Màn đỏ rũ xuống, ánh nến của đèn cầy long phượng thoáng chốc mờ ảo, cảnh vật trở nên khép kín, chiếc giường cưới vốn cảm thấy rộng quá mức giờ đây khiến cho Triệu Bạch Ngư sinh ra cảm giác chật chội, hít thở không thông.
Y rũ mắt, quỳ thấp trên chiếc chăn hỉ màu đỏ chót, liếc mắt sang là có thể thấy được hình thêu khéo léo trên trên chăn, đó là hoa văn uyên ương hí thủy truyền thống.
Bàn tay của Hoắc Kinh Đường đã vươn đến trước mặt Triệu Bạch Ngư, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, màu da trắng lạnh, bàn tay ấy hơi lớn hơn tay y, nó cởi bỏ đai lưng của Triệu Bạch Ngư, chậm rãi rút ra, dường như phát hiện ra y thoáng thở dồn dập nên khựng lại một chút.
"Sợ à?"
Triệu Bạch Ngư lắc đầu, nhấp môi đáp: "Hồi hộp."
Tiếng cười của Hoắc Kinh Đường vang lên trên đỉnh đầu: "Tập quen là được rồi."
Triệu Bạch Ngư do dự: "Túng dục không tốt."
Hoắc Kinh Đường nghiêng đầu sang một bên rồi bật cười.
Triệu Bạch Ngư: "..." Y muốn hỏi xem có gì vui đâu mà cười, nhưng chỉ một giây sau đai lưng đã bị rút đi, áo ngoài lập tức bung ra, bàn tay linh hoạt lạ thường của Hoắc Kinh Đường cởi sạch từng lớp quần áo bên trong, rồi hắn cúi người xuống hôn môi y.
Trong mũi ngập tràn mùi đàn hương và mùi thuốc Đông y nhàn nhạt, hương vị này bện thành một tấm lưới màu son bao phủ năm giác quan của Triệu Bạch Ngư, sau đó toàn bộ cảm giác đều bị sức nóng trên môi tước đoạt đi hết.
Môi mỏng ấp áp vốn mềm mại nhưng lúc này lại mạnh mẽ đến nỗi không thể ngăn lại được, nó phá vỡ khóe môi đang hé ra của Triệu Bạch Ngư, rồi như vào chốn không người bắt đầu càn quét kịch liệt, lưỡi quét qua lợi, xoáy vào khoang miệng nhạy cảm, hai đầu lưỡi quấn quýt lấy nhau phát ra âm thanh ước át, giống như tiếng hai con cá chuối giao phối dưới đám cây thủy sinh trong ao sâu vào đêm khuya.
Mười ngón tay Triệu Bạch Ngư siết chặt vào ống quần, trái tim hồi hộp đến hoảng sợ, thình thịch rộn lên, thoắt cái cả người run rẩy, y bỗng nhận ra Hoắc Kinh Đường đã cởi hết quần áo trên người mình, chỉ để lại một chiếc áo lót trắng dán lên da thịt, bàn tay kia lần theo mép áo chui vào sờ soạng, nhẹ nhàng dán lên da y, bụng ngón tay có vết chai khá rõ ràng, cọ qua da không đau nhưng lại khiến cho từng nơi mà nó đi ngang trở nên ngứa ngáy không sao chịu nổi, sự chú ý hoàn toàn bị chỗ ngứa chiếm đoạt mất rồi.
Triệu Bạch Ngư nhắm chặt hai mắt, lông mi run lên không ngừng, cảm giác được Hoắc Kinh Đường lui ra rồi lại đến gần, mi mắt bị hắn liếm ướt, y mở bừng mắt ra, đối diện với ánh mắt của Hoắc Kinh Đường, đôi mắt vốn mang sắc lưu ly trong vắt giờ đây đã trở nên sâu đậm, đâu đó là dục vọng mãnh liệt như dã thú giãy giụa trong trói buộc sắp sửa bùng nổ.
Hoắc Kinh Đường khẽ cười một tiếng, "Biết phải làm gì không?"
