Đêm Sương Mù

Chương 6: Thì thầm




Vào ngày truyền dịch thứ ba, bệnh cảm cúm của Hoàng Lư gần như khỏi hẳn.

Nắng chiều không quá chói chang, mặt biển chìm trong sương mù. Một con hải âu trắng bay thấp trên mặt nước, nó chớp thời cơ, lao xuống nước rồi cắp đi một con cá bạc nhỏ đang vùng vẫy.

Hoàng Lư thay quần áo xong, quyết định đi phòng trọ một chuyến để lấy lại chứng minh thư và tiền đặt cọc của Mạnh Yến Lễ.

Nhân tiện cũng muốn hỏi xem Mạnh Yến Lễ đã trả trước bao nhiêu tiền thuê phòng cho cô, để cô còn trả lại cho anh.

Dì Dương đang tưới hoa trong sân, thấy Hoàng Lư chuẩn bị ra ngoài, bà dốc lòng dặn dò cô mặc nhiều một chút, đừng để bị cảm lạnh nữa.

Hoàng Lư gật đầu, nói trong túi xách của mình có đựng áo khoác.

Đến phòng trọ, bà chủ không có ở đây, chỉ có Tiểu Mễ đang ngồi ở quầy lễ tân, đối diện với cuốn《Từ vựng tiếng Anh cấp 3》trước mặt, cô bé buồn ngủ đến mức không thể mở mắt nổi.

Thấy Hoàng Lư, Tiểu Mễ phấn chấn hẳn lên: "Hi chị gái nhỏ! Chị khỏe hơn chưa ạ?"

Hoàng Lư cười: "Khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn em đã quan tâm."

Nhưng ánh mắt của Tiểu Mễ không dừng lại trên người Hoàng Lư mà cứ nhìn về phía sau.

Nhìn nửa ngày, cô bé hơi thất vọng kết luận: "Ồ, chị đến một mình."

Hoàng Lư có chút khó hiểu.

Không phải cô vẫn luôn đi một mình sao?

"Chị, chị có nhớ lần trước em đã kể với chị là em gặp một chú đẹp trai ở bờ biển không......"

Không biết Tiểu Mễ nghĩ tới cái gì mà đột nhiên hưng phấn hẳn lên, đôi mắt bừng sáng: "Thật trùng hợp, ý của em là, đó chính là người đã bế chị đi ngày hôm trước! Má ơi chú ấy đẹp trai quá đi mất! Đúng rồi, chú ấy là gì của chị thế ạ? Là anh trai ạ?"

Hai chữ "Bế đi" này khiến Hoàng Lư ngượng ngùng, không tự nhiên lắc đầu: "Không phải không phải, là bạn của người lớn trong nhà chị."

Hoàng Lư không muốn tiếp tục đề tài này nữa, quay đầu hỏi: "Mẹ em đâu?"

"Mẹ em sang cửa hàng nhỏ bên cạnh mua đồ ăn rồi, chắc một tẹo nữa là về đấy ạ."

Tiểu Mễ kéo chủ đề trở lại, vẻ mặt đầy hứng thú, giơ tay ra kí hiệu số "5": "Chị gái nhỏ, chú đó đỉnh thật đấy, một hơi bế chị xuống năm tầng, mà còn không thở dốc chút nào. Chú ấy có tập luyện không? Trên người có cơ bắp không?"

Làm sao Hoàng Lư biết Mạnh Yến Lễ có cơ bắp hay không......

Cô chỉ nhớ hình dáng yết hầu của anh rất đẹp, đẹp đến mức những sinh viên mỹ thuật đã quen vẽ cơ thể người cũng phải liếc nhìn thêm vài cái.

Đang lúc cô không biết nên trả lời thế nào thì bà chủ quay về.

Tiểu Mễ vừa nhìn thấy mẹ về thì lập tức giơ cuốn《Từ vựng tiếng Anh cấp 3》lên cao giả vờ học.

Bước ra khỏi nhà trọ, Hoàng Lư nhìn chứng minh thư trong tay:

Ảnh trên giấy chứng minh của Mạnh Yến Lễ trông hơi khác so với anh hiện tại.

Khi đó trông anh trẻ hơn bây giờ, sâu trong đôi mắt ẩn giấu sự kiêu ngạo không thể diễn tả, mi tâm cũng không có nếp nhăn.

Hơn nữa so về tuổi tác, cái người bị cô gọi là chú thật ra chỉ lớn hơn cô 9 tuổi mà thôi.

