Đêm Nay Ngủ Cùng Ai

Chương 64: Trong cái rủi, có cái may




Thật may, Chung Thụy vẫn còn sống, Tiêu Tiêu không khỏi cảm ơn ông trời.

Tiêu Tiêu tỉnh lại, còn tưởng rằng chuyện ban nãy chỉ là một cơn ác mộng.

Chẳng qua khi cô nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy và lo lắng của Chung lão đang ngồi trên sofa cách đó không xa, cô biết, những lời mà y tá nói ban nãy cũng không phải mơ, mà là có thật.

Tiêu Tiêu cắn môi, vẻ mặt không thể tin được, chậm chạp mà đứng lên, nhỏ giọng hỏi ông: “Chung Thụy… Anh ấy ra khỏi phòng phẫu thuật chưa?”.

Chung lão khẽ gật đầu, thở dài: “Nó vừa được đẩy ra khỏi phòng phẫu thuật thôi, cô cũng đã hôn mê gần hai tiếng rồi… Nhưng mà, bây giờ Chung Thụy không muốn gặp cô”.

Tiêu Tiêu kinh ngạc, trừng lớn mắt: “Vì sao, vì sao không muốn gặp cháu?”.

Cô nghe y tá nói, hai chân dập nát có vẻ đã gãy xương, rất có thể đời này không bao giờ có thể ngồi dậy và bước đi được nữa.

Xương sườn cũng bị gãy, có thể tỉnh nhanh như vậy chứng tỏ anh đã thoát khỏi nguy hiểm.

Không muốn gặp mình, Tiêu Tiêu nhịn không được mà nghĩ đến điều tồi tệ nhất, chẳng lẽ còn xấu hơn những gì mà mình nghe được?

“Anh ấy sao vậy?” Tiêu Tiêu hất chăn trên người ra, nóng ruột muốn đi đến phòng bệnh gặp Chung Thụy ngay lập tức.

Chung lão ngẩng đầu nhìn cô một cái, trong ánh mắt có chút trầm lắng không biết tên: “… Lúc nó ngã xuống, mặt bị thanh sắt gãy cọ vào. Sâu đến nỗi thấy rõ cả xương, rất có thể cả đời này không thể hồi phục được”.

Tiêu Tiêu không ngờ vết thương của anh lại nghiêm trọng như vậy, cô nghĩ đến khuôn mặt đáng tự hào của Chung Thụy, nhanh như vậy đã bị phá hủy rồi.

Vậy việc này chẳng khác nào hủy đi cơ hội trở lại trước màn ảnh của anh, thiêu rụi toàn bộ sự nghiệp diễn xuất mà nhiều năm qua anh rất vất vả mới gây dựng được!

“Không, điều này là không thể” Sự bi thương hiện cả trong mắt Tiêu Tiêu, tối hôm qua vẫn còn ở cùng với người đó, hiện tại chẳng những rất có thể không đứng lên được, mà còn bị hủy dung.

Đả kích như vậy, Chung Thụy có thể chịu được không?

Đổi lại là cô, đã sớm hận không thể chết luôn cho rồi.

Tiêu Tiêu hít một hơi thật sâu, ánh mắt dần trở nên trấn tĩnh: “Cháu muốn gặp anh ấy, nhìn thấy anh ấy ngay lập tức”.

Chung lão nhìn cô, chậm rãi mở miệng: “Gặp mặt thì sao? Nó không thể đi, khuôn mặt cũng không ra hình người, có thể sau này không bao giờ có thể làm diễn viên nữa, thậm chí còn thua cả người thường, cô vẫn muốn đi theo nó à?”.

“Sau khi gặp, cũng chỉ làm cho Chung Thụy càng xấu hổ càng khó chịu. Nó không muốn gặp cô, cũng đã thay mặt cho tất cả”.

“Đây chỉ là ý nghĩ của Chung Thụy, không phải của cháu” Tiêu Tiêu trả lời rất nhanh, Chung Thụy nghĩ như thế nào cô không cản được, nhưng ít nhất chính mình tuyệt sẽ không để cho Chung Thụy cô đơn một thân một mình mà chấp nhận chuyện này.

“Bất kỳ người nào gặp phải tình cảnh như vậy sẽ rất thương tâm và khổ sở, nhưng cháu không muốn để anh ấy một mình gánh chịu tất cả, anh ấy không phải chỉ có một mình, anh ấy còn có cháu”.

Tiêu Tiêu nói xong, vẻ mặt rất kiên quyết: “Cháu sẽ chăm sóc anh ấy thật tốt, chờ đợi một ngày kỳ tích xuất hiện”.

