Kaarlo tức đến nổi gân xanh nổi đầy mặt phóng đến nắm đầu tên rắc rưởi đó rồi cho hắn vài đám vào bụng còn tàn nhẫn giẫm đạp lên đầu hắn, anh như phát điên lên trong mắt chỉ còn sự căm phẫn, cảnh sát hoảng loạn chạy lại ngăn lấy người đàn ông rồi cũng còng tay tên cầm đầu đưa đi, bên ngoài có tếng xe cấp cứu đợi sẵn, Kaarlo khoát cho Tống Ngọc Thư cái áo vest của mình rồi vừa khóc vừa bế cô ra.
Kaarlo bế chặt nép mặt Tống Ngọc Thư vào ngực mình chạy nhanh về phía xe cứu thương, máu từ cơ thể cô thấm đẫm người anh còn chảy mãi không ngớt, tình hình này với cương vị là một bác sĩ Kaarlo có thể nhìn ra Tống Ngọc Thư đang ở trong tình trạng nguy hiểm thế nào nếu không mau cấp cứu e là…
Từ phía xa cách bọn họ tầm ba mét Lâm Bách Tuế ngồi trong xe âm thầm theo dõi bọn người Kaarlo đúng lúc thấy anh bế Tống Ngọc Thư đi ra khóe môi lên nhếch lên rồi ra hiệu cho chiếc xe chạy đi.
Bọn bạo loạn đã bị cảnh sát bắt gọn cả hộp đêm này cũng ra lệnh đóng cửa ngừng kinh doanh.
Tống Ngọc Thư nằm nhanh chóng được đưa vào phòng phẫu thuật, Kaarlo lại là bác sĩ chính của ca phẫu thuật, dù có được phép hay không thì anh vẫn muốn chính tay mình cứu cô, trong sự căng thẳng Kaarlo vô cùng rối ren chính vì sự sống của người mình yêu đang nằm trong tay mình dù có muốn bình tĩnh cũng không thể nào làm chủ cảm xúc mình được, trước sự nhắc nhở của các y tá anh mới dần dần trấn tỉnh được bản thân, cứ thế mà vừa gọi tên cô rồi thực hiện từng bước, Tống Ngọc Thư mất quá nhiều máu hơn nữa vết thương trên đầu còn là vết thương nặng nhất, trong cuộc trò chuyện giữa Kaarlo và y tá thì biết được một dây thần kinh và não bộ của cô đã bị tổn thương khi kiểm tra còn phát hiện ra dấu hiệu chấn thương sọ não, trong tình hình ngàn cân treo sợi tóc Kaarlo lại căng thẳng hơn bây giờ đến cả các y tá cũng không còn bình tĩnh mà trấn an anh được nữa, các chỉ số trên màn hình cứ tăng rồi giảm rồi lại giảm khiến bọn họ ai nấy cũng sợ hãi, cứ thế hai tiếng lại ba tiếng rồi bốn tiếng trôi qua chỉ có sắc mặt của bọn họ thay đổi còn tình hình của Tống Ngọc Thư không có chút tiến triển nào.
…
Lâm Bách Tuế lại không cùng đàn em trở về mà tìm đến bệnh viện ở ngay ngoài phòng phẫu thuật như đang chờ đợi cô, mấy tiếng liền trôi qua bọn họ lại ngồi ròi lại đứng lên cứ vậy mà đi qua đi lại, một đám người từ trên xuống dưới là bộ đồ đen khiến mấy người xung quanh cũng đột nhiên sợ hãi mà không dám tới gần, bọn họ chưa từng thấy ai ngồi trước phòng phẫu thuật mà mặt ai cũng tỏ ra điềm tĩnh như vậy còn thong dong như đang ở nhà, giống như bọn họ chỉ có mặt cho vui thôi vậy.
Lâm Bách Tuế ngồi vắt chân này lên chân kia hai mắt lạnh lẽo dán chặt vào cánh cửa trước mặt, anh không biết tại sao bản thân lại đến nơi này còn tự tiêu tốn bào nhiêu thời gian cho một người phụ nữ mà mình không quen nhưng trong long lại có một cảm giác rất lạ, cô đã cứu anh nhưng ngay cả dáng người còn chưa nhìn qua huống hồ gì là mặt vậy là lại phá bỏ nguyên tắc của mình để giúp cảnh sát cứu cô trong khi anh với cảnh sát lại là không đội trời chung.
Anh ngồi đã quá lâu trong cuốn họng bất chợt có cảm giác khô khốc liền đứng bật dậy đi ra khuôn viên bệnh viện bọn đàn em cũng kéo nhau theo sau nhanh tay châm cho anh một điếu thuốc, Lâm Bách Tuế ngang nhiên ngồi giữa dòng người, khí chất ngang tàn còn lãnh khốc khiến anh chỉ mới vừa xuất hiện còn chưa lên tiếng đã có thể không làm người ta tự khắc tránh đi.