Cả người Triệu Bạch Ngư nóng bừng, cuộn chặt tay lại rồi lắc đầu.
"Để ta dạy em." Hình như bất hảo đã chiếm một nửa tính cách của Hoắc Kinh Đường, cứ thích trêu ghẹo khiến cho Triệu Bạch Ngư thẹn thùng, chỉ hận không thể đào đất tự chôn mình xuống nhưng vẫn cố giả vờ bình tĩnh. Hắn hôn khắp mặt và môi Triệu Bạch Ngư trước rồi nói: "Đây gọi là chuồn chuồn lướt nước."
Sự chú ý của Triệu Bạch Ngư bị thu hút, nảy sinh nghi hoặc, thật ra là y hiểu, thế nhưng vì sao lại gọi là chuồn chuồn lướt nước?
Hoắc Kinh Đường: "Em làm lại đi."
Triệu Bạch Ngư chần chừ một chút, sau đó lặp lại từng bước, cuối cùng hôn lên môi Hoắc Kinh Đường, rồi nhận được cái lắc đầu không công nhận của hắn: "Không đúng, phải là như thế này." Vừa mới dứt lời, hắn đã nghiêng nửa người trên về phía trước, bao vây môi Triệu Bạch Ngư, từ lả lướt đến hôn sâu, quấn lấy đầu lưỡi như muốn cướp lấy nó, bắt chước động tác giao hợp mạnh mẽ khiến Triệu Bạch Ngư không tài nào theo kịp, chấp nhận rơi vào thế bị động, sau khi được thả ra mãi một lúc lâu mà y vẫn chưa thế lấy lại tinh thần, mặc cho ngón tay cái của Hoắc Kinh Đường vuốt ve cánh môi đỏ thẫm của mình, lắng nghe kẻ xấu tố cáo trước: "Thể lực của văn nhân hơi yếu nhỉ, mà thôi, lần này không đòi lại nữa."
Sau đó hắn cúi người mút cổ Triệu Bạch Ngư, một tay choàng qua sau lưng của y xoa nắn một cách tình tứ, bàn tay còn lại bóp lấy đầu v* bên trái, dùng đầu ngón tay cái và bụng ngón trỏ vân vê, nhấn nhá, rồi dùng móng tay đâm vào hạt đậu nhỏ nhô ra, kích thích khiến Triệu Bạch Ngư phải ưỡn ngực, đồng tử cũng vì vậy mà giãn ra, vô thức nắm chặt lấy vạt áo của Hoắc Kinh Đường.
Áo trong đã hoàn toàn rơi xuống, Hoắc Kinh Đường vùi đầu vào ngực Triệu Bạch Ngư, môi lưỡi thay thế ngón tay, bàn tay phía sau trượt theo cột sống đi xuống phía dưới, dò vào xương cụt tìm được nhụy hoa khép chặt, vuốt ve xung quanh nó với ý đồ tìm cơ hội đi vào, lúc này trên cơ thể Triệu Bạch Ngư chẳng có nơi nào là không nhạy cảm, bên trên bị môi lưỡi ướt át quấy rối, nơi riêng tư nhất phía dưới cũng sắp bị khai phá, trên dưới đều không được yên ổn nên sinh ra cảm giác muốn trốn tránh, thế nhưng lại bị một câu "Đêm động phòng hoa chúc, cộng phó Vu Sơn* là lẽ đương nhiên, không được sợ, cũng không được lui" của Hoắc Kinh Đường trói chặt tay chân.
(*) Cộng phó Vu Sơn (共赴巫山): ý chỉ chuyện mây mưa ân ái.
Không được sợ, cũng không được lui, trận địa sắp thất thủ càng kêu gọi người ta tiếp tục tiến tới.
Triệu Bạch Ngư dần chìm vào mê man, sợ đến mức run rẩy, muốn di dời sự chú ý nên đành phải hỏi bước này có tên là gì, hành động mà hắn làm là gì.
