Đêm Sương Cuối Thu

Chương 11




Sáng hôm sau, khi Tần Triệt tỉnh lại, phát hiện người bên cạnh đã sớm rời đi. Cậu không để ý đến nỗi đau khó nói bên dưới, nghiêng ngả loạng choạng chạy ra ngoài, đến phòng ăn thì nhìn thấy Trần Tống đang ngồi dùng bữa sáng.

Trần Tống nhìn chằm chằm chiếc áo len xộc xệch trên người cậu, lông mày cau lại thành hình chữ xuyên (川): “Sao cậu phải chạy?”

Tần Triệt lúc này mới nhận ra, bản thân vừa rồi lo sợ Trần Tống rời đi mà không nói lời nào thật buồn cười biết bao. Dù cho tối qua hai người có ngủ với nhau, việc đó cũng đâu thể hiện điều gì, nếu Trần Tống muốn đi thì sẽ đi.

Hơn nữa, cậu cũng là tự nguyện.

Trần Tống vẫn đang chăm chú nhìn Tần Triệt, trong ánh mắt mang chút nghi hoặc, trầm lặng đánh giá cậu.

Tần Triệt ngượng ngùng lùi về sau: “Không có gì, tôi quên một số chuyện…” Cậu lén lút quay sang nhìn Trần Tống, không ngờ lại thấy khóe miệng hắn cong lên, dường như là đang cười.

Khi cậu rửa mặt xong bước ra thì thấy Trần Tống chưa rời đi, vẫn ngồi trên ghế ung dung nhìn cậu.

Tần Triệt cảm thấy hành động của mình sắp sửa mất kiểm soát rồi.

Trần Tống hất cằm về phía đồ ăn sáng trên bàn, tỏ ý bảo cậu ăn.

Tần Triệt chưa từng được Trần Tống quan tâm như vậy, cậu thận trọng ngồi xuống, nhưng lại không dám động đũa, cậu sợ ăn xong bữa ăn này, Trần Tống sẽ bảo cậu rời đi.

Trần Tống nhìn cậu ngồi im như khúc gỗ, không hề động đậy, lập tức cáu kỉnh: “Ăn đi!”

Tần Triệt bị hắn lớn tiếng quát, sợ đến mức run lên một chút, cậu cầm lấy bánh mỳ trên bàn, khó khăn cắn xuống một miếng.

Sắc mặt của Trần Tống càng khó coi hơn.

Cuối cùng Tần Triệt cũng ăn xong bữa sáng, Trần Tống đứng dậy, cầm lấy áo khoác bước ra ngoài: “Đi thôi.”

Tần Triệt giống hệt một con rối đi theo Trần Tống, trong đầu không ngừng hiện lên ý nghĩ: Quả nhiên anh muốn đuổi tôi đi.

Đi tới cửa, Trần Tống đưa áo khoác của mình cho Tần Triệt, nhưng nhìn bộ dáng ngây ngốc của cậu, hắn liền cảm thấy mất kiên nhẫn nên lại khoác lên cho cậu luôn, thuận tiện kéo cậu vào xe.

“Nói đi, trước đây cậu ở đâu?”

“A?” Tần Triệt vẫn đang chìm đắm trong cảm giác đau lòng khi bị đuổi đi, nên hoàn toàn không nghe vào tai câu hỏi của Trần Tống.

“Tôi nói” Trần Tống bị trạng thái sợ sệt khúm núm cả sáng nay của Tần Triệt chọc tức, bây giờ cơn giận hoàn toàn bùng phát: “Cậu trước đây sống ở đâu? Cậu nghe không hiểu hả? Không phải cậu nói phải về để thu dọn đồ đạc sao?”

Tần Triệt rốt cuộc cũng hiểu, hóa ra không phải Trần Tống muốn đuổi cậu đi, vui buồn lẫn lộn đan xen, hàng mi dài đã ướt đẫm.

Cậu nhìn Trần Tống bằng đôi mắt ngấn nước, cuối cùng cố gắng lấy hết dũng khí chỉ bằng một phần nghìn của trước đây, nghẹn ngào hỏi hắn: “Không phải anh muốn đuổi tôi đi sao?”

Trần Tống buồn bực lau đi nước mắt trên mặt cậu, bởi vì dùng lực mạnh mà để lại một vết ửng hồng. Hắn nhận ra quyết định giữ Tần Triệt ở lại là một quyết định vô cùng ngốc nghếch, khi nhìn thấy Tần Triệt hắn càng dễ cáu kỉnh hơn so với trước kia, nhưng hắn lại không biết mình cáu kỉnh vì điều gì.

Hắn quay đầu đi không trả lời câu hỏi của Tần Triệt, nhưng Tần Triệt lại cứ cố chấp nhìn hắn, sẽ khiến cho hắn không thể lái xe được.

“Chết tiệt!” Hắn bực dọc quát một câu, hung dữ hỏi Tần Triệt: “Tôi đuổi cậu đi làm gì? Với bộ dáng ngu xuẩn hiện tại của cậu thì có thể đi đâu? Trừ bố cậu ra có ai còn muốn nhận cậu?”

Tần Triệt bị hắn quát, càng khóc nhiều hơn, cậu nghĩ đến bố mình ở trong tù, nghĩ đến những ngày tháng chịu đựng khổ sở và uất ức, cậu không thể kìm nén được nữa. Ở trước mặt người mà cậu biết rõ người đó không thích mình, òa khóc nức nở. Hu hu hức hức, tiếng khóc vừa khó nghe vừa đáng xấu hổ, nhưng giờ phút này cậu không còn kiềm chế được nữa.

“Được rồi, được rồi.” Trần Tống dùng sức kéo Tần Triệt vào trong lòng, giống như đang kéo một con búp bê vải, miễn cưỡng vỗ nhẹ vào lưng cậu: “Đừng khóc nữa. Mau nói xem cậu ở đâu, không phải cậu muốn thu dọn đồ đạc sao? Cậu đừng trông đợi tôi sẽ mua gì cho cậu.”

Tần Triệt ở trong lòng hắn khóc đến khi mệt rồi mới lí nhí nói ra được địa chỉ. Trần Tống cũng không đẩy cậu ra, là cậu tự cảm thấy xấu hổ khi dựa vào hắn một hồi lâu như vậy, lẳng lặng quay sang chỗ khác rồi tựa đầu vào cửa xe.

Trần Tống nhìn cậu qua gương chiếu hậu, không nói lời nào khởi động xe.