Đem Toàn Thế Giới Tặng Cho Người

Chương 42




Mạc Tiêu Tiêu cứng đờ cả người, toàn bộ ngốc lăng nhìn Liễu Khinh Huyền, mờ mịt nói

"Ta vừa nãy nói ngươi thích Cảnh Nhan sao?"

Liễu Khinh Huyền sớm đã đoán được Mạc Tiêu Tiêu sẽ giả ngu, ý cười vẫn giữ nguyên xi trên mặt, thong thả lấy ra di động bấm vào một điểm trên màn hình

"...Lúc trước nếu không phải tại ngươi thích Cảnh Nhan, thì ta căn bản cũng đâu có chú ý tới cô ấy! Ta là yêu ai yêu cả đường đi mà..."

Mạc Tiêu Tiêu: "..." cư nhiên chơi trò ghi âm.

"Ngươi cư nhiên đi ghi âm?" Mạc Tiêu Tiêu cả người chết lặng, hoàn toàn không nghĩ tới Liễu Khinh Huyền sẽ kỹ tính tới mức này.

"Vô tình bấm trúng, ta cũng không nghĩ sẽ lại có tác dụng"

"Gạt người. Ghi âm là ứng dụng có thể tùy tiện bấm trúng sao?" Những lời này của Liễu Khinh Huyền, Mạc Tiêu Tiêu một chữ cũng không tin được.


"Cái này cũng không phải là file ghi âm, mà là mở camera trượt qua video quay" Liễu Khinh Huyền nhẹ nhàng chỉnh lại, cầm điện thoại quơ trước mặt Mạc Tiêu Tiêu một vòng, "Không tin, chính ngươi xem. Hiện giờ toàn là điện thoại giải khóa bằng vân tay, vừa lúc mở khóa màn hình liền tiến thẳng đến ứng dụng camera, mở ra chương trình quay video. Cũng không phải là chuyện không thể xảy ra, đúng không?"

Mạc Tiêu Tiêu suy nghĩ lời Liễu Khinh Huyền nói một lúc sau, cũng tán đồng gật gật đầu "Cũng đúng". Lúc trước bỏ di động trong túi, không phải cũng từng vô ý mở khóa tiến thẳng vào màn hình ứng dụng sao!

Mà khoan, cô đang làm gì đây? Thời điểm này không phải là cần suy nghĩ tìm cách nào đem câu nói hớ ban nãy lướt qua đi sao? Cái gì mà bị Liễu Khinh Huyền kéo tới chuyện vô tình giải khóa màn hình này nọ các loại tầm phào như vầy? Mạc Tiêu Tiêu còn chưa thoát khỏi cảm xúc ão não phiền muộn thì đã nghe bên tai vang lên tiếng nói thanh lãnh quen thuộc của Liễu Khinh Huyền.

"Cho nên, bây giờ có thể giải thích được chưa. Giải thích một chút, ta thích Cảnh Nhan từ hồi nào?" Liễu Khinh Huyền khẽ cười, tiếng cười vừa mê người vừa cực kỳ nguy hiểm. "Trước đây hình như ta chưa từng đề cập tới hai chữ Cảnh Nhan với người khác bao giờ"

Mạc Tiêu Tiêu: "..." Đối diện với đôi mắt trong veo xuyên thấu nhân tâm của nàng, cả người Mạc Tiêu Tiêu đều ngây dại.

"Cái này...cái kia..." Mạc Tiêu Tiêu ấp a ấp úng một hồi, trái tim đều như treo ngang, "Nếu ta nói, là, là ta nằm mơ thấy. Ngươi sẽ tin sao?"

"Ta tin" Liễu Khinh Huyền thở dài một hơi, lưu quang trong ánh mắt dao động phức tạp khiến Mạc Tiêu Tiêu không sao hiểu được, "Tiêu Tiêu nói cái gì, ta cũng sẽ tin. Trở về đi, ta có chút mệt, muốn nghỉ ngơi một chút"

"A?" Mạc Tiêu Tiêu ứng thanh, không hiểu sao có chút thất hồn lạc phách.

Rõ ràng là, đã che che lấp lấp lướt qua rồi, Liễu Khinh Huyền cũng không tiếp tục truy cứu, nhưng vì sao cô lại không có chút cảm giác nào nhẹ nhõm được đâu, ngược lại trên lưng vẫn cứ như còn sót lại nghìn cân gánh nặng?