Hoắc Kinh Đường vốn chỉ bịa chuyện thôi, hắn đặt Triệu Bạch Ngư nằm lên tấm chăn đỏ, thẳng người nhìn vô vàn những vết cắn xinh đẹp gợi tình trên cổ và ngực y rồi dùng ngón trỏ nhẹ nhàng vẽ vời trên lồng ngực trắng như tuyết, khẽ ngâm nga một câu: "Cái này gọi là hồng mai... thanh tao thoát tục, từng nụ mai đỏ, cảnh đẹp nhân gian."
Quần của Triệu Bạch Ngư cũng đã bị cởi ra, Hoắc Kinh Đường mò vào hốc tối ở đầu giường lấy một chiếc hộp gỗ màu đỏ ra, quệt một ít cao bôi trơn trong suốt rồi đưa vào giữa đùi y.
Cao lạnh buốt, nhưng từng nơi da thịt tiếp xúc thì lại nóng rực, lạnh nóng xen lẫn vào nhau chuyển thành ẩm ướt, cảm giác bị khai phá cũng chẳng khá khẩm gì cho cam, vật lạ cố gắng chen lấn để đi vào bên trong, vừa đào vửa móc, đặc tính sinh lí của con người thúc đẩy vách trong nuốt lấy ngón tay đang duỗi vào, rõ ràng là động tác đẩy dị vật ra ngoài bỗng trở thành mút mát, ý thức của Triệu Bạch Ngư đã bị cướp sạch, dù Hoắc Kinh Đường vẫn còn đang sờ soạng cắn mút trên ngực cũng không thể khiến cho y di dời sự chú ý.
Triệu Bạch Ngư mơ màng luống cuống nhìn lên đầu giường, bỗng muốn đổi ý.
Đó chính là bản năng của động vật khi bị tấn công, đổi ý, chạy trốn, nếu không sẽ bị nuốt vào bụng, ăn đến khi chẳng còn lại mẩu xương nào.
Hoắc Kinh Đường không cho y cơ hội thực hiện hành động đó, hắn rút ba ngón tay ra ngoài, chuyển sang nắm lấy thứ phía trước, phàm là một người đàn ông cũng không thể chịu nổi, đã vậy dường như hắn rất thạo tay, đôi lúc chỉ cần lả lướt ở nơi quan trọng thôi thì đối với một tờ giấy trắng trong phương diện tình dục như Triệu Bạch Ngư mà nói, y chẳng đủ có sức để mà chống cự lại, từng đợt sóng khoái cảm đánh tới như sóng biển, y chính là hòn đá đen cheo leo trên vách đá, không động đậy được mà chỉ có thể chấp nhận.
"Không..." Giọng Triệu Bạch Ngư run rẩy, y vươn tay muốn đẩy cánh tay của Hoắc Kinh Đường ra nhưng lại không có sức, giống như vừa muốn chối từ vừa ra vẻ mời gọi. Dộng tác của Hoắc Kinh Đường càng lúc càng nhanh, cơn cực khoái giống như dòng điện chạy dọc từ bụng dưới lên khắp xương cốt tứ chi, cả người Triệu Bạch Ngư run rẩy kịch liệt, y bật ra tiếng rên rỉ ngắn ngủi, ánh mắt mơ màng nhìn lên trên trần, lúc này rất khó để tiếp tục bị kích thích bởi bất kỳ hành động nào khác, Triệu Bạch Ngư để mặc người ta tùy tiện tách hai chân ra, rồi sau đó tầm mắt đột nhiên bị Hoắc Kinh Đường chiếm lấy.
