Thoáng cái mà đã thi xong học kì hai, sắp kết thúc năm học đầu tiên ở đây, một phần cũng do trường này thi sớm để có thời gian ôn cho các anh chị lớp 12 thi tốt nghiệp.
Bây giờ ngày ngày cắp sách tới trường với cái cặp nhẹ tênh, môn nào giáo viên dạy thì học, môn nào xong chương trình rồi thì thôi nằm dài ra đó.
Bây giờ đang là tiết Địa, do lớp tự nhiên đã học xong chương trình cơ bản rồi nên được nghỉ.
Vì cô Địa cũng dễ nên tụi trong lớp đổi chỗ ngồi lung tung, Khôi Nguyên chui lên chỗ Hiền Nhân với Tường Phú, một hai bắt hai người ngồi xích vào trong để cậu ta ngồi ngoài.
Nhờ Khôi Nguyên mà bây giờ cô với Tường Phú gần đến không thể nào gần hơn được nữa.
Hai anh em kia thì chui tọt lên chỗ Hà Nhi ngồi.
Cái hội này rất chi là làm phiền tới người khác.
Nãy giờ ai cũng góp vài ba lời riêng chỉ có Hà Nhi ngồi im không đá động gì tới ai, rõ ràng rất khác mọi ngày.
"Hôm nay ai chọc gì dũng sĩ diệt bình hoa di động rồi?" Vĩ An quay sang nhìn Hà Nhi đang ngồi thẫn thờ.
Tới khi Hiền Nhân lay lay tay của Hà Nhi, cô mới giật mình nhìn mọi người, "Hả... cái gì?''
"Hôm nay ai chọc mày rồi.'' Vĩ An nhắc lại lời vừa nãy.
Hà Nhi trở nên nghiêm túc hơn hẳn, "Tao hỏi tụi mày cái này nha?''
"Kiểu là... ais không biết phải nói sao nữa.'' Hà Nhi vò đầu.
Cô cứ ấp a ấp úng làm mọi người càng thêm tò mò.
"Là kiểu trước đó người tụi mày thích nói với mày là có thể coi mày bạn thôi, nhưng mà thấy mày thân thiết với người khác một chút thì người đó bắt đầu khó chịu. Xong một thời gian sau thì tỏ tình với tụi mày...'' Hà Nhi tóm gọn lại ngắn nhất có thể để kể cho tụi này nghe.
Hiền Nhân đương nhiên đầu nhảy số nhanh hiểu liền câu chuyện Hà Nhi đang kể.
Nhưng mà bốn đứa kia thì khác, nghệch mặt ra không hiểu, còn đang chờ Hà Nhi nói tiếp.
"Rồi sao nữa?" Thành An hỏi.
"Thì là vậy đó chứ sao nữa.'' Hà Nhi nằm dài ra bài của Hiền Nhân quay mặt về phía mấy người kia.
Hồi tưởng lại buổi chiều hôm đó một chút, sau khi Hiền Nhân ra về rồi chỉ còn có cô với Minh Đăng trên hành lang, phải nói là không khí vô cùng sượng sạo.
"Mình cũng muốn nghĩ đây là trùng hợp thôi, nhưng mà... có sự trùng hợp nào kéo dài cả tháng không?'' Minh Đăng đứng đối diện với Hà Nhi, nhìn thẳng vào gương mặt xinh đẹp của cô mà hỏi.
"Cậu mua hết cái hành lang này chắc mà không cho người khác đi.'' Hà Nhi im lặng một lúc rồi trả lời lại.
Hai người họ cũng không phải là lần đầu mới nói chuyện, bọn họ đã chụp hình chung trong câu lạc bộ được hai lần rồi.
"Nói đi, cậu có ý gì." Minh Đăng không dài dòng nữa mà hỏi thẳng.
"Ý gì là ý gì?'' Hà Nhi giương mắt nhìn hỏi ngược lại, nhưng thật ra nội tâm vô cùng hỗn loạn.
"Ý là....?Cậu thích tôi.'' Dường như nhìn thấu hết bên trong Hà Nhi, cậu ta không muốn lòng vòng nên trực tiếp nói ra.
Hà Nhi không còn đủ bình tĩnh mà nhìn xem sắc mặt cậu ta, chuyện giấu trong lòng đột nhiên bị khui ra đương nhiên có phần hoảng loạn. Cô lấp bấp đáp lại, "Gì... nói... nói cái gì vậy.''
"Phải không?'' Minh Đăng muốn cô xác nhận chuyện cậu ta nói.
"Thật ra thì tụi mình làm bạn cũng được, còn để tiến xa hơn thì tôi chưa biết.'' Còn không đợi Hà Nhi trả lời mà cậu ta nói tiếp.
Hà Nhi ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào Minh Đăng, "Đồ thần kinh''. Nói xong cô nhanh chóng chạy xuống cầu thang ra về.
"Hahaha thằng đó tự tin đến vậy hả'' Thành An nghe xong nhịn cười không được liền nhận xét.
"Mặc dù mày thích nó thật nhưng mà sao nó tự tin khẳng định là mày muốn làm bạn gái nó vậy.'' Vĩ An ở một bên cũng nêu nhận xét.
"Ờ...'' Hà Nhi đáp.
"Nhưng mà nó nói vậy rồi mắc gì nó còn khó chịu với mày vụ kia.'' Khôi Nguyên thắc mắc.
"Ừ tao cũng chả biết, mấy lần sinh hoạt trong câu lạc bộ mày không để ý chứ nó mà thấy tao nói chuyện với mày hay với đứa con trai nào là nó nhìn chằm chằm như ăn tươi nuốt sống tao.'', Hà Nhi lại kể tiếp: "Đợt nào đó tao đứng lấy tài liệu mà Hữu Duy đưa cho Nhân nè, vừa quay lại tao thấy nó đứng đó nhìn.''
"Không là của mình thì không được là của ai hết.'' Tường Phú ngồi một bên nghe cuối cùng cũng nhếch môi lên tiếng.
"Phải phải, đúng là kiểu đó.'' Thành An một bên vỗ tay khen hay.
"Vậy nó tỏ tình mày khi nào?" Vĩ An hỏi.
"Mới hôm qua trong câu lạc bộ.''
"Ồ, hôm qua tao bận lại không xem được kịch vui rồi.'' Khôi Nguyên bày tỏ vẻ mặt tiếc nuối, lại bị Hà Nhi ném cho cái nhìn rõ sắc.
"Rồi mày trả lời chưa?'' Hiền Nhân hỏi.
"Không, lúc đó tao đang chuẩn bị đi về, nó đột nhiên kéo tao lại kêu suy nghĩ kĩ rồi, nó đồng ý quen tao. Mà lúc đó cũng còn hơi đông người, người ta đứng lại nhìn làm tao ngại quá nên tao bỏ về.''
"Vãi cả đồng ý quen. Hahaha. Nó là thằng nào vậy, cho tao xem mặt với.'' Thành An tò mò muốn biết mặt cái tên tự tin đến mức tự cao.
"Nó là thằng thủ khoa đầu vào đó, học chung tuyển với hai thằng này này.'' Vĩ An vừa nói vừa lấy điện thoại ra kiếm mặt cho anh mình coi.
Sau khi được chiêm ngưỡng nhan sắc Minh Đăng, Thành An nhàn nhạt nhận xét, "Mặt mũi nom cũng được nhưng mà so với Hà Nhi... không phải nó hơi tự tin rồi đó chứ?"