Đêm Nay Hãy Yêu Em

Chương 7: Chuyện Năm Đó




Năm năm trước

Tống Ngọc Thư đau đớn đi trong mưa, ngay cả cô cũng không phận biệt được trên mặt mình đâu là nước mắt đâu là nước mưa nữa rồi, tình yêu của cô cứ vậy mà tan biến, cô yêu anh như vậy lại bị anh xem là rẻ mạt cô là người mà anh ngày đêm ân ái vậy mà cũng chỉ không hơn không kém hai chữ ‘ tình nhân ‘, tận mắt nhìn người mình yêu chính miệng nói yêu bạn thân mình không một ai là không đau khổ, nỗi đâu thấu tận tâm can này cô làm sao chịu được đây, bây giờ cô còn không dám nhìn mặt Như Thương dù là thế nào thì cô cũng đã phản bội bạn mình, vậy mà cô lại ngày đêm ăn nằm với vị hôn thê của bạn thân mình.

Rõ ràng cô là người gặp anh trước tại sao người anh yêu lại là một cô gái khác, rõ ràng là anh tìm đến cô trước vậy mà anh lại không phải vì yêu cô.

Tống Ngọc Thư gào tên người đàn ông mình yêu rồi ngã quỵ trên mặt đường đẫm nước, cô khóc thật lớn như thể đang tranh đấu với tiếng mưa trút như thác, trong con đường vắng lặng chỉ mình cô và nỗi đau của chính mình, đến cả ông trời còn đau đớn mà khóc thương cho cô một nhiều hơn.

Tống Ngọc Thư khóc đến nỗi ngất đi lúc nào không hay, may mắn cho cô tuy không thể có được tình cảm của người đàn ông mình yêu nhưng ít ra cũng có một người tốt bụng đến đưa cô ra khỏi vùng nước đẫm lạnh lẽo này. Tống Ngọc Thư đước một cô gái đưa vào bệnh viện, cô ấy còn chu đáo ở lại chăm sóc đến tận lúc cô tỉnh lại , cô gái nhìn Tống Ngọc Thư không hiểu sao lại có cảm giác xót thương cũng có phần thấu hiểu, cô nằm trên giường bệnh cơ thể vẫn còn lạnh vì ngấm mưa.

“ Cô tỉnh rồi à? “, cô gái trẻ vội vã lê tiếng, ánh mắt trở nên vui mừng hơn.

Tống Ngọc Thư nghe thấy tiếng nhưng vẫn chưa nhìn rõ là ai, cô chớp chớp tâm mi vào lần mới có thể mở hắn hai mắt, nhìn cô gái lạ đang cười tươi với mình cô nặng nề lên tiếng.

“ Cô là ai? “

“ Tôi thấy cô bất tỉnh trên đường nên mới đưa cô vào bệnh viện “.

...

Qua một đêm Tống Ngọc Thư đã khỏe lại cô không muốn một mình nằm bệnh viện nữa nên trời vừa sáng đã làm thủ tục xuất viện trở về că nhà chung của mình và Như Thường.



Cánh cửa nhà mở ra thứ đầu tiên cô thấy lại là một bộ váy cưới trắng tinh đặt ở giữa căn nhà nhỏ, bộ váy cưới như có thể giúp Tống Ngọc Thư càng thêm sự tỉnh táo, cô chầm chậm đi vào không nhịn được mà đưa tay sờ vào nó liền nhớ ra hôm này chính là ngày cưới của Như Thương và Lâm Bách Tuế, tối hôm nay người cô yêu và bạn thân cô chính thức trở thành vợ chồng, Tống Ngọc Thư cay xè mắt, lúc tối khóc nhiều như vậy mắt vẫn chưa hết đỏ bây giờ lại càng đỏ hơn. Đưa mắt nhìn xung quanh nhà đều phủ kín toàn đồ giành cho hôn lễ, mọi thứ hiện ra ngay trước mắt cô khoảng khắc này cô chỉ muốn rời khỏi nơi này vừa quay đầu còn chưa bước đi đã nghe giọng của Như Thường

“ Thư Thư, tối qua cậu đi đâu mà không về nhà vậy? “.

