Khoang xe lại dần dần trở nên yên tĩnh, chủ đề liên quan đến tự sát dẫu đáp án có là khẳng định hay phủ định thì cũng quá mức riêng tư, không nên nhắc nhiều.
Trì Niệm thả lỏng, nhìn chằm chằm chiếc túi thơm nho nhỏ treo bên dưới gương chiếu hậu. Chiếc túi được làm rất tinh tế, màu hồng, bên trên dùng chỉ màu vàng kim thêu mấy đóa anh đào, mặt chính có chữ "ngự thủ".
Bùa bình an à? Màu sắc này nhìn cũng dễ thương ra phết.
"Đây là bùa hộ mệnh sao?" Trì Niệm chạm vào nó, cố gắng ngó lơ chủ đề hồi nãy.
Hề Sơn gãi mũi, khi nhắc đến thứ đồ này anh có hơi ngại: "Ồ... cái này à, đầu năm có một người bạn đến Kyoto công tác, đặc biệt tới chùa Rokuon-ji cầu cho tôi đấy."
Trì Niệm cảm thấy hứng thú: "Cầu gì thế?"
Hề Sơn: "Vận đào hoa."
Trì Niệm: "..."
Sao nhìn kiểu gì cũng chẳng giống một người thiếu vận đào hoa vậy nhỉ...
Trì Niệm nghĩ vậy, hai người vẫn chưa thân đến mức có thể chuyện trò một cách thoải mái, cậu nghiêng đầu đi giả bộ ngắm phong cảnh.
Cậu không lên tiếng, Hề Sơn ban đầu vẫn luôn cố gắng làm nóng bầu không khí, khi nói đến chuyện của mình thì anh cũng không đùa nổi nữa, cả hai dường như bỗng rơi vào một điểm đóng băng gượng gạo.
Hề Sơn hắng cổ họng, anh mở radio trong xe lên và phát một bài soft rock.
Là một ca khúc khá hot dạo gần đây, giai điệu hơi nhanh mà lãng mạn, cực kì thích hợp làm BGM cho một màn săn mặt trời lặn giữa chiều tà ở độ cao hơn mực nước biển. Giữa khúc nhạc dạo bằng guitar điện, Hề Sơn giấu đầu hở đuôi bổ sung: "Một tên bạn tồi, lúc nào cũng thích làm mấy thứ kì lạ, có điều nghĩ lại người ta đem về từ nơi xa, ném đi cũng không ổn."
Trì Niệm không nghĩ tới anh sẽ tiếp tục cái chủ đề này, cậu cười: "Ồ, ra là thế."
"Tiện tay bỏ trong xe thôi." Hề Sơn nói, đoạn tự mình gật đầu.
Dáng vẻ gấp gáp giải thích rõ ràng của anh còn thật thà hơn so với lúc nãy anh nói mấy lời sến súa, Trì Niệm thấy thú vị: "Vậy nên người ta cho anh bùa cầu vận đào hoa là bởi anh vẫn luôn không quen bạn gái hả?"
"Quen bạn gái gì chứ..."
"Anh đẹp trai lắm, cảm giác anh độc thân mới kì lạ ấy." Lúc Trì Niệm nói lời thật lòng thì cực kì rành mạch, cậu không chú ý tới vành tai giấu dưới lớp tóc rối của anh đã ửng đỏ.
Nhịp trống đoạn điệp khúc mạnh lên đôi chút.
Hề Sơn nhỏ giọng phủ nhận: "Đâu có."
Trì Niệm nghe ra sự mất tự nhiên trong câu nói của anh, cậu bắt chước khẩu âm của Hề Sơn, cố ý ghẹo: "Có đó."
Giọng cậu vốn đã mềm mỏng, lúc này thì y chang làm nũng. Đuôi mắt giấu sau gọng kính râm của Hề Sơn khẽ cong, nom anh có vẻ không để ý nhưng lại vươn tay nhéo mặt Trì Niệm: "Đừng học tôi."
Động tác này diễn ra rất nhanh, loáng cái là Hề Sơn lại quay về với trạng thái đang lái xe. Trên GPS hiển thị cách hồ nước mặn chỉ còn năm kilomet nữa, Hề Sơn đánh vô-lăng, một lần nữa từ đoạn đường quốc lộ không có lan can ngoặt vào hoang mạc mênh mông.