Nói xong, cô khẽ cười, trong mắt ngấn ngấn nước: “Chung Thụy ở trong giới nghệ sĩ lập nên nhiều kỳ tích như vậy, cháu đều nhìn thấy hết. Ai biết được sau này, anh ấy có thể tạo ra nhiều kì tích khác hay không? Cháu tin, anh ấy có thể làm được, và sẽ cùng anh ấy đi tiếp”.

Chung lão cụp mắt, không chút cảm động với câu nói của Tiêu Tiêu : “Không cần, chúng tôi sẽ dẫn nó về nhà, tiền thuốc men chúng tôi sẽ chịu hết, không cần cô quan tâm”.

Tiêu Tiêu nhíu mày, định nói gì đó, nhưng bị Chung lão cắt ngang: “Lúc nãy cô té xỉu bác sĩ đã kiểm tra sơ bộ một lượt, cô cũng không mang thai, lúc trước là muốn gạt lão già như tôi? Đùa giỡn chúng tôi, vui thế sao? Tôi sẽ không cho phép một người cháu dâu nói dối vào cửa đâu, cho dù bây giờ Chung Thụy biến thành như vậy, Chung gia cũng không thiếu con dâu”.

Tiêu Tiêu ngẩn ra, không nghĩ tới Chung lão thừa dịp cô té xỉu đưa đi kiểm tra, còn lộ tẩy nhanh như vậy.

Cô hít sâu, nhìn chằm chằm Chung lão gằn từng tiếng nói: “Bây giờ đứa nhỏ không có, nhưng về sau không phải là không có. Chúng con dùng đứa nhỏ để làm là chắn, cũng là vạn bất đắc dĩ. Sau này, cháu sẽ sinh thật nhiều cục cưng đáng yêu cho Chung Thụy”.

Ánh mắt Chung lão chợt sáng lên : “ Cho dù Chung Thụy biến thành như vậy, cô vẫn muốn tiếp tục ở cùng một chỗ với nó? Nghe nói sự nghiệp diễn xuất của cô càng ngày càng tốt, sẽ nguyện ý vì nó mà buông bỏ sao?”.

“Cháu sẽ không vứt bỏ, cháu chỉ thay anh ấy làm càng nhiều, làm thật xuất sắc” Tiêu Tiêu không chút nghĩ ngợi trả lời, diễn xuất không chỉ là giấc mơ của cô, cũng là thứ mà Chung Thụy theo đuổi, chính mình sẽ không dễ dàng buông tha.

Sắc mặt của Chung lão khẽ biến, hừ lạnh nói: “Không muốn bỏ Chung Thụy, lại không muốn rời khỏi giới giải trí, trên đời này có chuyện vẹn cả đôi đường như vậy sao?”.

“Cô đóng phim, thì làm sao có thời gian chăm sóc Chung Thụy? Nói đường đường chính chính* mà thôi, chứ thực ra một chút tác dụng cũng không có”.

*Nói cho có, ý chỉ lời nói trên cửa miệng.

Tiêu Tiêu mím môi: “Cháu sẽ đặt phần lớn thời gian trên người Chung Thụy, giảm bớt lượng công việc. Đóng phim không cần số lượng, mà là coi trọng chất lượng! Chung lão ở trong giới truyền thông lăn lộn nhiều năm, hẳn là so với vãn bối càng rõ ràng hơn”.

Chung lão không nhận những lời khách khí của cô, hừ hừ nói: “Nói nghe hay lắm”.

Nói xong, không đợi Tiêu Tiêu mở miệng, ông vẫy vẫy tay ý bảo cô đi ra ngoài.

Tiêu Tiêu chán nản ra cửa, thì thấy A Sâm đăm chiêu ủ dột: “Anh Sâm , làm sao vậy?”.

A Sâm nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói : “Không biết ai để lộ tin tức, nhà tài trợ quảng cáo nghe nói chúng ta vô cớ thay đổi thời gian, thì nổi trận lôi đình. Mới vừa rồi CEO của Nghệ Long gọi đến, rất là ngọt ngào mà giáo huấn anh một trận”.

Tiêu Tiêu liếc mắt nhìn anh: “Đơn vị quảng cáo có nói thay đổi người, hay là hủy bỏ việc hợp tác với Nghệ Long không?”.

“Không có nói đến việc này, cho nên giọng điệu của CEO coi như ổn, cũng không có dũng khí mắng đến một mất một còn” A Sâm cầm di động nhét vào túi, không chút để ý tới bài giảng của CEO.

Tiêu Tiêu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu: “Nếu không nói thay đổi người, cũng không đề cập đến việc hủy bỏ hợp tác, vậy cần gì phải quan tâm tới nữa?”.

