Buổi tối tại dinh thự Cảnh Vân, cô ngồi ở thềm cỏ cứ lơ mơ suy nghĩ về bữa cơm trưa đó. Sau khi ăn xong hắn đến chỗ của Âu Liên Việt đến giờ vẫn chưa quay về hẳn là rất có nhiều việc, cô nghe nói về dự án trà xuất khẩu ra thị trường chủ tịch Cung sẽ kí hợp tác với JK và sẽ có một buổi tiệc nhỏ chào mừng nhãn hàng trà mới từ Cung Thị và Tần Thị hợp tác.
Đồng hồ cũng mới chỉ tám giờ tối, Sở Giai Hân thay một bộ đồ thể thao thoải mái ra ngoài cũng muốn đi tới siêu thị mua vài món đồ dùng. Đến trước siêu thị thì cô vô tình thấy Lý Trí Duy cũng ở đó, cô vội chạy nhanh đến vừa thấy cô thì ông ta hoảng loạn bỏ cả đống đồ kia xuống đất chạy mất.
Sở Giai Hân đuổi theo tới một con hẻm thì mất dấu của ông ta, rõ ràng là có gì đó không đúng. Lúc này một người đàn ông cầm túi đồ đưa cho cô, người này rất trẻ tuổi lại còn điển trai giống như minh tinh vậy.
"Cô làm rơi này" - Giọng nói nam tính khác hẳn với gương mặt trẻ tuổi non nớt của anh ta.
"À cảm ơn anh" - Cô nhận lấy rồi cúi người cảm ơn.
"Thấy cô gấp gáp như vậy..có chuyện gì sao ?" - Anh ta ngó quanh con hẻm sau lưng cô thấp giọng hỏi.
"Tôi đang tìm một người thôi" - Sở Giai Hân cười nhẹ đáp lại lời hỏi thăm của anh ta nhưng cũng đến giờ cô phải quay về.
"Trời đã tối hay tôi đưa cô về cho an toàn.." - Anh ta cũng không biết tại sao lại có một cái nhìn thiện cảm với cô gái này.
"Không cần đâu nơi tôi ở cũng gần đây" - Cô nói rồi nhanh chóng rời đi.
Về đến nhà cô nhìn thấy Tần Mặc Đình đã ngồi trầm lạnh trên sofa nhìn cô với đôi mắt sắc lạnh nhạy bén.
"Ông chủ..anh về rồi sao" - Cô khẽ giọng, dù sao cô cũng không thể lơ hắn mà đi thẳng về phòng.
"Em nghĩ giờ này còn có thể đi đâu" - Hắn đứng dậy đi về phía cô, nhìn cô mồ hôi cũng đã đẫm áo ngoài không hề giống đi dạo bình thường chút nào.
"Tôi..tôi phải đi ngủ rồi..ông chủ chúc anh ngủ ngon nhé" - Sở Giai Hân lùi lại vẫn là nụ cười sượng chân đó nhìn qua cũng biết là có gì đó đáng nghi.
Trong phòng, Sở Giai Hân vừa tắm xong tóc còn hơi ẩm ướt trên người chỉ mặc một chiếc váy ngủ trắng khá mỏng nhưng rất mát mẻ thoải mái đây là đồ mà Tưởng Nghiên Ngọc đã gửi cho cô khi vừa biết cô ở cùng một nhà với Tần Mặc Đình.
Sở Giai Hân không để ý vừa đi vừa lau khô tóc chuẩn bị sấy tóc thì thấy người đàn ông đã đi vào ngồi đó từ lúc nào không hay biết cô giật mình lấy khăn che lại một chút vì chiếc váy này hơi mỏng cô thấy đúng là điên mất thôi...sao vào mà không có tiếng động như vậy nhỉ.
"Trời ạ..anh..anh sao lại ở đây" - Cô đứng giữ khoảng cách nhìn hắn nói.
"Đây là nhà tôi..em hỏi thế thì hơi lạ đấy" - Hắn cười ngồi trên ghế nhìn cô một loạt từ đầu đến chân làm mặt cô bị ngượng đỏ hết cả lên.
"Nhưng đây là phòng ngủ của tôi..nhỡ như tôi đang thay đồ thì sao, ít ra cũng phải gõ cửa chứ" - Cô gái này đúng là hay nhỉ lại dám bắt bẻ hắn như vậy còn chưng ra điệu bộ cọc cằn giống như một con nhím đang xù lông ra vậy.
"Em đang..quyến rũ tôi đấy à" - Do tức giận mà Sở Giai Hân quên mất bộ váy trên người đúng là rất dễ bị hiểu lầm.
"Cái..này không phải đâu, tôi mặc vì tôi thấy nó mát mẻ thoải mái thôi" - Cô nhẹ lấy tay che đi phần ngực hơi lộ ra dáng vẻ của tiểu yêu này khiến người đàn ông nào đó như bị khơi lửa lên vậy.
Người đàn ông đột nhiên đứng lên bước đến gần cô áp sát người vào chân tường, gương mặt anh tuấn tỉ mỉ như khắc hoạ thân hình cao lớn thoang thoảng gì đó thơm đến lạ thường, hương bạc hà nhẹ nhàng rất phù hợp với hắn. Cô lùi người đến chân tường không thể lùi được nữa càng không dám đối diện với ánh nhìn chết người kia.
"Sở Giai Hân..tôi có thể hôn em được không ?" - Hắn vừa dứt câu còn không cần cô trả lời thì đôi môi lạnh đã áp vào bờ môi mỏng manh của cô gái quyến rũ ở ngay trước mắt.
"Ưm..anh.." -Hai mắt cô kinh ngạc cố vùng vẫy dùng sức lực đẩy hắn ra nhưng vô dụng, nụ hôn càng lúc càng nồng cháy khó thoát nỗi sự mê đắm sắc dục.
Bàn tay của người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve vòng eo nhỏ bé của cô thân hình nuột nà trời cho cùng với một mùi hương quyến luyến chỉ mình cô mới có càng khiến hắn điên cuồng muốn chiếm lấy người con gái này ngay tại đây.
"Em thật xinh đẹp.." - Giọng nói của người đàn ông thấp thoáng bên tai cô chẳng khác gì loại mật ngọt chết người, tim cô muốn nhảy khỏi lòng ngực càng không dám nhìn vào ánh mắt của hắn.
"Ông..ông chủ..dừng lại đi" - Cô đẩy hắn ra nhưng lại một lần nữa bị hắn ôm chặt trong lòng buột cô đối mặt với ánh nhìn của hắn.
"Có vẻ..tôi thật sự thích em" - Tần Mặc Đình dứt câu không gian yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe được tiếng gió thổi nhẹ ngoài cửa sổ. Hai con người đang ôm lấy nhau tại chân tường mắt đối mắt với nhau.