Chỉ còn lại Trì Niệm đỏ mặt mím chặt môi, cứ phải làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Một bài hát phát đến đoạn cao trào, nghe như nhạc disco ở thời kì cuối khiến người ta dẫu có đang ngồi cũng nhịn không được mà lắc lư thân thể theo điệu nhạc. Trì Niệm khe khẽ gật đầu, cậu đã hoàn toàn tỉnh lại từ nỗi tuyệt vọng giữa hoang mạc một tiếng trước, có lẽ cũng là bởi lời nói chêm cười ban nãy của Hề Sơn đã giúp cậu tìm lại được sức sống đã lâu không thấy.
Lâu rồi không giao du với người cùng tuổi, sau khi chia tay mới phát hiện trong đoạn tình cảm đó, người cậu có thể nhìn thấy, nghe thấy mỗi ngày chỉ có duy nhất gã bạn trai, vòng xã giao thu hẹp cực độ, khi học đại học đến bạn mới cậu cũng không quen được mấy người.
Mà trong đám bạn từ nhỏ hay bạn học hồi trung học, bọn họ không đầu tư học hành hết mức thì cũng là ra nước ngoài, thời gian tụ tập với nhau có hạn, mỗi năm chẳng gặp được bao lần.
Nói mới nhớ Hề Sơn bao tuổi rồi nhỉ?
Nom trưởng thành hơn cậu một chút nhưng cũng không sành sỏi được đến đâu, ánh mắt rất sạch sẽ nhưng lại không giống một sinh viên chưa trải sự đời, vậy nên chắc tầm hai mươi tư, hai mươi lăm nhỉ?
Thế nhưng mới làm việc chưa đầy hai năm anh đã rảnh rỗi đi chơi vậy sao...
Trong lúc Trì Niệm tự mình âm thầm đoán mò tuổi tác của Hề Sơn, phong cảnh bên ngoài cửa sổ xe đã càng lúc càng rộng lớn.
Cát vàng đối lập với trời xanh, triền núi nghiêng nghiêng và địa hình yardang[1] đã hứng gió hàng trăm ngàn năm, những thứ này mấy ngày nay Trì Niệm đều trông thấy, từ sự hưng phấn ban đầu cho đến khi thẩm mĩ của cậu cũng mỏi mệt. Cậu chán ngắt, sự chú ý bỗng bị màu của nước trồi lên từ phía đường chân trời kéo lấy. Trì Niệm nhịn không được ngồi thẳng người dậy, hơi há miệng "a" một tiếng.
"Nhìn thấy chưa?" Hề Sơn cũng bắt đầu vui mừng: "Là cái hồ đó đó."
Màu sắc ngất trời, tựa như sắp bay lên với mây trắng.
Đó chính là hồ!
Nước như thể đang bành trướng, càng xa trông lại càng cao, sắc hồng của ráng chiều chẳng thể thấu nổi qua mặt nước. Xe việt dã lái khỏi quốc lộ chưa được bao lâu, Trì Niệm mở cửa sổ xe, cậu ngửi được vị mặn ẩm ướt.
Ban đêm ở cao nguyên đã gần tới, trong gió có mang hơi lạnh, ấy thế mà vị mặn cậu ngửi được lại rất giống với cái mặn của biển lớn, xộc lên mặt trong chốc lát khiến người ta quên đi mình đang ở một nơi oxi ít ỏi. Trì Niệm nhìn gương chiếu hậu, hai vệt bánh xe lăn qua bị ánh tà dương chiếu thành từng tầng sáng và tối, trong bóng râm ánh lên ánh sáng màu lam nhàn nhạt.
Hồ nước mặn cũng màu lam nhạt, nom như một hòn đá quý thất lạc được khảm giữa hoang mạc hoang vắng và thiếu nước này.
Đợi sau khi xe việt dã dừng lại bên hồ nhìn lại, nước trong hồ không còn vẻ cao hơn so với đường chân trời nữa, nắng chiều chiếu mặt hồ thành một tấm gương phẳng, mây trên trời, những ngôi sao nhàn nhạt và lưng núi màu tối đều trở thành ảnh ảo trong gương.
Cởi khóa, Trì Niệm không chờ được nữa mà mở cửa xe nhảy xuống.
Sau vài bước chạy nhỏ, mặt đất dưới chân cậu không còn cảm giác như cát và đá vụn nữa, Trì Niệm cúi đầu xem, sau đó cậu kinh ngạc "woa" lên một tiếng, quay đầu nhìn Hề Sơn: "Toàn là muối sao? Màu trắng này!"
