Cái là bà từ cầu thang gọi vọng lên trên, mà kêu mấy tiếng rồi cậu không nghe thấy thì phải nên không có trả lời.
Nên là bà quay sang bé Vi đang ngồi trên ghế chạy lên lầu kêu Tường Phú.
"Thằng này làm gì mà kêu quài không nghe, Vi chạy lên nhà kêu anh xuống có bạn qua chơi đi con. Để bà đi chợ.''
Xong bà lại quay qua cười nói với Nhân, "Con ở chơi đừng về nha, để Vi nó lên kêu thằng Phú xuống. Bà đi chợ về nấu cơm cho mấy đứa.''
Hiền Nhân cũng cười gật đầu với bà, "Dạ, làm phiền nhà bà rồi.''
Bé Vi nó lên lầu, bà cũng đi chợ nên Hiền Nhân ngồi dưới nhà một mình, ngồi không cái là cô bắt đầu suy nghĩ trên trời dưới đất.
Tự nhiên bà của thằng Phú tin tưởng cô vậy ta, để lại nguyên nhà cho cô canh mà không lo lắng gì nhỉ. Hiền Nhân ngó xung quanh một vòng, nhà rộng quá thể.
Thấy bé Vi từ trên lầu đi xuống một mình, vậy thằng kia đâu?
Chậc chậc, thằng này tệ quá, có khách tới nhà lại để khách một mình vậy đó.
Mà Hiền Nhân thấy hai anh em nhà này ít nói giống nhau ghê. Nhìn theo hành động bé Vi, bé nó lấy mấy con búp bê từ dưới gầm bàn ra, rồi có thêm mấy cái cầu tuột, xích đu bập bênh nhỏ, nói chung là đồ chơi bé gái để lên bàn chơi một mình. Coi như là không có ai ở đó.
"Chị chơi chung với em được không?" Hiền Nhân đổi ghế ngồi sang ghế gần bé Vi hơn rồi hỏi.
Nhìn đồ chơi xinh quá, tự nhiên cô cũng muốn chơi.
Bé Vi ngẩng mặt lên nhìn cô, có vẻ không tin tưởng cho lắm, hình như bé nó đang đấu tranh tâm lí, hơn hai phút sau cũng gật đầu.
Hiền Nhân cầm lấy một con búp bê lên, "Em này tên gì Vi ha?"
"Dạ Linna"
"Ồ, còn mấy con này thì sao?"
Bé Vi cầm lên từng con giới thiệu tên của tụi nó cho Hiền Nhân nghe.
Rồi hai chị em bắt đầu chơi trò nhập vai búp bê, bé Vi bây giờ mới có vẻ mở lòng với Hiền Nhân hơn.
Ê tự nhiên Hiền Nhân thấy có em gái, chơi chung với em gái cũng vui quá.
"Chị Nhân biết thắt tóc nữa hả chị, tóc chị làm cho Linna đẹp quá à.''
"Hì cái này dễ mà.''
"Chị ơi chị chỉ em thắt nữa.''
"Chị ơi chị thắt cho mấy em này nữa đi chị."
"Chị ơi chị thắt tóc đẹp cho em nữa được hong.''
Bé Vi nó liên hồi chị ơi, chị ơi. Nhìn vậy rồi ai nhớ một tiếng trước bé nó còn đang dò xét mặt lạnh với Hiền Nhân.
"Ừm em quay người lại chị thắt cho''
Thắt xong bé Vi chạy đi soi kính rồi ra khen tới tấp.
À không phải bé nó ít nói mà là nó ngại người lạ thôi. Hiền Nhân mới nhận ra chân lí mới. Vậy anh bé thì sao nhỉ?
"Áo búp bê này bị rách một xíu rồi nè."
"Dạ rách lâu rồi, nhưng mà em không biết khâu lại.''
"Em có kim chỉ không, để lại khâu lại cho.''
"Có á chị'' Bé Vichạy lên lầu xong chạy xuống trong tay hộp dụng cụ may nhỏ.
Hiền Nhân lấy ra xỏ kim chỉ rồi khâu lại cho nó.
"Chị qua chơi vui quá à, lần đầu có bạn của anh hai tới nhà em chơi á chị. Ở nhà với anh hai chán lắm.'' Tự nhiên bé Vi nhắc đến anh hai nó.
"Hửm?"
"Anh hai em còn ngủ trên lầu á chị, chả chịu mở cửa cho em để kêu ảnh xuống có chị qua.''
"Mà anh hai không chơi với em á, toàn bắt em lấy bài ra học không à chị.''
Úi thì ra nó còn ngủ à, chậc, người giỏi rồi cũng phải ngủ nướng như người bình thường thôi.
"Nhỏ kia nói gì đó hả''
Hiền Nhân với bé Vi cùng nhìn về phía cầu thang. Top 1 xuất hiện rồi kìa!
Mà hình như còn chưa tỉnh ngủ hẳn nữa.
"Hi bạn cùng bàn'' Hiền Nhân lên tiếng chào cậu trước.
"Ờ chào''
Cậu còn chẳng thèm nhìn tới chỗ hai chị em đang ngồi mà chỉ lên tiếng cho có lệ.
"Kệ ảnh đi chị, chị Nhân chơi với em tiếp đi''
Tường Phú đi ngược lại lên lầu mười phút sau mới xuống.
Mà nói thẳng ra luôn là tại nãy xuất hiện mất hình tượng quá nên lên chải chuốt lại, thay đồ lồng lộn các kiểu rồi mới xuống.