Đem Sữa Nấu Thành Tình Yêu

Chương 21: Không Có Cảm Xúc Là Nói Dối




Ôn đội tuyển được chừng ba tuần thì có lịch kiểm tra giữa kì. Mà vấn đề lớn lao bây giờ là sau quá trình sáng toán, trưa toán, chiều toán, thì bây giờ kiến thức Lí của Hiền Nhân khuyết một lỗ lớn.

Vốn trước kia đã không nhạy Lí, bây giờ lại càng thụt lùi.

Trong cái nắng nóng đến bức bối của đầu tháng ba, Hiền Nhân đang thiu thiu mắt chuẩn bị rơi vào giấc ngủ sau cuộc chiến với toán hình kết thúc lúc 3h sáng nay.

Chỉ còn thiếu một chút nữa thôi, chắc chắn Hiền Nhân sẽ ngủ thì từ trên bục giảng, tiếng của thầy Đức truyền đến tai Hiền Nhân, "Câu này thầy mời Hiền Nhân nhé.''

Vừa nghe thấy tên mình bị gọi, Hiền Nhân, hai mắt liền mở to, sáng hơn cả đèn pha.

Nhanh tay lật tới lật lui cuốn đề cương dày cộm tìm bài thầy đang nói.

Thôi xong, không thoát được rồi... Hiền Nhân bước từng bước não nề lên bục giảng, cầm lấy viên phấn cố viết hết tất cả những gì mình có thể.

Mà cụ thể hơn chính là cái tóm tắt đề bài. Nhìn đề thì quen lắm, nhưng mà Hiền Nhân không nhớ nỗi phải làm như thế nào.

Cô đè viên phấn vào bảng mạnh đến nỗi viên phấn bị gãy đôi, một phần phấn rớt xuống thanh kim loại để phấn làm phát ra âm thanh vang vọng giữa lớp đang tĩnh lặng.

"Thôi được rồi em về chỗ đi.'' Thầy Đức đang ngồi trên ghế giáo viên cũng đứng dậy nói.

Hiền Nhân cúi thấp đầu, đặt nửa viên phấn còn lại lên bàn giáo viên, trước khi về chỗ cũng lí nhí nói, "Em xin lỗi thầy ạ.''

"Tập trung một chút, đừng đi lệch về một hướng.''

Hiền Nhân trở về bàn học với tâm trạng cực kì phức tạp, có xấu hổ, có buồn.

Hết tiết Lí được hơn 15 phút rồi, mà Hiền Nhân vẫn vùi đầu vào đề cương Lí như con thiêu thân lao đầu vô ánh sáng.

Giờ là tiết tự học chiều thứ tư, học sinh tự do lựa chọn môn học để ôn tập, miễn là giữ lớp im lặng.

"Cái này... tao nói thật.'' Tường Phú đóng tập đang học lại, gác tay nằm lên bàn nhìn Hiền Nhân nói.

Hiền Nhân tay vẫn không ngưng viết, mắt vẫn không rời khỏi đề cương mà trả lời cậu, "Ừ?''

"Kiến thức đã mất không thể nào lấy lại trong một buổi liền được.'' Tường Phú tản mạn nói.

Hiền Nhân ngưng bút, quay qua nhìn cậu với ánh mắt tràn ngập ý hỏi.

"Trong trạng thái bây giờ, cho dù mày có học 10 đi nữa thì cái mày có thể tiếp thu chỉ có 1, thậm chí là 0.''

Cậu lại nói tiếp, "Tao không phải có ý coi thường mày đâu, nhưng mày thử đóng tập lại xem mày có nhớ gì không.''

Bị nói trúng tim đen, sắc mặt Hiền Nhân hơi cau lại, cũng hơi khó chịu trước lời cậu nói, nhưng không thể phủ nhận được.

Hiền Nhân vẫn hoàn toàn không biết cách làm nếu đóng tập lại. Bởi nãy giờ cô chỉ đang học, nói đúng hơn là nhồi nhét kiến thức để bản thân có cảm giác an toàn, mà không phải tiếp thu kiến thức để đọng lại.

"Hôm nay mày có bận gì không?" Tường Phú cắt ngang dòng suy nghĩ đang chạy trong đầu Hiền Nhân.

"Để làm gì?''

Cậu ngỏ ý, "Ở lại trường học đi, có gì không hiểu tao giúp mày.''

"Vậy...''

Hiền Nhân còn chưa kịp nói đã bị cậu ngắt lời, phàn nàn, "Vậy giờ để đầu óc nghỉ ngơi chút đi. Học tập chẳng khoa học chút nào hết.''

Hiền Nhân nằm xuống bàn rồi hai mắt khép dần, chưa đầy hai phút đã thật sự ngủ rồi.___

Nắng chiều từ cửa sổ hắt vào làm Hiền Nhân chói mắt, cô vô thức xoay đầu dụi dụi vào hai cánh tay để tìm tư thế thoải mái hơn.

Trong tầm mắt còn đang khép hờ, Hiền Nhân thấy một dáng người thẳng tấp đang nghiêm túc ngồi làm bài.

Lớp không bật đèn, nắng chiều cứ vậy thông qua các cửa sổ lớn như trực tiếp rọi thẳng vào người cậu khiến xung quanh cậu như có luồng ánh sáng bao bọc ngăn cách với thế giới bên ngoài.

Hiền Nhân dụi dụi mắt bật người ngồi dậy, đưa tay xoa xoa tóc. Nhìn xung quanh một lượt mới biết trường đã ra về được hơn mười lăm phút rồi, trong lớp lúc này chỉ còn Hiền Nhân với Tường Phú. Dọc hành lang cũng vô cùng vắng học sinh.

Hmm... khung cảnh này hơi không bình thường lắm thì phải.

"Tỉnh ngủ chưa?" Tường Phú ngưng bút đang viết, chuyển sự chú ý lên người Hiền Nhân.

Hiền Nhân vô thức gật đầu.

"Vậy mở tập ra đi, phần nào không hiểu tao giúp mày ôn lại.''

Hiền Nhân vô cùng nghe lời, làm theo những gì Tường Phú nói.

Một lần nữa lại có cảm giác quen thuộc,cũng là giọng Tường Phú cứ vang đều đều bên tai Hiền Nhân như thôi miên, cũng là từng nét chữ cứng cáp cứ vậy được in lên mặt giấy, nhưng mà quan trọng là... hình như tâm trí Hiền Nhân đặt chỗ khác rồi.

Trong giây phút lơ là nào đó, cái thứ duy trì sự sống nằm bên ngực trái của Hiền Nhân đã hẫng một nhịp.

Nói không có cảm xúc là nói dối.