Do gió thổi nên giọng cậu bất giác cao hơn, Hề Sơn cũng lớn tiếng trả lời: "Chắc vậy! Tôi cũng không rõ nữa..."
Trì Niệm giẫm giẫm hai bận rồi ngồi xổm xuống sờ.
Hạt rất thô, độ cong bén nhọn bên rìa suýt chút nữa khiến ngón tay Trì Niệm bị thương. Cậu vuốt ve hạt màu trắng còn lưu lại trên đầu ngón tay, cách tốt nhất để phân biệt xem có phải muối hay không là nếm thử...
Song vừa mới nhấc tay Trì Niệm đã ngừng lại.
Ngốc quá.
Trì Niệm nghĩ bụng rồi đột nhiên ôm mắt cá chân, buồn bực bật cười trên đầu gối.
Hề Sơn khom người tìm được túi máy ảnh màu đen rất lớn ở ghế sau, anh ôm bên người, một tay khác xách chiếc túi nhựa, bước đến đặt cạnh hòn đá gần Trì Niệm, dưới nách anh còn kẹp một cái hộp đen sì.
So với túi máy ảnh có thể nhìn rõ thì Trì Niệm thấy hứng thú với hai thứ đồ còn lại hơn, cậu chỉ chỉ: "Gì đây?"
"Flycam." Hề Sơn mở cái hộp ra cho cậu xem.
"Dùng để chụp trên không?" Nhận được câu trả lời khẳng định, Trì Niệm qua sờ cái túi nhựa, cậu sờ thấy một thứ mềm mềm: "Cái này thì sao? Có phải đồ ăn không?"
Hề Sơn bảo cậu tự mở ra.
Bên trong túi nhựa là bánh naan[2] được bọc bằng túi bọc thực phẩm nhỏ hơn, từng cái từng cái chồng thành đống, trên mặt bánh màu trắng thỉnh thoảng ánh lên sắc vàng giòn rụm. Lúc bình thường Trì Niệm đã không ăn thứ đồ này chứ huống chi bánh đã nguội ngắt, song giờ cậu đói meo cả bụng, mấy cái bánh quy lép xẹp của cậu càng khó nuốt.
Trì Niệm xách lấy hai bên quai túi, ngẩng đầu nhìn về phía Hề Sơn, nom vẻ mặt cậu như chú cún con đang vòi đồ ăn vặt: "Tôi có thể ăn không?"
"Ăn đi." Hề Sơn ngồi xổm hí hoáy cái flycam: "Bên trong có kẹp thịt cừu nướng đó, nguội rồi cảm giác sẽ không ngon bằng lúc mới làm xong, cậu ăn quen là được."
Trì Niệm không kiềm chế được mà nuốt nước bọt.
Ba từ "thịt cừu nướng" khiến cậu khó lòng kháng cự mà bài tiết nước bọt, vị giác tự giác thức tỉnh, tận sâu trong ý thức cảm nhận được hương tiêu thơm đặc biệt...
Rắc thêm thì là và bột ớt! Dai dai, giòn rụm! Cắn một miếng là dầu thơm ngập tràn khoang miệng!
Hơn nữa còn là thịt!
Bởi lẽ phần lớn số tiền tích cóp đều "đầu tư" vào con xe rách nên đã mấy bữa nay Trì Niệm không được nếm vị thịt.
Cậu chọn một cái bánh có kích thước vừa vừa, xé bỏ túi bọc thực phẩm, chẳng đợi được mà cắn một miếng. Trì Niệm còn gắng sức kiềm chế bản thân không được ăn quá khoa trương như một con quỷ chết đói đầu thai. Có lời nhắc nhở của Hề Sơn, Trì Niệm cũng không ôm hi vọng quá nhiều với thịt cừu nướng "nguội ngắt", song mới cắn một miếng thôi, suýt chút nữa cậu đã cảm động nước mắt rơi khắp mặt.
Hương vị vừa cay vừa thơm, bánh naan mềm mềm, cắn đến chỗ nướng hơi quá là cảm nhận được sự đã đời như cũ trong kí ức.
Sắc trời từ hồng dần dần chuyển thành màu lam, ánh chiều tà sắp sửa chìm vào khe núi ở phía tận cùng hồ nước mặn, tầng mây dày nặng chầm chậm trôi. Hơi thở của làn gió, vị mặn của nước, và cả muối dưới chân mang theo chút nước đọng, khi giẫm lên sẽ phát ra tiếng "lạo xạo".
Cậu cứ thế đứng dưới ánh hoàng hôn, cắn thêm một miếng bánh naan nhân thịt cừu nướng nữa.