A Sâm nhịn không được dựng đứng ngón cái lên, gần đây Tiêu Tiêu rất có khí phách, khi xuất hiện đều mang dáng vẻ của ngôi sao nữ hạng nhất, nhưng thực ra cô rất rộng lượng.

Có điều, diễn viên chính là tiền tài của nhà quảng cáo, phát cáu với công ty một trận, nhưng để mời được Tiêu Tiêu quay quảng cáo thì rất vất vả, họ đúng là không dám đắc tội trực tiếp với cô, chỉ có thể tìm công ty làm người thế mạng ngoài miệng thì làm ầm ĩ, nhưng cũng không có bất kỳ hành động nào khác.

“Chung Thụy sao rồi?” A Sâm nói xong chuyện công, liền nhìn vào bên trong phòng bệnh.

Phòng bệnh độc lập của bệnh viện tư nhân, chung quy vẫn là phòng, cho dù bên ngoài không nhìn thấy tình huống bên trong, trên cơ bản Chung gia sẽ đem Chung Thụy cắt đứt với những người ở bên ngoài. Vừa chặn đội chó săn, nhưng cũng đồng thời ngăn cản không cho Tiêu Tiêu đi vào.

“Tình trạng không được tốt lắm…” Tiêu Tiêu không nói tình huống cụ thể với A Sâm, thương thế của Chung Thụy như thế nào, Chung gia sẽ có lý do để từ chối trả lời với người ngoài, cô cũng không muốn tình trạng bi thảm của Chung Thụy sẽ từ trong miệng mình mà ra.

A Sâm thấy sắc mặt của cô không được tốt, cũng không hỏi nữa, chỉ im lặng vỗ vỗ bả vai để an ủi Tiêu Tiêu.

“Vậy bây giờ em định làm gì?”.

“Em sẽ chờ ở đây cho bằng được, không nhìn thấy anh ấy thì em không an tâm” Tiêu Tiêu ngồi trên ghế ở hành lang, tốt xấu gì Chung Thụy vẫn còn sống, có điều cũng không làm cho người ta thở phào nhẹ nhõm.

Nhìn dáng vẻ cố sống cố chết phải ở lại bệnh viện của cô, A Sâm chỉ nhíu mày, thuận tay đội nón lên đầu Tiêu Tiêu: “Anh đi mua đồ ăn sáng đây, em đừng để phóng viên chụp được dáng vẻ nhếch nhác bây giờ, rất tổn hại đến hình tượng”.

Tiêu Tiêu trừng anh, cô biết bây giờ phấn son trên mặt mình đã nhòe, quần áo cũng lộn xộn không chịu nổi, sắc mặt bởi vì lo lắng mà tiều tụy rất khó coi.

Chẳng qua vào lúc này, cô cũng không muốn để ý tới.

Tiêu Tiêu ngáp một cái, xoa mắt bội phục sự kiên nhẫn của mình.

Cô ngồi trên hành lang nguyên cả đêm, đôi mắt mở rất to, đợi lâu như vậy, nhưng vẫn không thấy Chung Thụy.

Nếu không phải có bác sĩ và y tá kiểm tra phòng đi qua, thì Tiêu Tiêu đã cho rằng Chung Thụy đã bị đưa ra khỏi bệnh viện, đến một nơi khác để tịnh dưỡng.

Ngày hôm qua nói chuyện thất bại với Chung lão, hiện tại ngoại trừ chờ thì còn có thể làm gì được nữa?

Tiêu Tiêu nhìn những thân ảnh màu hồng bận rộn mà đi qua đi lại khắp nơi, bỗng nhiên trong đầu có một cách rất hay.

“Ba, hình như con bé đã đi rồi?” Đào Linh dịu dàng mà cúi đầu, nhỏ giọng nói, sợ làm ồn đến Chung Thụy mới vừa tiêm thuốc giảm đau thật vất vả mới ngủ được ở phòng trong.

“Hừ, biết ngay mà, sự kiên nhẫn của cô ta chỉ có nhiêu đó thôi” Chung lão không vui mà nói, nheo mắt lại.

Nhìn thấy Tiêu Tiêu đợi cả một đêm ở ngoài hành lang, trong lòng ông còn nói ngôi sao nhỏ này coi như cũng có tình có nghĩa.

Vừa có chút ấn tượng tốt, cư nhiên lại dám bỏ chạy?

Đoán chừng, không phải vì công việc của cô, mà chính là cô không có kiên nhẫn để tiếp tục chờ nữa.

Đào Linh mím môi, không mở miệng bác bỏ, đối với sự rời đi của Tiêu Tiêu cũng có chút thất vọng.

Y tá đến gõ cửa, Đào Linh kỳ lạ: “Không phải vừa mới đến tiêm thuốc giảm đau à, sao lại tới nữa?”.

