[ Đinh, chúc mừng Thiên Khải chúa cứu thế. Sứ giả của ngài Đồ Tư đã thành công thức tỉnh. Giai đoạn hiện tại: Cấp 1 thần bí sư.]
[ Đinh, Đồ Tư thành công thức tỉnh đặc mệnh kỹ năng: Huyết Hồn.]
[ Kỹ năng miêu tả: Khi sử dụng Huyết Hồn, Đồ Tư sẽ tiến vào trạng thái cuồng huyết. Loại bỏ tất cả khống chế trên thân, trở nên hoàn toàn miễn khống. Duy trì năm phút.]
[ Nhắc nhở: Đặc mệnh kỹ năng có thể thông qua huấn luyện cùng với các loại đặc thù vật phụ trợ tăng lên.]
[ Sứ giả: Đồ Tư]
[ Thể phách: 80,4]
[ Tinh thần: 25,2 ]
[ Ma năng: 172.]
[ Thần bí: 0 ]
" Thức tỉnh lần một tăng lên nhiều như thế."
" Thể phách tăng gấp đôi, tinh thần cũng tăng lên diện rộng. Hơn nữa còn còn thức tỉnh đặc mệnh kỹ năng."
" Ngoài ra còn có thêm một đầu trị số ma năng."
Trần Minh chăm chú nghiên cứu lấy, sau đó hắn liền hiểu.
Cái gọi là ma năng, chính là năng lượng thi triển kỹ năng. Nói đơn giản dễ hiểu là giống thanh mana trong game.
Con người khi sinh ra là có lượng ma năng nhất định, nhưng không thể hiện ra mà thôi.
Nó giống như sinh mệnh của chúng ta vậy, đại đa số người là yếu ớt, chỉ có thông qua tập luyện mới trở nên khỏe mạnh.
Nhưng cũng có một số người trời sinh mạnh mẽ, vượt xa người thường. Đây chính là biểu hiện của ma năng khi chưa thức tỉnh.
Nhưng một khi thức tỉnh, thần bí cùng nhân thể giao hòa, sinh mệnh cũng thăng hoa, ma năng cũng từ đó thay đổi về chất, có thể khiến cho ta sử dụng những lực lượng siêu phàm thoát tục. Đây mới là chân chính ma năng.
Nhưng đừng vì thế mà lầm tưởng thức tỉnh thần bí phúc lợi là ma năng.
Ma năng chỉ là một bộ phận, cái quan trọng nhất là kỹ năng đặc mệnh.
Đây mới là bản mệnh để sống sót, tuy nói mỗi người thức tỉnh kỹ năng sẽ khác nhau nhưng Trần Minh cảm thấy kỹ năng của Đồ Tư hẳn sẽ đứng hàng đầu.
" Nghĩ mới để ý, nếu như quỷ dị ngày càng nhiều. Người tiếp xúc với quỷ dị đều có thể thu lấy điểm thần bí. Một khi đến lượng nhất định thì cho dù không có bảo hiểm tăng lên, thì bọn hắn xác suất lớn cũng sẽ tự chủ thức tỉnh. Nói như thế, dù tỉ lệ thành công không nhiều nhưng chắc chắn là có."
Trần Minh càng nghĩ càng thấy hẳn là đúng.
Bởi vì theo như trong sách mà nói thì người người khi tiếp thu thần bí đều có cơ hội thức tỉnh.
Mà chắc chắn dân gian đã có những người được gọi là năng nhân dị sĩ.
Nhưng Trần Minh không hi vọng số nhiều người thức tỉnh năng lực nằm tại nhân gian, bởi vì không có tổ chức, dễ thành tai họa.
Hắn càng thiên hướng chính phủ bên này hơn. Nói cho cùng là vì nhân dân phục vụ, bọn hắn có kỷ luật, có nề nếp. Như thế sẽ không ủ thành họa lớn, mà khi biến cố phát sinh dễ dàng điều động, xử lý.
Nhưng tâm lý con người vẫn luôn có chút bất an, Trần Minh hắn cũng không ngoại lệ.
Hắn mong chính phủ mạnh, có thể dẹp đi một chút chướng ngại, nhưng đối với lần vô tình gặp gỡ lúc trước tại khu biệt thự, thì Trần Minh hắn cũng có lo nghĩ.
" Hi vọng tình huống không bết bát, ta cần chính phủ chống đỡ một thời gian cho đến khi ta trưởng thành."
Suy nghĩ lung tung một hồi, Trần Minh kết thúc triệu hoán Đồ Tư, hôm nay thời gian của Đồ Tư chỉ còn ba mươi phút, phải đề phòng tình huống đột xuất phát sinh.
Nhưng vào lúc này, một tiếng thông báo trên loa phát thanh đánh gãy suy nghĩ của hắn.
" Ủy ban thông báo, để đề phòng phòng chống tội phạm khủng bố. Ủy ban thị xã đưa xuống quyết định lấy đường số 1 phố Đông Lý chúng ta làm kiểu mẫu, sau mười phút nữa sẽ có nhân viên chính phủ tiến tới hướng dẫn diễn tập sơ tán. Mong mọi người trong khu phố toàn diện phối hợp."
" Một lần nữa nhắc lại,......"
Diễn tập, đang yên đang lành tự dưng làm diễn tập, nhưng dường như nghĩ đến vấn đề gì đó. Trần Minh ngay lập tức tiến vào công năng bản đồ. Sau đó liền không bình tĩnh.
