Đêm Nay Em Ở Đức Linh Cáp

Chương 1: Cậu sắp chết rồi




Quyển 1: Thế giới sắc vàng

"Đêm nay em không quan tâm nhân loại, em chỉ nhớ chị."

— Nhật Ký – Hải Tử

Chương 1: Cậu sắp chết rồi

"Tận cùng nơi thảo nguyên đôi tay em trống rỗng, lúc bi thương nắm chẳng chặt giọt lệ rơi."

Trì Niệm ngồi khoanh chân trên nắp ca-pô của chiếc xe con, điếu thuốc từ tay trái đổi qua tay phải. Giữa kẽ hở của hoang mạc và hoàng hôn hùng vĩ, một lần nữa cậu đọc thầm bài thơ ấy.

Pin điện thoại của Trì Niệm chỉ còn 40%, nhưng không có sóng.

Balo bên người đựng toàn bộ tài sản của cậu: một chiếc jacket dày, nửa chai nước khoáng, một phần ba gói bánh quy, chứng minh thư, la bàn đã hỏng, thẻ ngân hàng chỉ còn hai vạn tệ với mấy trăm tệ tiền mặt.

Trì Niệm cũng không biết mọi việc sao lại biến thành như bây giờ.

Nhưng có lẽ như thế mới phù hợp với mong đợi của cậu.

Cậu xuất hiện ở nơi đây, hoàn toàn là để tìm chết.

Một ngày trước ở Golmud, Trì Niệm tìm tới một cửa hàng sửa xe bản địa mua một chiếc xe secondhand sắp báo hỏng. Người ta chắc thấy cậu không phải ngốc thì cũng là não úng nước nên không hề nhân cơ hội hét giá.

Trì Niệm lái xe theo mấy chiếc minibus du lịch thuận theo quốc lộ đi về phía trước, phong cảnh nơi cao nguyên khi đầu còn khiến người ta thấy mới mẻ, nhưng ngắm lâu rồi phóng tầm mắt chỉ thấy toàn đá vụn với núi nhỏ bị gió thổi khô xuất hiện đi xuất hiện lại, lòng Trì Niệm với động tác lái xe của cậu dần dần chết lặng như nhau.

Trì Niệm đã quên khi ấy cậu nghĩ những gì, dường như chẳng còn chuyện gì có thể thu hút sự chú ý của cậu nữa.

Mới đầu điện thoại còn hiện chút sóng yếu ớt, sau khi từ quốc lộ rẽ vào hoang mạc, sóng nhấp nháy cái rồi biến thành mạng E, không lâu sau thì hiện luôn "không có dịch vụ".

Đá trên đường cứng ngắc, thỉnh thoảng gặp mấy đụn cát rời rạc khiến chiếc xe secondhand gầm thấp di chuyển một cách hết sức khó khăn. Kiên trì được độ khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, bánh trước cái xe rách nát của Trì Niệm "xì" một tiếng rồi hoàn toàn bãi công, chính thức tuyên bố chuyến đi của cậu kết thúc bằng việc dừng lại ở một nơi chẳng hay biết tên.

Cốp sau xe không có bánh thay thế cũng không có đồ nghề, có vẻ như một tín hiệu định trước nào đó đã khiến cậu phải dừng lại ở nơi này.

Có lẽ còn có đường khác, song Trì Niệm không muốn đi tiếp nữa.

Cậu bảo mình rằng "như này vậy".

Trì Niệm không mặc jacket, gió nơi cao nguyên sắc mà lạnh lẽo, lúc xuống xe còn bị ánh mặt trời nóng rực rọi khắp người. Cậu lấy bật lửa với bao thuốc, tựa bên mui xe, suy nghĩ trong chốc lát rồi ngồi luôn lên nắp ca-pô. "Cạch" một tiếng, ngọn lửa màu lam lóe sáng rồi lại vụt tắt.

Hút được một phần ba điếu thuốc, Trì Niệm nghĩ: đệt, sớm muộn gì mình cũng tẩn chết thằng cháu trai đó.

Hút hết điếu thứ hai, Trì Niệm lại thay đổi suy nghĩ, cậu thấy giờ này cảnh này có tính toán nữa cũng vô dụng.

Cậu cũng không nghĩ đến việc quay về Bắc Kinh.

Giờ đã là 6:37 chiều.

Cuối tháng bảy, trời Thanh Hải tối muộn, thêm tiếng đồng hồ nữa chưa chắc đã đợi được mặt trời lặn.

Nhưng Trì Niệm đã có thể thấy trước kết cục của chính cậu.

