Đêm Ngày Sủng Nịnh

Chương 64: Phiên ngoại 2: JASPER - TUÂN DƯƠNG (1)




Phiên ngoại này bắt đầu kể tiếp chương 51, lúc Tuân Dương đang nói chuyện vui vẻ với Vân Nghê thì bị Jasper cắt ngang....

Tuân Dương sau một ngày làm việc mệt mỏi thì trở về căn hộ mà công ty đã sắp xếp cho mình. Bởi vì cường độ làm việc của Cố Xuyên thật cao, có những lúc làm đến tối mịt rồi sáng lại đến công ty làm việc sớm nên Cố Hạo Khương liền cấp cho những nhân viên chủ chốt của công ty mỗi người một căn hộ ở chung cư gần công ty.

Chỉ cần còn là nhân viên của công ty và làm việc hết mình vì công việc, căn hộ này sẽ luôn thuộc quyền sở hữu của họ.

Vừa mở cửa đi vào, còn chưa kịp bật đèn lên thì đã nghe một giọng lạnh lùng cất lên sau lưng:

"Sao lại về trễ?"

Tuân Dương giật mình, đến xấp hồ sơ đang cầm trên tay cũng rớt xuống. Đèn trong phòng bỗng nhiên bật sáng lên, Tuân Dương theo bản năng nhìn lại thì thấy Jasper đang nhăn nhó đứng phía sau.

Tuân Dương khó tin nói:

"Sao đột nhiên anh lại ở đây? Làm tôi giật mình!"

Thiệt là... tên này ngày thường đã đáng sợ lắm rồi, hôm nay còn đột nhiên xuất hiện trong phòng hắn với vẻ mặt này. Mà khoan! Sao hắn vào đây được?

Jasper không trả lời, chỉ im lặng cúi xuống nhặt giúp cho Tuân Dương những tờ giấy bị rớt, sau đó vào phòng bếp rót một cốc nước ấm cho Tuân Dương.

"Sao anh vào đây được?"

Tuân Dương thất thần nhận lấy cốc nước, động tác của Jasper quen thuộc như thể đây là nhà của hắn vậy! Không lẽ.. Hắn đã đến đây nhiều lần rồi?

"Đến nhiều lần thì dễ dàng theo lối cũ mà vào!"

Tuân Dương cảm thấy như có ai đó lấy đậu hũ đập vào đầu mình. Hắn còn dám nói một cách thoải mái như vậy sao?

"Anh còn dám nói, đây là chỗ của tôi! Anh đến làm gì? Còn là nhiều lần! Sao tôi lại không biết?"

"Bởi vì em ngủ quá say, không nên tiếp tục gắng sức làm việc nhiều như vậy!"

"Ý tôi không phải như vậy! Anh... Anh..." Chắc tôi chết quá!

Jasper thở dài, đi đến bên cạnh Tuân Dương, đôi mắt sắc lạnh mà mỗi ngày hắn bày ra không còn nữa, thay vào đó là sự nhu tình khiến cho Tuân Dương không khỏi hoảng hốt.

Hắn đi một tay lên sờ má của Tuân Dương, cảm nhận hơi ấm của hắn, sau đó cất giọng trầm thấp:

"Em còn có thể ngốc hơn nữa đi."

Nhìn đôi mắt rõ ràng vẫn còn nghi hoặc không hiểu gì của Tuân Dương, hắn lại phải nói tiếp:

"Tôi tại sao luôn làm mặt lạnh, xa cách mọi người vậy mà với em tôi lại luôn tìm cớ nói chuyện, tìm cớ khiến em phải làm việc với tôi nhiều hơn? Tại sao mỗi khi em nói chuyện với những nữ nhân viên kia tôi luôn thình lình xuất hiện lôi em đi? Tại sao tôi mỗi tối lại đến phòng em ngắm em ngủ? Em thử nghĩ đi!"

Nói xong Jasper xoay người rời đi, hắn mở toang cửa sổ phòng của Tuân Dương, một thân đen tuyền lạnh lùng nhảy xuống.

Tuân Dương định thần lại, chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, chỉ thấy hắn đang thong dong đút tay vào túi quần mà đi trên đường.

Tuân Dương há hốc mồm một hồi lâu cũng không sao ngậm mồm lại được. Hắn vẫn nhớ rõ căn hộ này là ở tầng 5, mà cho dù là ở tầng 1 thì hắn cũng không dám tin là một người có thể nhảy xuống mà không sao hết!

Đột nhiên Tuân Dương cảm thán, không biết có phải Jasper là siêu nhân hay không? Khi còn nhỏ Tuân Dương thật thích xem phim hoạt hình siêu nhân, nhìn lại dáng vẻ anh tuấn cao lớn của Jasper khi nãy, thật sự là giống với hình tượng mình thường mơ ước, có chút không thể quên được.

Tuân Dương ngây người một hồi lâu nữa mới vệ sinh cá nhân rồi mệt mỏi nằm nhoài ra giường.

Tại sao?

Những câu nói cùng thái độ khi nãy của Jasper luôn quanh quẩn trong đầu hắn. Hình như hắn đã biết tại sao rồi, nhưng thật lòng hắn không dám tin.

Jasper soái khí một thân cao lớn, đáng lý ra không nên như thế!

Không lẽ hắn định cho mình nằm dưới sao? Tuân Dương hắn bản thân cũng có chút cường tráng kia mà, hắn là thẳng a, dù có là cái kiểu kia thì cũng phải nằm trên mới đúng chứ?

Trời ạ, hắn đang nghĩ gì trong đầu vậy, vốn hắn không có bị lệch lạc thì tại sao lại so đo chuyện nằm trên hay nằm dưới chứ???

(Lời của Văn: Tuân Dương ca, anh muốn nằm trên thì Văn sẽ cho anh nằm trên, nhưng nằm trên theo một kiểu khác à nha~)