Chỉ thấy địa điểm đánh dấu con kia quỷ dị hai sao đã không thấy. Hắn nhấn vào làm mới thì đã thấy nó tiến hành từng bước di chuyển. Liên tục làm mới Trần Minh xác định được một điều, quỷ dị kia đã để mắt tới hắn, tuy di chuyển chậm nhưng mục tiêu chính là nơi hắn đang ở.
Như thế mọi suy đoán về nỗi bất an của hắn đã được xác thực.
Một bên khác.
Cách nhà Trần Minh không xa, một đoàn người mặc chế phục chính phủ xuất hiện ngay đầu đường số 1 phố Đông Lý.
Ngay sau đó chia ra làm hai, một bên vào trong phố tiến hành thực hiện cái gọi 'diễn tập di tản.'
Người còn lại bọn hắn tiến hành bố trí đủ thứ kỳ lạ, xung quanh cây cối dán đầy bùa vàng.
Mà phía trước nhất đoàn người lại có năm vị tăng ni đang ngồi tụng kinh. Trước các vị tăng ni bày biện tôn Phật A Di Đà, bên dưới là một dãy tràng hạt bày biện chỉnh tề.
Người không biết nhìn vào tưởng như đang làm pháp sự, thực tế đây là bọn họ đang chú phúc, duy trì phước tính của vật phước lành.
Hết thảy những gì đang xảy ra là một phần chuẩn bị của cục số bảy. Dùng để đối phó tà ma hiện hình sắp tới.
Cũng may là đã di tán dân chúng, bằng không thì khó mà giải thích.
Mặt trời đang dần dần thối lui, chuẩn bị nhường chỗ cho màn đêm u tĩnh.
Hiện trường lúc này bầu không khí cực kỳ khẩn trương.
Gió đã ngừng thổi, bão sắp tiến về.
" Báo cáo cục trưởng, đã hoàn tất sơ tán tất cả hộ dân."
Một tên nhân viên hướng về cục trưởng Lê báo cáo.
Từ khi tiếp nhận thông báo đến khi hoàn tất hết thẩy giai đoạn chuẩn bị, bọn hắn dùng chưa tới ba mươi phút.
Đây là kết quả của vô số lần diễn tập trong cục, dùng để đối phó tình huống bất ngờ xảy ra.
Một hệ liệt thao tác mây trôi nước chảy, chỉ là...
Tâm tình của cục trưởng Lê vẫn y nguyên nặng nề.
Tà ma hiện hình giữa nhân thế, nó như một quả bom, khi chưa trừ đi thì nguy cơ vẫn tồn tại, may mắn là nó di chuyển rất chậm, như thế mới cho bọn hắn thời gian đi chuẩn bị tốt tâm lý.
Có thể nó chung quy vẫn sẽ tới, tất cả mọi người vẫn rất lo sợ. Nhưng không ai vì đó mà bỏ chạy cả, bởi vì bọn họ những người này đều biết rõ, chạy được mồng một của chẳng thoát được mười lăm, nên tới vẫn là sẽ tới, huống chi đây là bọn hắn chỗ chức trách.
" Vật phước lành đó đem tới chưa?"
" Đã đem tới, như anh phân phó, kho số một, ba kiện vật phước lành đều đã đem tới đây."
Cục trưởng Lê quay đầu nhìn vào ba hộp phong ấn, đây chính là cục số bảy phân khu Điện Bàn toàn bộ nội tình.
Phật châu hai mươi năm, Phật tượng bảy mươi năm cùng với Phật đăng tám mươi năm.
Những vật phẩm phước lành này đều được thỉnh từ Nhơn An tự, được đem về phong ấn trong cục, tùy thời dùng cho tình huống nghiêm trọng, ví như lần này.
Uy lực của nó vượt xa hơn hẳn tràng hạt đang được chú phúc lúc nãy. Không phải vạn bất đắc dĩ sẽ không dùng tới, bởi vì dùng một lần thì nó lực lượng lại thiếu đi một phần.
Nhưng như vậy vẫn chưa đủ, cục trưởng Lê biết vẫn còn thiếu đi rất nhiều, bời vì tà ma hiện hình giữa nhân thế rất mạnh, hắn đã từng một lần tham dự qua hành động vây quét, cho nên mới biết nó khủng bố.
Trên đời này không có cái gọi là cao cao tại thương tu tiên giả.
Không có truy cầu chân lý những vu sư.
Chỉ có tà ma mới đối phó được tà ma.
Những người trong cục số chín kia tuy có bản lĩnh nhưng hắn biết, bọn hắn chẳng qua vừa mới nhập môn, con đường thăng tiến mập mờ, năng lực cũng chỉ có thể đối phó những thứ đồ phổ thông.
Còn đối với tà ma hiện hình, xa xa không đủ, yêu cầu còn nhiều người phối hợp mới có thể diệt chi.
Dù thế cũng phải bỏ ra cái giá thảm trọng.
Nhân loại sao mà bi ai, tương lai sao mà lờ mờ không ra.
Cục trưởng Lê nhìn về đoàn sương phía nơi xa, chỉ còn mười lăm phút nữa bọn hắn những người này e là còn sống sẽ không nhiều.
Nhưng nếu đem đầu này tà ma tiêu diệt hết thảy đều đáng giá.
Lúc này,
Một viên điều tra chạy tới trước mặt cục trưởng Lê báo cáo. Nghe xong hắn có hơi thở phào.
" Hai vị kia của cục số chín tới rồi, thêm một vị bên này nữa hết thảy là ba. Cộng với vô số chuẩn bị, có lẽ lần này hy sinh sẽ ít đi một chút."