Nhiệt độ trên cao nguyên giảm nhanh, đợi mặt trời khuất núi hoang mạc sẽ nhanh chóng trở lạnh. Chiếc jacket của Trì Niệm hoàn toàn không tránh được gió rét, cậu ngồi trong xe cũng vô dụng, trong ngoài xe như nhau cả. Sóng vai đến với gió lạnh còn có thiếu dưỡng khí, cậu sẽ ở trong hoàn cảnh như thế mơ màng chực ngủ, sau đó sẽ chết cóng hoặc ngạt thở.

Ở một nơi không bóng người, Trì Niệm có phân biệt được đông tây nam bắc cũng vô tác dụng. Xe của cậu đã hỏng, đi bộ thì chẳng đi nổi bao xa, giữa đường còn có thể gặp phải bầy sói hoang, đến lúc ấy lại càng gay go, nói không chừng đến thi thể cũng chẳng còn.

Trì Niệm quyết định khoanh tay chờ chết.

Lúc lên máy bay tới đất Tây Bắc cậu có gửi tin nhắn cho mẹ, đại ý là sẽ không về nhà nữa. Gửi xong máy bay hạ cánh, Trì Niệm rút sim, cũng không biết liệu mẹ có bỏ chặn mình hay không.

Có lẽ với bố mẹ, từ khoảnh khắc bước chân ra khỏi cửa nhà, "Trì Niệm" đã trở thành một kẻ mất tích.

Trì Niệm rít một hơi thuốc, hi vọng lúc xem tin tức liên quan trên tivi mẹ có thể nhớ tới mình.

Cuộc đời đến ngày hôm nay của cậu không biết đã được bao nhiêu bạn học, bạn bè ngưỡng mộ.

Bố Trì Niệm tới Bắc Kinh mưu sinh, đầu những năm chín mươi tốt nghiệp chuyên ngành. Thời sinh viên quen biết rồi nên đôi với mẹ cậu, hai người cùng nhau tay trắng lập nghiệp, dốc sức được mấy ngôi nhà mấy cái xe. Hiện tại bố cậu là tổng giám đốc của một công ty niêm yết, từ khi ra đời Trì Niệm đã có hộ khẩu Bắc Kinh và điều kiện đầy đủ.

Về việc học Trì Niệm không có chí tiến thủ là mấy, từ nhỏ đến lớn cậu chỉ làm một học sinh trung bình, môn toán quá nát, có học thêm cỡ nào cũng không cải thiện được. Cũng may thiên phú nghệ thuật của cậu không tồi, bố mẹ cũng tôn trọng, hồi cấp ba Trì Niệm chọn con đường thi nghệ thuật, về sau đỗ vào học viện mĩ thuật, thành tích ấy thế mà còn đứng đầu chuyên ngành.

Gia đình hòa thuận, tình đầu trắc trở vừa đau vừa hạnh phúc, thành tích chuyên ngành xuất sắc.

Ấy chính là cuộc sống bình đạm trong thế giới của Trì Niệm.

Nếu như không xảy ra chuyện ngoài ý muốn, năm nay Trì Niệm sẽ tốt nghiệp đại học, sau đó sẽ tìm việc ở bảo tàng nghệ thuật hay bảo tàng bình thường, tiếp tục cắm rễ tại Bắc Kinh. Hoặc là theo cách thứ hai, bất chấp nguy hiểm mà bố mẹ họ hàng thấy mất mặt, come-out với gia đình, tiếp đó cùng bạn trai cậu yêu sâu sắc mở một phòng triển lãm tranh ảnh.

Có lẽ bởi cậu chưa được trải nghiệm trắc trở nên lúc tốt nghiệp, vận mệnh đã chơi cậu một cú động trời.

Cậu chọn con đường thứ hai.

Màn công khai xu hướng tính dục quá khốc liệt, theo dự tính Trì Niệm bị bố mẹ quan niệm bảo thủ đuổi ra khỏi nhà. Song chỉ vỏn vẹn bốn ngày sau, người bạn trai yêu từ độ cấp ba đến giờ cuỗm mất số tiền ban đầu Trì Niệm tích lũy để hai người cùng nhau khởi nghiệp, im hơi lặng tiếng vứt bỏ cậu cùng một mớ hỗn độn ở khách sạn.

Thậm chí còn không cho ở tiếp.

Sau khi bạn trai rời đi, Trì Niệm không tiền, không nhà, cũng chẳng còn ai yêu thương nữa.

Cậu dọn đến một nhà trọ rất nhỏ, nằm trong căn phòng sơ sài bám bụi đếm số dư trong thẻ ngân hàng xem còn có thể chống đỡ được đến lúc nào. Khi ấy Trì Niệm đột nhiên nhớ đến một ông thầy bói gặp được hồi năm mười hai tuổi cậu leo núi Hương Sơn.

