Phố Đông Lý, đường số 1. Cách nhà Trần Minh có chừng ba ngôi nhà, bên trong một tòa nhà hai tầng, phía trên sân thượng.
Lê Minh cùng với Nguyễn Hiền đang ngẫu nhiên ngồi tán gẫu, thỉnh thoảng chơi một ván cờ để giải trí, nhưng ánh mắt như có như không liếc về phía nhà Trần Minh.
Đây là hai người bọn hắn hiện tại nhiệm vụ hằng ngày.
Đúng vậy, bọn hắn nhiệm vụ chính là giám sát Trần Minh.
Từ khi tiếp vào trong cục cái này kỳ hoa nhiệm vụ, mỗi ngày bọn hắn đều trải qua vô cùng buồn tẻ, không phải mò cá thì cũng chính là mò cá trên đường. Bởi vì trải qua hai ngày cẩn thận theo dõi thì bọn hắn nhận ra không có gì đặc sắc. Trong mắt hai người Trần Minh đã được đánh lên nhãn hiệu trạch nam 'người thường' không hơn không kém.
Tuy nói là mò cá, nhưng ngoài việc giám sát Trần Minh là chính ra thì bọn hắn còn thuận tiện tiếp thêm nhiệm vụ giám soát đường số 1 phố Đông Lý.
Không có cách, đầu năm nay nhiệm vụ không dễ làm, nhân thủ ít cho nên bọn hắn một người có thể tiếp hai nhiệm vụ trở lên.
Coi như chạy chỉ tiêu.
Lại nó tại sao lại có nhiệm vụ giám sát toàn đường phố, có hai nguyên nhân.
Thứ nhất, nơi đây từng xuất hiện qua quỷ tà, những nơi từng xuất hiện quỷ tà luôn được nằm trong danh sách giám sát của cục.
Thứ hai, nơi đây hư hư thực thực xuất hiện người thần bí trong miệng cao tầng, cho nên được liệt vào khu vực trọng điểm giám sát. Cho nên thuận lý thành chương nhiệm vụ này sinh ra. Hai cái nhiệm vụ đồng thời làm cũng không xung đột.
" Ta nói này anh Minh, chúng ta ở đây giám sát được hơn ba ngày rồi, nhưng chẳng có gì để báo cáo lên, như thế này mãi thì chắc chán đến mục xương mất." Nguyễn Hiền có chút nhàm chán đối Lê Minh tán gẫu.
" Ài, không có cách, đợi hết tuần này mà không có chuyện gì xảy ra thì chúng ta cũng thuận lợi rút rồi." Lê Minh nói.
" Lại nói bọn này tà ma là từ đâu xuất hiện vậy, thật khó chơi, nhìn cũng nhìn không đến, rất khó để tìm ra bọn chúng."
" Cái này thì không nói chắc được rồi, cậu tuy rằng cũng trải qua bốn năm lần nhiệm vụ thanh trừ tà ma, thời gian vào cục cũng chưa lâu nên có một số việc chưa rõ ràng."
Hơi dừng một chút, Lê Minh tiếp tục nói.
" Ta từng đi theo một đội mười hai người đối phó với một con tà ma có thể thấy rõ nơi nhân thế, nhìn cực kỳ buồn nôn, lần đó đánh trận hi sinh bảy anh em đồng chí, tổn thất ba vật phẩm phước lành, tuy đi qua đã lâu nhưng ấn tượng của ta đối với nó cực kỳ sâu sắc, đến giờ vẫn còn thấy sợ."
" Cho nên nói, không hiện rõ tà ma thực lực còn yếu, ta cậu cùng một vật phước lành còn miễn cưỡng đối phó được. Nhưng nếu gặp có thể thấy rõ giữa nhân thế thì,..."
Nguyễn Hiền có chút lười biếng dựa vào lan can tiếp lời.
" Cũng đúng, đồ chơi kia mà phổ biến thì thế gian này sớm đã loạn, đâu có thể giữ được hiện trạng như bây giờ. Lại nói cao tầng bên kia không biết làm sao phát hạ nhiệm vụ này, thật chán."
" Mà dường như cơm tối của chúng ta cũng sắp tới rồi, anh Minh ta đi lấy đồ ăn, anh ở đây trực nhá."
Nói xong, Nguyễn Hiền đang định di bước dời đi thì hắn thấy được Lê Minh đang một mặt ngốc trệ nhìn lấy hắn. Không, phải nói là nhìn ở phía sau hắn.
Đây là chuyện gì, Nguyễn Hiền có chút không hiểu thấu cũng quay đầu lại nhìn phía sau lưng của mình. Ngay sau đó, mồ hôi của hắn cũng không tự chủ được mà nhỏ xuống.
Chỉ thấy lúc này, phía xa xa có một đoàn sương mù đang chậm chạp tiến gần.