Tống Ngọc Thư hơi giật mình nhẹ cô âm thầm lau đi nước mắt tự trấn an lại bản thân rồi nở nụ cười tươi quay lại với cô bạn thân của mình, cô nuốt lại nỗi đau vào trong gom hết sự can đảm mới có thể mở miệng đáp lại: “ Mình ở ngoài gặp vài người bạn, là bạn cấp ba ấy mà lâu rồi mơi gặp “, cô lại không biết bản thân còn có lúc nói dối một cách tự nhiên không chớp mắt như vậy.

Tống Ngọc Thư nuốt nhẹ một ngụm nước bọt, như thăm dò mà nói tiếp: “ Như Thường cậu thật sự muốn cưới Lâm Bách Tuế sao?, chẳng phải cậu không yêu anh ta sao? “.

Như Thường đối mặt với câu hỏi này của cô lại có phần khinh miệt, cười khẩy một tiếng rồi đi lại sofa ngồi chễm chệ ăn trái cây.

“Tạm thời cứ vậy đã, kết hôn rồi vẫn có thể ly hôn mà, mình chỉ muốn để bố mình thôi lải nhải về chuyện này mà thôi, kết hôn xong mình sẽ tìm cớ để anh ta ly hôn với mình, dù sao trong lòng mình cũng có người khác rồi, là người mà mình yêu “.

Tống Ngọc Thư cười lạnh cô không tưởng tượng nỗi nếu Lâm Bách Tuế nghe được những lời này anh ta sẽ trở nên thế nào nữa, sẽ lập tức chấm dứt hôn lễ này hay vẫn muốn tiếp tục nó, vì cô biết rõ người đàn ông này yêu Như Thường đến mức nào, anh ta thậm chí còn không cần đến tôn nghiêm của mình.

Tống Ngọc Thư lặng lẽ đi vào phòng cô cánh cửa vừa được đóng lại cô gục gã nằm bệt xuống sàn bịt chặt mệng mình mà khóc, khóc một lúc một lớn thì tay càng lúc càng dùng lực mạnh hơn, nước mắt đẫm cả gương mặt nhưng lại không phát ra một tiếng khóc nào, người ta nói khóc trong im lặng đau gấp mười lần khóc to, đúng là như vậy thật, Tống Ngọc Thư đang rất đau đớn trái tim này của cô như bị thiêu đốt, nỗi đau như muốn xé nát thân thể nhỏ bé này ra.

Trong đầu lại hiện ra vô vàn hình ảnh giữa cô và anh, lần đầu tiên gặp nhau cô đã nở một nụ cười và cũng được anh vui vẻ nhận lấy, sau đó hai người bắt đầu mỗi quan hệ hợp đồng tình nhân, cô cũng không biết trước được bản thân lại có tình cảm với người đàn ông này và cô còn tự mình đa tình nghĩ rằng anh...cũng rung động với cô, tất cả cũng chỉ là Tống Ngọc Thư tự mình suy diễn ngay từ đầu người đàn ông này cũng chỉ xem cô là một thứ mà anh muốn thì gọi đến không muốn thì đuổi đi.

Trong lúc Như Thường vui vẻ chuẩn bị cho hôn lễ của mình mặc dù chỉ là bất đắc dĩ nhưng cô ấy vẫn hiện ra nét hớn hở, phấn khởi, trái ngược với niềm vui đó là Tống Ngọc Thư cuối cùng cô cũng đã mạnh mẽ đưa ra một quyết định, cô muốn rời khỏi nơi này, rời khỏi người đàn ông không yêu mình, muốn cả đời này không phải gặp lại người đàn ông này nữa, chỉ có như vậy mới có cơ hội cứu giúp Tống Ngọc Thư vứt bỏ được nỗi đau của mình.

Hôn lễ của đôi nam nữ trong mơ diễn ra tại một khu resort nổi tiếng bên bãi biển thơ mộng, thời khắc Như Thường khoác lên mình bộ váy cưới cũng là lúc Tống Ngọc Thư âm thầm kéo theo vali cũng mang theo tất cả kỷ niệm dù là buồn hay vui ở nơi này rời đi, đến một nơi thật xa, một nơi có thể giúp cô quên hết mọi thứ, cũng giúp cô quên đi người mình muốn quên.