Sinh nhật vào ngày 21 tháng 7? Chẳng phải là tuần sau sao?

Cô có nên chuẩn bị quà sinh nhật cho Mạnh Yến Lễ không? Dù sao cũng đang ở nhờ nhà người ta......

Nhưng nếu tặng quà thì nên mua cái gì đây?

Hoàng Lư hoàn toàn không biết gì về sở thích của Mạnh Yến Lễ.

Dù sống chung một nhà nhưng số lần cô nhìn thấy Mạnh Yến Lễ cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, ngoại trừ ăn cơm, hai người rất ít khi chạm mặt.

Lần trò chuyện duy nhất là khi Hoàng Lư tìm anh để nói lời cảm ơn, nhưng cũng chỉ nhận được một câu trả lời đơn giản là "Không cần để trong lòng".

Mạnh Yến Lễ không ăn sáng cùng họ, cả buổi sáng đều không thấy bóng dáng anh đâu, mãi cho đến giờ ăn trưa mới thấy xuất hiện.

Hoàng Lư ngồi trên bàn hỏi: "Chú Mạnh không cần đi làm ạ?"

Bữa trưa hôm đó dì Dương nấu súp, ba người mỗi người một bát nhỏ.

Mạnh Yến Lễ cầm chiếc thìa sứ xương, thong thả nhấp một thìa súp rồi trả lời: "Không, tôi đang thất nghiệp."

Có quỷ mới tin.

Mạnh Yến Lễ nhìn như ngày nào cũng ở nhà, nhưng thỉnh thoảng Hoàng Lư vẫn nghe thấy tiếng anh nói chuyện điện thoại, hoặc cầm laptop đánh máy trong phòng khách.



Anh có việc riêng để bận rộn, chắc chắn không phải người nhàn rỗi.

Muốn tặng quà mà lại không có tư liệu tham khảo.

Mạnh Yến Lễ không giống như những người bạn khác của Hoàng Mậu Khang.

Anh không vì sự xuất hiện của Hoàng Lư mà thay đổi thời gian sinh hoạt cá nhân, dường như nên làm gì thì vẫn làm cái đó.

Hoàng Lư nghĩ, nếu cô ở nhà của bất kỳ người bạn nào khác của bố cô, khẳng định đối phương sẽ cực kỳ nhiệt tình.

Đoán chừng khi cô khỏi bệnh, họ sẽ tự mình làm hướng dẫn viên đưa cô đi tham quan khắp nơi. Chưa đến ba ngày là có thể trải nghiệm gần hết từ danh lam thắng cảnh cho tới ẩm thực địa phương.

Cho dù ở nhà cũng tuyệt đối không để Hoàng Lư phải ở một mình. Họ sẽ trò chuyện với cô, gọi video cho bố cô, cười nói "Hoàng Lư ở chỗ tôi tốt lắm" gì gì đó......

Nhưng những hành động đó hoàn toàn không có ở Mạnh Yến Lễ, anh quá lười để làm chuyện đối nhân xử thế như vậy.

Là một người vô cảm chăng?

Nghĩ đến đây, Hoàng Lư lắc đầu phủ nhận.

Mạnh Yến Lễ rất quan tâm đến người khác.

Hoàng Lư nhớ vào ngày thứ hai ở nhà Mạnh Yến Lễ, cô không nhịn được đi đến chỗ bức tranh sơn dầu treo trên tầng hai, nghiêm túc thưởng thức nó.

Trong khi cô đang mải mê ngắm nhìn, một âm thanh rõ to vang lên từ phòng khách ở tầng dưới, ngay lúc ấy Hoàng Lư chợt thót tim.

Cô biết có một tác phẩm nghệ thuật bằng thủy tinh được đặt trên tủ góc phòng khách, trông giống như một sinh vật phù du.

Những người không hiểu sẽ cho rằng hình dáng đó rất kỳ lạ, nhưng Hoàng Lư nhận ra thứ đó.

Hoàng Lư có một cô bạn học khoa điêu khắc tên là Trần Linh.

Cô bạn này cực kỳ ngưỡng mộ một nghệ nhân thủy tinh nước ngoài. Khóa nền điện thoại di động, giấy dán máy tính, tất cả đều dùng hình ảnh tác phẩm của nghệ nhân kia.

Theo lời của Trọng Hạo Khải thì là: "Chắc cậu không nhìn thấy cảnh lúc biết tin người đó giành huy chương vàng quốc tế, Trần Linh khóc như tên ngốc vậy."