“Theo lệ đi kiểm tra nhiệt độ” Y tá đeo khẩu trang, lấy nhiệt kế ra.

Đào Linh gật gật đầu, bọn họ đã dặn dò phải cố gắng săn sóc Chung Thụy, viện trưởng rất xem trọng, cử bác sĩ ngoại khoa tốt nhất và y tá trưởng dày dặn kinh nghiệm sang đây, một ngày kiểm tra bốn năm lần cũng là chuyện bình thường, bà cũng không hỏi thêm gì nữa, nghiêng người nhường đường.

Y tá đi vào phòng trong, nhìn thấy những người bên ngoài không chú ý tới, thuận tay tháo khẩu trang xuống, rõ ràng đó là Tiêu Tiêu. Cô nhìn người nằm ở trên giường, hai mắt nhịn không được đỏ lên.

Trên khuôn mặt của Chung Thụy dán đầy băng gạc, chân bó thạch cao được nâng lên cao, còn chưa biết tình trạng của cơ thể như thế nào, Tiêu Tiêu không dám đụng vào anh, tránh chạm phải viết thương của anh, chỉ nhẹ nhàng cầm lấy cánh tay bị kim đâm đang lộ ra khỏi chăn, nhẹ đến nỗi không thể nhẹ hơn.

Hai mắt anh nhắm chặt, môi trắng bệch, phần ngực phập phồng theo hơi thở.

Thật may, Chung Thụy vẫn còn sống, Tiêu Tiêu không khỏi cảm ơn ông trời.

“…Em đã đến rồi” Đầu ngón tay của Chung Thụy khẽ động, bỗng nhiên mở mắt ra, nhìn Tiêu Tiêu nở nụ cười. Nhưng mà không cẩn thận động đến miệng vết thương, nhe răng nhếch miệng, đáy mắt tràn ngập ý cười thỏa mãn: “Bộ quần áo y tá màu hồng này rất hợp với em, nhưng hình như nhỏ hơn một số phải không?”.

Tiêu Tiêu không nói gì, người này tỉnh lại, chuyện đầu tiên mà anh chú ý tới, chính là bộ quần áo giả y tá của cô.

Cô vì trà trộn vào phòng bệnh nhìn Chung Thụy, nên đã đến phòng nghĩ bệnh viện thuận tay trộm luôn một bộ đồ y tá.

Rất vừa người, nhưng mà vòng ngực có chút chật, rõ ràng là nhỏ hơn một số.

Tiêu Tiêu nhớ lại lúc rời khỏi đó, dọc theo đường đi ánh mắt nhìn chằm chằm cô rõ ràng tăng lên rất nhiều, còn có chút không được tự nhiên.

“Đừng quan tâm tới việc nhỏ ấy, bây giờ anh thấy sao?”.

“Rất tốt, nhưng hơi buồn. Chẳng qua, thời gian lừa em còn ít hơn anh tưởng tượng nhiều”.

Tiêu Tiêu đang khó hiểu lời nói của Chung Thụy, thì thấy Chung lão hừ lạnh đẩy cửa đi đến, theo sau là y tá trưởng.

“Ta nói mà, sao đã có một y tá tới đây, bây giờ lại thêm một người tới nữa? Hóa ra, lúc trước là giả”.

Y tá trưởng nhìn Tiêu Tiêu mặc bộ quần áo y tá, cũng nhận ra đó là ngôi sao nữ thường xuất hiện trên TV, liền kiểm tra việc truyền dịch rồi lặng lẽ lui ra ngoài.

Tiêu Tiêu lúng túng đứng ở đầu giường, lén lút tiến vào phòng bệnh bị người ta bắt quả tang ngay lập tức, không khỏi cảm thấy thất bại.

Vẻ mặt Chung Thụy rất cao hứng, vừa nhìn về phía Chung lão, vừa cầm tay của cô, nói một câu quái lạ: “Ông nội, con thắng!”.

Chung lão nhìn Tiêu Tiêu, vuốt râu quai hàm, có chút không vui, nói lầu bầu: “Đồng ý chịu thua, ông nội của anh là một người rất giữ chữ tín!”.

Nói xong, ông đi thẳng ra ngoài.

Lúc đầu Tiêu Tiêu nghe có chút mơ hồ, nhưng nghĩ lại thì cô đã hiểu rõ tất cả: “Việc ngoài ý muốn của anh, là phối hợp với Chung lão để lừa gạt em?”.

--

Tác giả nói suy nghĩ của mình: ╭(╯3╰)╮ Tóm tắt chương sau, tiểu bạch thỏ sắp nổi bão ~~~~