Ông thầy bói nhìn cái đã biết là lừa tiền kia dở dở ương ương muốn giúp cậu "thoát nạn", Trì Niệm trông ông ta áo quần tả tơi gầy gò hết mức bèn mềm lòng, bỏ tiền kêu ông ta xem tướng tay cho. Lão lừa đảo đó nói "mệnh cậu có một ngọn núi không qua được", bảo cậu "cẩn thận mặt trời hướng Tây Bắc".

Khi ấy Trì Niệm chỉ cười cho qua chuyện, không hề để trong lòng.

Giờ khắc này tâm nguội ý lạnh lại thấy có hơi tin sự sắp đặt của số phận, nghĩ đi nghĩ lại hai câu ấy của lão lừa đảo, Trì Niệm nghịch điện thoại, nhân lúc điện thoại hết pin mua một vé máy bay giá rẻ đi Đôn Hoàng.

Mặt trời hướng Tây Bắc.

Thế thì xem xem? Dù sao cũng chẳng thể đen đủi bằng hiện tại nữa rồi.

Trì Niệm không đi theo đoàn, cậu tới một nơi rồi mua vé xe dùng một lần, đợi một ngày tiêu hết sạch tiền.

Ngồi tàu hỏa đi Golmud, tới bồn địa Tsaidam, Hy Nhĩ hoang vắng chỉ còn gần trong gang tấc. Lúc mua con xe kia Trì Niệm nghĩ bụng: tàm tạm thôi là được, vô vị.

Bố mẹ không hiểu cho vô vị, bạn trai phản bội vô vị, bị lừa mất tiền cũng vô vị nốt.

Quá khứ vô vị, tương lai... lại càng thế.

Vậy nên chi bằng chấm dứt ở đây.

Có nuối tiếc không?

Cái gì cũng nuối tiếc cũng coi như không tiếc nuối.

Đợi đến khi Trì Niệm chỉ còn hai điếu thuốc, mặt trời đã có dấu hiệu sắp lặn.

Giữa hoang mạc, đá vụn bị gió thổi lăn đầy đất, Trì Niệm vuốt mặt, nhổ bỏ cát chui vào miệng rồi dụi dụi mắt. Không cần nhìn gương chiếu hậu cậu cũng biết giờ khắc này cậu mặt khô mắt đỏ, vừa thảm thương lại vừa sa sút.

Nơi này đến cỏ cũng chẳng có, chỉ còn lại một mảnh hoang vu tiêu điều, mặt trời chói chang chiếu rọi mỗi một triền núi lởm chởm.

Cảnh tượng tráng lệ mà bao la xiết bao.

Song đất trời cớ sao không chứa nổi nỗi mất mát của cậu?

Phải kết thúc tại đây Trì Niệm lại đột nhiên thấy giận. Cậu nhìn chằm chằm bật lửa trong tay, hồi lâu sau mới ngước mắt trông về phương xa, rặng núi sừng sững nhô lên phía đường chân trời "dán mắt" lên Trì Niệm.

Trong không khí có vị mặn, giờ khắc này núi và biển gần nhau biết bao.

Trì Niệm nhảy xuống nắp ca-pô cũ kĩ, một tay kẹp thuốc, quay đầu liếc nhìn cái balo bị mình bới lung ta lung tung.

Chẳng cần phải đem gì nữa, có bỏ ở đây rồi bị gió cát nhấn chìm cũng đã là chuyện sau khi cậu chết. Trì Niệm nghĩ vậy bèn ngậm thuốc, vắt áo lên vai đi về phía trước.

Gió càng lúc càng lớn, rất nhanh đã san bằng dấu chân của cậu.

Hút quá nhiều thuốc nên cổ họng khô khốc, Trì Niệm có cảm giác người cậu từ trong ra ngoài đều sắp bị đốt cháy. Cậu giống như sao Hỏa, càng đi nhanh, nhiệt độ càng lan rộng toàn thân, mãi đến khi nuốt chửng chính mình.

Trì Niệm dừng bước, ném bỏ thuốc chưa hút lên mặt đất, dùng chân giẫm lên.

Lời bạn trai cũ từng nói vang vọng bên tai cậu, chẳng hề đúng lúc: "Là em yêu cầu cao, gì cũng muốn cuối cùng khác trắng tay! Em muốn anh ở bên em, còn muốn anh có sự nghiệp, nhưng bản thân em thì sao? Rời xa bố mẹ em chẳng có gì cả!"

Mình bị sảng rồi hả, Trì Niệm tự cười nhạo nghĩ, thế mà cậu còn thấy anh ta nói có lí ra phết.

Có điều dù sao bố mẹ cũng không cần cậu nữa.

Bố cậu bảo cậu cút, mẹ thì cứ khóc mãi. Một gia đình nhỏ đã từng hòa thuận và ấm áp, vì cậu mà tan cửa nát nhà. Sau khi rời nhà liên tiếp nhận được mấy cuộc gọi mắng chửi của bố mẹ và họ hàng, Trì Niệm chẳng còn dám nghe điện thoại của bố mẹ nữa.