Bên trong đoàn sương mù đấy có một bóng hình nhỏ nhắn, tuy không thấy rõ hình dạng nhưng cũng thấy được một hai. Bóng hình đó hình như thân mặt váy dài gothic, nhưng lại không toát ra vẻ cao quý, nó chỉ mang lại cảm giác vặn vẹo mà xấu xí, nó ghê tởm mà buồn nôn.
Không thể diễn tả, không thể nhìn thẳng, đây chính là tiếng lòng của hai người lúc này.
Tuy hoảng sợ nhưng bọn hắn lý trí không cho phép bọn hắn lui bước.
Dẫu sao cũng là nhân viên lâu năm, cũng từng thấy qua, cũng từng giết qua.
Rất nhanh hai người bọn hắn lấy lại tinh thần, Lê Minh móc ra chính mình di động, ngay sau đó bấm dãy số khẩn cấp.
Rất nhanh, bên kia liền tiếp thông, một giọng đàn ông trung niên vang lên.
" Có chuyện gì."
" Báo cáo cục trưởng, tình hình khẩn cấp. Phía bên đường số 1 phố Đông Lý xuất hiện tà ma hiện rõ giữa nhân thế, tốc độ di chuyển khá chậm, thời gian tà ma vào phố đoán chừng còn một giờ. Khẩn cầu lập tức chi viện, đồng thời khẩn cấp ban bố lệnh sơ tán."
Nghe Lê Minh báo cáo, cục trưởng Lê lập tức ngưng trọng. Giọng nói cũng gấp gáp lên.
" Tốt, ta lập tức an bài bên kia người nói chuyện, hai người các cậu lập tức tiến về phối hợp di tán. Nhân viên của cục số chín vừa may cũng tới chúng ta bên này, người trong cục cũng sẽ lập tức tới. Nếu có tình huống đột xuất lấp tức báo cáo lên, rõ chưa?"
" Rõ."
Hai người bọn hắn cũng thu lại vẻ cà lơ phất phơ, lần này nguy cơ đủ có thể hủy diệt phố Đông Lý.
Gần một ngàn hộ dân đứng mũi chịu sào, không cho phép mảy may sai lầm.
......
Phía xa xa bên ngoài phố Đông Lý, nơi đây có một cánh đồng hoang.
Trên đoạn đường xuyên qua cánh đồng lúc này không có một ai, đèn đường cũng lúc mở lúc tắt.
Mà trên đường, một đoàn sương xám đang tiến về, mà mục tiêu của nó hiển nhiên là khu phố đông người kia.
Nếu như có người ở đây thì sẽ cảm nhận được sự ớn lạnh, loáng thoáng có thể nghe được tiếng gầm gừ tựa như của dã thú, tiếng gào thét nghe mà ghê rợn.
Nhưng nó tựa như không tồn tại, lúc hiện, lúc ẩn.
Đây là biểu hiện của quỷ dị, lặn sâu giữa hiện thực và mộng ảo, tồn tại nhưng cũng như không tồn tại. Nhưng một khi nó ngoi lên, đến mức người thường đã có thể nhìn thấy thì cũng đại biểu một màn tiệc tùng hủy diệt sắp diễn ra.
Bên trong đoàn sương xám, có thể mơ hồ thấy được bảy tám bóng hình đang chậm rãi khiêng một chế ghế, mà bên trên chiếc ghế đó ngồi lấy một nữ hài.
Nàng ta mặc váy dài gothic, tay cầm một ly đế cao, bên trong đó chứa lấy dịch thể sềnh sệch.
Nếu như không phải bên dưới quỷ dị quá mức ghê rợn, cộng thêm mặt của nàng cũng quá mức vặn vẹo, thì ai cũng có thể thắc mắc mà nghị luận rằng đây là phương nào quý tộc.
~ Phịch ~
Tiếng ngã nhào phát ra ở nơi xa, đưa mắt nhìn lại ta có thể thấy được một cô bé tuổi chừng mười hai ngã sấp xuống mặt đường, trong lòng nàng cực kỳ hoảng sợ, nhưng lại giả bộ như chưa nhận thấy gì. Cô bé ấy đứng dậy phủi xuống trên người bụi bặm, sau đó lê bước đi xa, mà hướng đi của nàng lại là hướng ngược lại của đoàn sương xám.
Trong đầu của nàng không ngừng hiện lên những gì mới nhìn thấy, không giống với người thường chỉ thấy được mơ hồ, dù là quỷ dị hiện hình giữa nhân thế đi chăng nữa. Nhưng với cô bé này lại thấy được cực kỳ rõ ràng.
Cảm giác buồn nôn cùng hoảng sợ không ngừng sinh ra trong lòng cô bé.
Bỗng nhiên, trong đoàn sương xám quỷ dị dường như nhận ra điều gì đó, nó đưa ánh mắt về phía cô bé kia.
Thanh âm khàn khàn vang vọng lên bên tai của nữ hài.
" Ngươi thấy rõ được chúng ta sao?"