Mỗi giờ lại trôi qua Lâm Bách Tuế trước lời thúc giục của mấy tên đàn em vẫn khô chịu quay về cứ lạnh lùng mà nhồi đó hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Đến khi trời dần về tối Lâm Bách Tuế mới trở lại phòng phẫu thuật người bên trong vẫn chưa ra ngoài ca phẫu thuật vẫn đang căng thẳng tiến hành, anh nhìn tấm bản màu đỏ ngay trên cao vài giây rồi lạnh lùng cất giọng: “ Về nhà “.
Bây giờ đám đàn em mới thở phào nhẹ nhõm bọn họ là vì bị cơn đói làm cho hối hả cứ muốn trở về nhưng Lâm Bách Tuế đến bây giờ mới chịu rời khỏi đây.
Đến tận ba giờ sáng hôm sau ca phẫu thuật mới kết thúc suôn sẻ nhưng tình hình của Tống Ngọc Thư vẫn hôn mê cũng không biết khi nào mới có thể tỉnh lại, đội ngũ của ca cấp cứu không còn chút sức lực nào vừa rời khỏi phòng cấp cứu là bọn họ ngã quỵ ra ghế đánh một giấc say trên người còn không thèm sát trùng tử tế, Kaarlo thay xong bộ đồ xanh ra thì tìm đến phòng hối sức ngồi bên giường bệnh lo lắng không yên, đây là lần đầu tiên anh có cảm giác sợ hãi khi cấp cứu cho bệnh nhân vì lần này chính người anh yêu lại nằm dưới mũi dao cấp cứu của anh nên Kaarlo trong lúc phẫu thuật nhiều khi còn không dám mở mắt nhìn vào cô.
…
Trời bắt đầu có những tia nắng đầu tiên Tống Ngọc Thư tỉnh lại trong sự hoang mang ánh mắt cô nhìn mọi thứ xung quang mình trong cơn sợ hãi, cô cuộn mình trong tấm chăn tránh né sự đụng chạm của Kaarlo, còn gào thét lên: “ Tôi không quen anh,…đừng động vào tôi, đây là đâu, sao tôi lại ở đây chứ,…áaaaaaaaa “.
Kaarlo đứng trước sự kích động của cô cũng trở nên sửng sốt, anh có nói thế nào cũng không khiến Tống Ngọc Thư bình tĩnh trở lại chỉ khiến cô càng lúc càng hoảng loạn hơn, còn không kiểm soát được mà đánh cả anh mọi thứ trong phòng bệnh bị cô đập nát vứt loạn cả lên những y tá cũng tìm đến nhưng cũng chỉ biết đứng nhìn không dám xen vào, Tống Ngọc Thư bây giờ vô cùng đáng sợ ngay cả bản thân mình là ai cô cũng không nhớ, Kaarlo cũng đã đoán trước trường hợp này sẽ xảy ra vì vết thương ở đầu cô bị nội thương quá nặng nhưng anh không ngờ cô lại quên hoàn toàn mọi chuyện như vậy còn quên cả anh, bây giờ tên cô là gì cô còn không biết.
Tống Ngọc Thư nhảy khỏi giường bệnh cô run rẩy chạy phốc ra bên ngoài đảo mắt nhìn xung quanh cô hoàn toàn cảm thấy như bản thân đang ở một thế giưới khác, thế giới trước mặt cô khiến Tống Ngọc Thư hoảng sợ, hai tay ôm lấy bả vai mình run bần bật lên, còn khóc đến đỏ cả mắt, miệng lẩm nhẩm: “ Đây là đâu?, tôi…tôi đang ở đâu vậy chứ?, không…đừng lại gần tôi, làm ơn tránh xa tôi ra “
Kaarlo chạy đến cố ôm lấy rồi trấn an cô nhưng lại làm Tống Ngọc Thư hốt hoảng chạy loạn khắp nơi cô đụng hết người này lại va phải người khác cứ tiếp xúc vào một người nỗi sợ lại tăng lên một chút, cô chạy về phía cảnh cổng lớn của bệnh viện trong phút chốc cô va vào một người đàn ông rồi ngồi bêch xuống nền đất, hai tay ôm lấy cơ thể mình khóc nấc lên: “ Không,…đừng động vào tôi, tránh ra,…tránh ra “.
“ Đại ca, anh không sao chứ ạ? “
Lâm Bách Tuế bị cô va phải tuy cú va khá mạnh nhưng anh lại không có hề hấn gì, dáng đứng vững chắc đưa mắt nhìn xuống người phụ nữ ngồi dưới chân mình.