Cậu một lòng theo ý mình đi đến hiện tại, nhớ tới nước mắt của mẹ, nơi sâu thẳm trong lòng bắt đầu thấy hối hận.

Nhưng hối hận có tác dụng gì chăng?

Xe của Trì Niệm dừng giữa đống đá nơi hoang mạc cách ngoài mấy trăm mét, không thể khởi động được nữa.

Cậu sầu não ngồi xổm xuống rồi vò tóc, nước mắt chẳng hề báo trước lăn dài thấm ướt cả một mảng đất nho nhỏ. Dưới tầm mắt mịt mờ, màu của đá trở nên đậm hơn, cảm giác ẩm ướt càng lúc càng lan rộng.

Trì Niệm không ngừng vuốt nước mắt trên mặt, bên tai cậu bắt đầu ù ù, mắt cũng không còn nhìn rõ nữa.

Sau lưng bị mặt trời chiếu rọi đến phát đau.

Tiếng động cơ... cậu bắt đầu xuất hiện ảo giác rồi ư?

Nhưng âm thanh ấy càng lúc càng gần, gần như thể vang lên ngay kề tai cậu.

Tiếp đó, Trì Niệm ngửi thấy mùi xăng.

"Này." Xung quanh vọng lại tiếng người không rõ: "Cậu ở đấy làm gì thế?"

Tiếng phổ thông pha chút khẩu âm không rõ của vùng nào, giọng điệu trầm thấp, không đến mức lần đầu nghe đã thấy bắt tai cực kì, nhưng đúng thực không phải ảo giác của Trì Niệm.

Trì Niệm ngơ ngác ôm mặt, cậu không muốn để người khác phát hiện nước mắt cùng vẻ thất thố của mình. Kẽ tay cậu dang ra, chút bụi đất dính hết sạch lên mặt, sau đó Trì Niệm đột nhiên trông thấy một chiếc Jeep được "ngụy trang" thành màu quân đội.

"Có ổn không?" Ai đó ló đầu ra cửa sổ xe chỗ ghế lái.

Trì Niệm không đáp lời.

Người nọ đeo kính râm và mặt nạ chống tia tử ngoại trên cao nguyên, anh ta trầm ngâm như thể đang phân tích xem cậu là kẻ lang thang hay đã "mất hồn mất vía". Một lúc sau, anh ta dứt khoát mở cửa xe rồi nhảy xuống...

Chân rất dài, được bọc bên trong lớp quần cargo đen.

Đế đôi giày Dr Martens của anh khá nặng, lúc đi tới chỗ Trì Niệm, mỗi một bước là bỏ lại một dấu chân kiên cố. Gió so với độ trước thổi mạnh hơn, mang theo cả hơi lạnh của đêm đen sắp tới, ấy vậy mà dấu chân anh chẳng hề mất đi.

Trì Niệm còn đang ngồi xổm, mãi đến khi người ấy đi tới trước mặt cậu, kéo mặt nạ xuống.

Bờ môi mỏng mà sắc bén nở một nụ cười ấm áp, dáng người cao, mấy sợi tóc con hơi xoăn rủ trước đầu mày, đôi mắt xinh đẹp cong thành vầng trăng khuyết bên dưới gọng kính râm.

Đến tìm cậu à, thế thì có vẻ nên chào hỏi một tiếng nhỉ?

Trong lòng Trì Niệm trỗi lên cảm giác vui sướng khi được cứu, nước mắt cậu còn để lại vệt trắng ngổn ngang trên mặt, cậu đang định đứng dậy lại đột nhiên không cử động được.

... Đệt.

Ngồi xổm lâu quá chân tê mất rồi.

Trì Niệm ngẩng đầu, cậu đoán vẻ mặt cậu lúc này nhất định rất khó coi.

Nhưng tiếp đó, người ấy chẳng hề kinh ngạc vươn tay ra với cậu: "Tê chân hả? Nào, tôi kéo cậu đứng dậy."

*Chú thích:

1. Hoang mạc (戈壁): một kiểu địa hình hoang mạc mà nền đất cứng được bao phủ với cát thô và sỏi đá, thường phân bố ở Tân Cương, Thanh Hải, Cam Túc, Nội Mông Cổ và Tây Tạng. Kiểu địa hình này khác với sa mạc thông thường nha.

2. Golmud: thành phố cấp phó địa khu thuộc Châu tự trị dân tộc Mông Cổ & dân tộc Tạng Hải Tây, tỉnh Thanh Hải, Trung Quốc.

3. Hy Nhĩ (Khả Khả Tây Lý): một khu vực bị cô lập ở phía Tây Bắc Thanh Hải – Thanh Tạng, Trung Quốc