Ấm áp ái muội dần dần bị không khí lạnh lẽo lấn át. Hai người tuy vẫn như trước đây, sóng vai bước rất gần bên nhau nhưng hai trái tim dường như cách một bờ vực thẳm, vô luận thế nào cũng không có cách nối liền với nhau được.

Mạc Tiêu Tiêu thật chán ghét cái loại cảm giác này. Nhiều lần muốn tìm cái đề tài nói chuyện để phá bỏ bầu không khí đang sắp kết băng, nhưng khi vừa ngẩng đầu nhìn đến ánh mắt thủy chung thẳng tắp nhìn phía trước đường của Liễu Khinh Huyền, ngôn ngữ của cô lại kẹt ở cuống họng. Dù cho có chuẩn bị tốt bao nhiêu, dù cho cô nỗ lực bao nhiêu cũng đều phun không ra nửa chữ. Mạc Tiêu Tiêu chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi sương giá tự nó tan bớt, dũng khí của cô dường như cũng rơi rớt ở chỗ nào, tâm can dần dần biến lạnh.

Liễu Khinh Huyền giận!

Sau khi nghĩ tới nghĩ lui hết N phương thức xong, Mạc Tiêu Tiêu suy sụp cúi đầu. Không giống ngày trước đánh đánh nháo nháo, ghen tuông đùa giỡn, lần này Liễu Khinh Huyền là thật sự giận. Nhưng mà...


Nhưng mà nàng giận cái gì vậy?

Mạc Tiêu Tiêu nghĩ không ra.

Giận cô để ý đến Cảnh Nhan?

Giận cô gọi Cảnh Nhan là nữ thần?

Giận cô buộc miệng nói bừa khen ngơi Cảnh Nhan mấy câu lúc trước?

Mạc Tiêu Tiêu không nắm trúng trọng tâm vấn đề, cũng không cách nào nghĩ tới Liễu Khinh Huyền để ý là chuyện khác kia, chuyện mà cô dự định chôn dưới đáy lòng cả đời, chuyện có quan hệ với bí mật của tiền kiếp.

Nhiệt độ không khí vẫn duy trì ở mức thấp cho đến tận khi cả hai đã về đến ký túc xá cũng không khởi nhiệt chút nào. Nhìn vẻ mặt lạnh tanh như cũ của Liễu Khinh Huyền, tâm tình Mạc Tiêu Tiêu nát bét, yên lặng mò lấy di động mượn cớ để né tránh xấu hổ, hồi sau mới bỏ xuống chuẩn bị đi phòng tắm rửa mặt cho bình tĩnh lại.

Không nghĩ tới đúng lúc này, Liễu Khinh Huyền vốn dĩ vẫn đang luôn im lìm trầm mặc lại vươn tay, cầm lấy cổ tay Mạc Tiêu Tiêu

"Ta có chuyện muốn nói với ngươi"


Vừa nói, Liễu Khinh Huyền vẫn cúi đầu, cả người như bao phủ một tần âm ảnh vô cùng ủ dột.

Nhìn bộ dạng của nàng như vầy, trái tim Mạc Tiêu Tiêu như rơi xuống đáy vực, không hiểu sao lại có cảm giác khủng hoảng dâng trào lên, thanh âm cũng không khắc chế được run rẩy

"Chuyện gì vậy?"

"Ngồi xuống trước đã"

"..." Mạc Tiêu Tiêu lặng người, chợt nghĩ tới một khả năng, vội tránh thoát cái nắm tay của Liễu Khinh Huyền mà nhanh chóng nói. "Khoan đã, ta đi WC trước, có chuyện gì lát nữa nói sau đi". Vừa dứt câu, liền bay vào phòng tắm.

Liễu Khinh Huyền mới ấp ủ xong cảm xúc, thoắt cái bị bước chạy của Mạc Tiêu Tiêu đá tan tành trăm mảnh.

Tiêu Tiêu đang sợ sao? Nàng chỉ là muốn đổi một câu chuyện, đem khoảng cách giữa hai người lấp đầy lại. Mà Mạc Tiêu Tiêu lại bị dọa cho sợ đến mức này sao?