Trùng hợp thay, nghệ nhân Trần Linh thích lại là tác giả của tác phẩm nghệ thuật trong phòng khách của Mạnh Yến Lễ.

Thứ đó đáng giá bao nhiêu ư? Trần Linh đã lải nhải bên tai họ cả nghìn lần chẳng khác nào ma tụng kinh.

Đằng sau là cả một dãy số "0" đấy!

Bởi vậy nên suy nghĩ đầu tiên lóe lên trong đầu Hoàng Lư khi nghe thấy tiếng động là:

Không thể nào, đừng bảo là món đồ có giá trị 7 chữ số đó vỡ đấy nhé?

Cô tựa người qua lan can tầng hai nhìn xuống dưới, thấy dì Dương đang cầm khăn lau, chân tay luống cuống đứng trước đống mảnh vỡ.

Xong rồi, đúng là món thủy tinh đó bị vỡ......

Cảnh tượng này quá sốc, đến mức Hoàng Lư cũng ngẩn người trong chớp mắt.

Nếu để Trần Linh thấy, có khi cô ấy sẽ lên cơn đau tim ngay tại chỗ.

Có lẽ Mạnh Yến Lễ cũng nghe thấy âm thanh nên đang đi từ tầng ba xuống.

Hoàng Lư chỉ nhìn thấy bóng lưng của Mạnh Yến Lễ, không đoán được vẻ mặt của anh.

Nhưng cô nghĩ, Mạnh Yến Lễ có thể đang tức giận.

Dù sao cũng là tác phẩm nghệ thuật, mỗi món đều là độc nhất vô nhị, một khi đã vỡ thì không còn cái thứ hai nữa.

Nhưng cô đã sai, Mạnh Yến Lễ chỉ bước nhanh đến bên cạnh dì Dương, giữ lấy bàn tay đang định nhặt mảnh vỡ thủy tinh của bà lại.

Anh thậm chí còn không thèm nhìn mấy mảnh vỡ, hỏi: "Dì không bị thương chứ?"

"Không sao, dì định lau tủ, mà tay trơn quá nên không giữ được......"

Vẻ mặt dì Dương lo lắng: "Cái này để ở đây nhiều năm rồi, đắt lắm phải không?"

Mạnh Yến Lễ vẫn bình tĩnh, ra vẻ ngẫm nghĩ: "Cháu không nhớ lắm, cháu mua lúc đi loanh quanh trong chợ. Chắc chỉ có hai ba trăm tệ thôi, dì không cần phải lo."

Giọng điệu của anh tự nhiên đến mức suýt chút nữa Hoàng Lư cũng tin theo.

Dì Dương tỏ vẻ nghi ngờ: "Thật à? Cháu mua ở chợ nào thế?"

"Chợ bán đồ trang trí cạnh phố đồ cổ. Ban đầu cháu không định mua, lúc đến đó cũng không có ai, mà ông chủ bán cái này lại hơi khó tính, cháu lười nói nhảm nên mua đại thôi."



Mạnh Yến Lễ này......

Anh thật tốt bụng, quá tốt bụng, lúc ấy Hoàng Lư nghĩ.

Dì Dương chắc hẳn đã tin, bà thở phào nhẹ nhõm một hơi, thậm chí còn đồng ý với Mạnh Yến Lễ sẽ mua một đồ trang trí bằng thủy tinh mới để đặt ở đây khi bà ra ngoài vào buổi chiều.

Mạnh Yến Lễ cười: "Không cần mất công vậy đâu dì."

"Mất công gì chứ, không sao cả, dì Dương có tiền! Hơn nữa cái bình đó được đặt ở đây cũng lâu rồi, giờ đột nhiên trống không thế này, nhìn không quen."

Dì Dương cầm chổi quét cẩn thận đống thủy tinh kia lên, quyết định: "Để dì thử ra phố đồ cổ xem sao, có khi lại tìm thấy chiếc nào giống cái cũ."

Mạnh Yến Lễ cười: "Vâng, nếu tìm được dì nhớ mặc cả nhé."

Chiều hôm đó, Hoàng Lư bị dì Dương kéo đến chợ bán đồ trang trí mà Mạnh Yến Lễ đã nhắc đến.

Dì Dương lái xe, suốt dọc đường mang theo khát khao: Nhỡ đâu tìm được món đồ y như đúc, nhất định phải mặc cả mới được.

