho tôi.
" dạ vâng thưa ngài.
lúc này giờ Nhược Hân nghe anh nói chuyện có liên quan đến Khang Vũ cô thấy nóng lòng. " Khang Vũ xảy ra chuyện sao anh?
" Ừ nhưng em đừng lo, anh sẽ bay về Đài Loan vào chuyến bay sớm nhất.
" dạ em cảm ơn anh, đời này em mang ơn anh nhiều lắm.
" em đừng lo nghĩ quá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe, anh về mọi việc sẽ được giải quyết ổn thỏa thôi.