Như Thường khoát tay Lâm Bách Tuế tiến vào lễ đường, vốn dĩ là ngày trọng đại vậy mà trên gương mặt đôi nam nữ không ai có nỗi một nụ cười. Bước chân trên tấm thảm đỏ hạnh phúc này Lâm Bách Tuế lại đang thẫn thờ nghĩ đến chuyện gì đó, anh đưa mắt tìm kiếm xung quanh hình bóng cô nhưng dù có nhìn thế nào vẫn không tìm thấy người mình muốn thấy.



Thời khắc đối diện với Như Thường, anh nhận ra bản thân mình không phải là yêu người phụ nữ này, Lâm Bách Tuế không phảu là yêu Như Thường, người anh yêu là Tống Ngọc Thư, là người ngày đêm triền miên với mình, khoảng khắc cha sứ hỏi anh rằng ‘ con có đồng ý không ‘ thì anh càng thêm chắc chắn bản thân không đồng ý với hôn lễ này càng không đồng ý chuyện sẽ lấy Như Thường, người anh yêu là Ngọc Thư nếu có thể cũng chỉ muốn lấy cô mà thôi.

Ánh mắt người đàn ông lạnh lẽo lên tiếng

“Không đồng ý “.

Câu trả lời khiến hơn một trăm vị khách cùng Như Thương ngỡ ngàng nhìn anh, Như Thường không tin được vào tai mình, cô biết rõ Lâm Bách Tuế yêu mình điên cuồng thế nào, anh vì cô mà bất chấp cả sự tự tôn, yê cô đến hèn mọn vậy mà bây giờ lại dứt khoát trả lời như vậy, Như Thường bâ giờ mới cảm nhận rõ sự lạnh nhạt của người đàn ông này đáng sợ thế nào, nhưng đây cũng là điều mà cô muốn vậy chẳng phải cô sẽ không cần phải kết hôn với người mình không yêu nữa rồi sao, Như Thường thầm cười trong bụng đột nhiên trên màn hình lớn bên cạnh hai người phát ra âm thanh, hình ảnh rõ nét của đôi nam nữ đang âu yếm nhau cùng tiến rên rỉ sung sướng của người phụ nữ, khiến khách mời sửng sờ đứng hết lên mà chăm chú xem, Như Thường nhìn thấy hình ảnh phóng đãng của mình hiện ra trước mắt mà kinh hãi gục xuống, cô nhìn lại những ánh mắt khinh miệt cùng trách mắng của mấy người phía dưới mà run rẩy phát khóc, tại sao hình ảnh hoan lạc của mình với người đàn ông khác lại có thể xuất hiện ở đây, Lâm Bách Tuế lại nở nụ cười nhạt dường như anh cũng chẳng mấy quan tâm đến chuyện này.

“ Như Thường, con đây là thế nào hả?, tại sao lại như vậy?, tên đàn ông trong màn hình là ai? “

“ Cái thứ phụ nữ gì vậy chứ?, không phải là sắp kết hôn rồi soa vậy mà lại ngoại tình “

“ Thứ phụ nữ này thật quá kinh tởm cũng may chú rể không đồng ý nếu không người chịu thiệt là cậu ta rồi, thật tội nghiệp “

Bên dưới cùng sự sỉ nhụ, sỉ vả cùng những lời mắng nhiếc khiến Như Thường như phát điên, cô ôm chặt hai tai mình ngăn lại lời đàm tiếu, đối mặt với chuyện trước mắt Lâm Bách Tuế chỉ lạnh lùng rời đi, anh gọi điện cho Tống Ngọc Thường nhưng bên kia đầu dây không phải giọng cô mà là một khuông giọng máy móc của người phụ nữ, anh vẫn gọi cứ gọi nhưng dường như phía bên kia không muốn nhận cuộc gọi của người đàn ông, sau vài lần thì số máy đó hoàn toàn không thể gọi được nữa, Lâm Bách Tuế tức tối đập mạnh chiếc điện thoại của mình phóng xe thật nhanh đến nhà cô nhưng cũng chỉ thấy lại sự trống trải, lúc quay trở ra cô đã nghe thấy người phụ nữ nhà kế bên nói rằng

“ Ngọc Thư con bé rời đi rồi, lúc chiều tôi thấy con bé kéo theo vali còn nói sẽ không quay về đây nữa, còn Như Thường thì đang bận tổ chức hôn lễ, hôm nay con bé kết hôn“.

Tống Ngọc Thư rời đi rồi

Cô sẽ không quay về nữa