Dĩ nhiên là không thể tìm được cái giống hệt, cuối cùng dì Dương đành chọn một món đồ trang trí bằng thủy tinh có kích thước tương tự với tác phẩm nghệ thuật trước đó, nhưng chất lượng thì...

Vài con cá heo màu xanh và bọt nước thủy tinh được khảm cùng một chỗ, trông cũng không đẹp lắm.

Đồ thì bình thường, chủ yếu là do chủ cửa hàng dẻo miệng.

Dì Dương vừa mới cầm thứ đó lên, ông chủ đã chạy tới

"Ai ui chị gái, chị tinh mắt thật đấy! Nói cho chị biết, đây chính là báu vật của cửa hàng chúng tôi, mang ngụ ý cực tốt, đạp gió rẽ sóng! Đời người đôi khi chỉ thiếu một bước ngoặt, có bước ngoặt này......"

Hoàng Lư định ngăn lại, nhưng cô còn quá trẻ, da mặt lại mỏng, đánh không lại cái miệng biết ăn nói của ông chủ.

Cuối cùng, món đồ đó vẫn ngồi xe cùng cô trở về biệt thự của Mạnh Yến Lễ.

Trước bữa tối, Mạnh Yến Lễ ngồi ở bàn ăn, nhìn thấy con cá heo ở góc tủ, anh thậm chí còn cười được.

Tác phẩm nghệ thuật cứ như vậy vỡ nát, trong lòng Hoàng Lư vẫn cảm thấy đáng tiếc, vô thức thở dài.

Lúc ấy dì Dương đang ở trong bếp, ngâm nga một giai điệu, chuẩn bị món ăn cuối cùng..

Phòng ăn chỉ có Mạnh Yến Lễ và Hoàng Lư, nên tiếng thở dài của cô cực kỳ rõ ràng.

Mạnh Yến Lễ nghe vậy, nhìn về phía cô.

Vài giây sau, anh đột nhiên đứng dậy, vẫy tay: "Hoàng Lư, ra đây với tôi một lúc."

Hoàng Lư đi theo Mạnh Yến Lễ rời khỏi phòng ăn, hai người đi đến phòng khách phía bên kia.

Có một bức tường kính sát trần, nơi họ có thể nhìn rõ màn đêm mờ ảo bên ngoài và ánh đèn của những chiếc thuyền đánh cá trên biển.

Bóng của hai người in lên tấm kính, Mạnh Yến Lễ hỏi: "Cô biết anh ta à?"

"Ai cơ?"

Mạnh Yến Lễ nói ra một cái tên nước ngoài khá dài.

Nếu để Hoàng Lư tự mình nói ra, cô cũng không nhớ nổi được cái tên dài như vậy.

Nhưng khi người khác nói ra, cô liền biết đó là tên của nghệ nhân thủy tinh kia.

"Không hẳn là biết."

Bóng dáng của Mạnh Yến Lễ phản chiếu trên cửa kính, thân hình cao ngất ngưởng. Hoàng Lư chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi tầm mắt: "Tôi có một người bạn học ngành điêu khắc rất ngưỡng mộ anh ấy......."

Mạnh Yến Lễ gật đầu.

Nếu đã biết đến nghệ nhân đó, chắc hẳn cũng biết giá cả của tác phẩm nghệ thuật bằng thủy tinh kia.

Nghe thấy tiếng nói, dì Dương tắt máy hút mùi rồi ra khỏi phòng bếp, có lẽ do thấy phòng ăn không có ai, bà gọi: "Yến Lễ? Hoàng Lư? Lạ thật, hai người này đi đâu rồi......"

Mới vừa nói xong, dì Dương đã thấy hai người đang đứng bên cạnh cửa kính sát trần, cười nói: "Sao tự dưng lại chạy sang đó thế, ngắm cảnh đêm à? Đừng nhìn nữa, lại đây đi, đến giờ ăn cơm rồi."

"Tới đây ạ." Hoàng Lư lễ phép trả lời.

Mạnh Yến Lễ nhẹ nhàng kéo cánh tay nhỏ nhắn của cô, vừa chạm vào liền buông ra ngay.

Đồng thời, anh ghé sát vào tai Hoàng Lư thì thầm: "Đừng nói cho dì Dương, làm ơn."

Bước chân của Hoàng Lư hơi khựng lại, chỉ cảm thấy một hơi thở ấm áp phả vào tai, đến lúc nhận ra thì Mạnh Yến Lễ đã đi tới bàn ăn trước cô một bước.