A... quá là đã...
Trì Niệm bùi ngùi, cậu chẳng so đo nóng hay nguội, uống thêm nước khoáng, rất nhanh đã ăn hết một cái bánh. Hề Sơn thì đang lắp flycam, liếc thấy dáng vẻ ăn ngon lành vui vẻ của Trì Niệm bèn nói: "Đủ chưa? Chưa đủ thì cậu ăn thêm chút."
"Ầy, anh không ăn hả?" Trì Niệm nhìn anh.
Hề Sơn lắc đầu: "Đừng lo cho tôi, cậu cứ ăn đi."
Trì Niệm bỗng thấy ngài ngại: "Không ổn lắm nhỉ... bánh anh mua mà... À đúng, anh mua ở đâu thế? Có đắt không?"
Hề Sơn hỏi ngược lại: "Nếu đắt thì cậu định trả tiền cho tôi à?"
Trì Niệm: "Hả?"
"Tôi làm đấy." Hề Sơn bắt đầu nghiêm túc bấm ngón tay tính toán: "Hôm qua đến Golmud rồi mua một con cừu mổ ngay, nửa đêm một mình cắt thịt cừu, xiên thịt, đốt than, cả nhào bột và nướng bánh nữa, làm đến ba giờ hơn mới đi ngủ."
"..."
"Thế nên cậu ăn không no là có lỗi với sự cố gắng của tôi đó."
Trì Niệm: "Không đúng, anh lừa tôi, làm gì có chuyện đấy."
"Vậy sao? Tôi lừa cậu sao?"
Hề Sơn không thừa nhận, song vẻ mặt kéo căng của anh đã sụp đổ trong chốc lát, khóe miệng anh cong cong mỉm cười, kính râm treo trước ngực, cổ áo bị kéo xuống để lộ ra một chút xương quai xanh, ống kính và thẻ SD của flycam đã được anh lắp xong đâu vào đấy.
Tay cầm điều khiển flycam từ mặt đất bay lên treo giữa không trung, Trì Niệm sáp qua ngắm một hồi, cậu hãy còn đang xoắn xuýt vụ lai lịch của thịt cừu, truy hỏi Hề Sơn: "Nói thật đi, anh lấy bánh đâu ra đấy?"
"Có một người bạn mở tiệm, từ hôm nay tôi bắt đầu tới khu không người để chụp ảnh, ít nhất cần lương khô cho hai ngày. Tôi đã đánh tiếng với người đó từ sớm rồi... có điều thịt cừu nướng chỉ có ngần ấy thôi, ăn hết rồi là không còn nữa đâu."
Trì Niệm nhận được một câu trả lời xác đáng bèn gật đầu, đoạn lại chạy đi xem màn hình nhỏ trên bản điều khiển flycam.
Cảnh tượng trời nước bao la như kề sát nhau hiện lên không một chút phóng đại, lúc ấy Trì Niệm mới thực sự cảm nhận được cái điêu nghệ đích thực không thể bị con người chi phối của tự nhiên.
Cậu nhìn về phương xa.
Mặt hồ nước mặn màu lam nhạt biến thành một tấm gương bát ngát, ánh sáng của mây, ánh sáng của mặt trời, và cả những nếp uốn được chiếu rọi của triền núi, tất cả đều đang tạm thời "bế quan" và gìn giữ theo một cách thức khác. Bãi muối là một dải màu trắng, vẽ ra ranh giới giữa thực và ảo. Núi nặng nề chống đỡ màn trời, tiếng rít từ thuở hồng hoang xa xưa thấu qua những rung chấn ngẫu nhiên truyền tới tận ngàn năm sau này.
Mặt nước thi thoảng lấp lánh, nước hồ tựa như chứa cả sao trời hãm xuống dịu lên ánh sáng bàng bạc. Sóng lăn tăn, cắt mây và hoàng hôn thành từng gợn quanh co.
Trì Niệm ngước nhìn, phía trời đông xanh xanh, nơi đỉnh núi treo một vầng trăng lưỡi liềm.
*Chú thích:
[1] Yardang: một dạng địa hình đặc biệt được hình thành ở khu vực sa mạc do tác động của gió và cát chảy bào mòn đá. Dạng địa hình này tại Trung Quốc thường phân bố ở Tân Cương, Cam Túc, Nội Mông Cổ và Thanh Hải.
[2] Bánh naan: một loại bánh phổ biến ở Tân Cương.