Hoắc Kinh Đường đã cởi sạch quần áo, cũng đang khỏa thân giống như y, đường nét trên cơ thể càng rõ ràng hơn, bởi vì bị cổ độc tra tấn nhiều năm mà trở nên thon gầy, thế nhưng chỗ nào cũng có cơ bắp, làn da trắng lạnh trông giống hệt như một viên ngọc xinh đẹp, hắn bỗng lật Triệu Bạch Ngư lại để cho y đưa lưng về phía mình, dùng đầu gối chèn vào chân y, tay niết mạnh hai cánh mông rồi banh ra, vật thể nóng rực ngập ngừng chọc tới, sau đó chậm chạp mà chắc chắn đẩy vào bên trong, cửa huyệt mềm mại, ẩm ướt và ấm áp vừa vất vả khép mình lại tách ra, bị vật to lớn hơn nhiều so với ngón tay chen chúc vào bên trong, dù trước đó đã được chăm sóc, nhưng suy cho cùng đây cũng không phải là nơi dùng để đón nhận một bộ phận khác, lúc này đây chỉ vừa bị vạch mở là nó đã truyền đến cảm giác đau đớn như bị xé rách rồi.
Triệu Bạch Ngư vô thức khép hai chân vào, thế nhưng chính giữa hai chân y là Hoắc Kinh Đường, có vẻ như hắn đã đoán trước được việc này cho nên đã tạo thế ghìm chết hai chân y lại, dù có dùng nhiều sức hơn nữa cũng không cách nào khép vào được, ấy là chưa nói y vốn chẳng còn thừa bao nhiêu sức.
"A..."
Hoắc Kinh Đường vuốt dọc sau lưng Triệu Bạch Ngư, vươn tay túm gáy của y, dùng ngón tay cái vuốt ve quanh cần cổ giống như trấn an, cũng như bắt lấy tử huyệt phòng trường hợp y bỏ chạy.
Triệu Bạch Ngư không phản kháng được, chịu không nổi nữa cất giọng nức nở cầu xin: "Sau này rồi làm được không? Ta không muốn nữa..." Da đầu y giật lên, không chỉ vì cơn đau này, mà còn là nỗi sợ khi bên trong đã bị đâm mở, cảm giác bị đâm vào thật đáng sợ, "Ta sợ, ta sợ lắm."
Hoắc Kinh Đường rải dấu hôn khắp sau lưng y, nhẹ giọng trấn an, "Sớm muộn gì cũng đến bước này thôi, em không tránh được đâu." Giọng nói ấy dịu dàng, nhưng động tác phía dưới thì lại chẳng hề nhường nhịn chút nào, cứ thế ra vào chẳng chút thương xót, cho đến tận khi đã đẩy hết vào bên trong, hắn mới nói như dỗ dành: "Tiểu lang có khiếu trời cho, nuốt trọn hết rồi."
Triệu Bạch Ngư không nhận nổi lời khen này, trong đầu hãy còn trống rỗng, chật vật hoàn hồn nhưng tinh thần lại bị sự va chạm không có điểm dừng phía sưng lưng nghiền nát hơn phân nửa, chịu đựng không nổi khóc chẳng thành tiếng, y há miệng cắn chặt ngón tay, giường đệm và màn che trước mắt đều lắc lư, ván giường phát ra tiếng kẽo kẹt, một lúc sau y mới nhận ra rằng không phải là giường đệm đang lắc lư, mà là y bị đâm đến nỗi lắc lư.
"A... Ư!" Triệu Bạch Ngư cắn hằn dấu răng lên tay, Hoắc Kinh Đường hạ thấp xuống càng khiến cho vật kia đi sâu vào hơn nữa, độ sâu này khiến cho Triệu Bạch Ngư cảm tưởng nội tạng của mình cũng bị nó đâm xuyên qua rồi. Ngón tay của y bị Hoắc Kinh Đường lấy ra, để cho tiếng rên rỉ nhỏ vụn cất lên, không thể giấu giếm được nữa, Triệu Bạch Ngư còn chưa kịp bình tĩnh sau sự bối rối này thì đã phát hiện Hoắc Kinh Đường dường như lại sờ mó cái gì nữa rồi.
Ban đầu y không hiểu, nhưng thắc mắc này đã nhanh chóng được giải đáp.
"Không...." Triệu Bạch Ngư điên cuồng giãy giụa, vừa muốn rút ngón tay chặn miệng mình ra, vừa muốn tránh khỏi Hoắc Kinh Đường đang đè lên người mình, y ưỡn người giống hệt như con cá mắc cạn, bị ép đến tận cùng, rốt cuộc điểm bí ẩn ở sâu bên trong cũng bị cọ vào, phút chốc kéo theo khoái cảm vô cùng tận dồn ép lấy y. "...A!"
"Ở đây à?" Hoắc Kinh Đường lầm bầm, "Là ở đây."
Chợt chẳng có chút phản ứng nào, hắn lại chạm mạnh vào điểm này vài lần nữa, từng cú dập vừa chắc vừa mạnh như sóng triều nối tiếp nhau ve vuốt Triệu Bạch Ngư, nhấn y chìm xuống.
Triệu Bạch Ngư giơ tay lên quơ quào một cách vô nghĩa, cắn chặt môi mình, trừ phi bị đâm mạnh chịu không nổi nữa mới chấp nhận nhả một chút âm thanh ra ngoài, y cứ cho rằng chịu đựng qua đợt này thôi là xong, nhưng Hoắc Kinh Đường thì không có ý định dừng lại, rõ ràng mõ ở bên ngoài đã gõ ba lần, đèn cầy long phượng cũng cháy hết một nửa rồi, vậy mà hắn vẫn không dừng lại!
Không chỉ không dừng lại, mà động tác cũng lúc nhanh lúc chậm, cần cù trêu đùa bỡn cợt Triệu Bạch Ngư, có lúc rủ lòng thương mà gia giảm tốc độ, nhưng có khi lương tâm bị bóng đêm che mờ, không quan tâm y chịu hết nổi cầu xin tha thứ, liên tục đâm rút vào hẻm nhỏ, bên tai còn văng vẳng tiếng da thịt vỗ vào nhau, miệng huyệt ẩm ướt bị dập phát ra tiếng nước nhóp nhép, y không nén được bật khóc thành tiếng, nhưng tiếng khóc ấy nhỏ nhẹ giống hệt như tiếng mèo kêu, dù là bất cứ kẻ nào nghe thấy cũng đều sẽ chộn rộn khát tình, vậy mà y lại chẳng hề hay biết.
Triệu Bạch Ngư hãy còn đang uất ức, sao có thể đâm vào chỗ đó được vậy chứ? Y thất thần xin tha: "Đừng làm nữa, hỏng mất... Ta sẽ hỏng mất." Nhưng làm như vậy chỉ khiến cho người ta càng muốn bắt nạt y hơn thôi.
...
Tiếng mõ lại vang lên, hiện tại là canh ba, trong phòng đã kêu nước hai lần, yên tĩnh được chốc lát, đuốc hoa phòng tân hôn lại tiếp tục lay động. Ánh nến càng lúc càng mờ, chiếc giường vẫn còn đang lắc lư, Triệu Bạch Ngư tựa ót vào đầu giường, cả người được Hoắc Kinh Đường ôm vào trong lòng xốc lên hạ xuống, mặt nghiêng sang một bên, bởi vì bị khoái cảm kích thích mà hai mắt sóng sánh nước, trong lúc mơ màng nhìn thấy trên đầu giường có khắc một bộ xuân cung đồ, bỗng nhiên nhớ đến người xưa khi kết hôn, trên đầu giường ngủ thường sẽ khắc tị hỏa đồ, cũng chính là xuân cung đồ.
"Hình như tiểu lang phát hiện rồi nhỉ."
Hoắc Kinh Đường ôm y xoay một vòng, quay lại xem xuân cung đồ cùng y.
"Tiểu lang chưa từng xem xuân cung đồ cũng không sao, để vi phu dạy em. Vừa rồi chúng ta chỉ mới thử trước vài thứ, bây giờ thử hết số còn lại, được không?"
Triệu Bạch Ngư trừng mắt, đương nhiên câu trả lời của y là không được.
Biết làm sao được mây mưa cao đường, vành tai chạm tóc mai, là một người chồng phải thực hiện nghĩa vụ của mình trong đêm động phòng hoa chúc, y không có cách nào từ chối, chỉ đành bất lực để mình bị cuốn vào vòng nước xoáy tình dục dường như chẳng có kết thúc này mà thôi.