Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 582: Cầu hôn




Đêm hôm đó, tôi nhận được tin từ Tống Giai Âm là phía quân đội đã kịp thời bao vây cô nhi viện Sogo, bắt được Tô Sĩ Hạo và vợ bé của ông ta, là một người ngoại quốc. Bọn họ đã bị quân đội đưa về giam giữ và tiến hành điều tra.

Lúc nghe được tin, tôi thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng thì tôi cũng đã có thể ngủ yên giấc được rồi. Tống Vân Hải và tổ chức Sói Đói của ông ta giờ như rắn mất đầu, sớm muộn gì cũng sẽ bị bắt lại thôi. Cả mấy tổ chức buôn ma túy cũng đã bị tóm gọn, điều bất ngờ là, bọn chúng bị bắt lại đều là nhờ sự phối hợp giữa Tống Trường Tân với bên phía cảnh sát.

Giờ đã đến lúc tôi giao lại mọi việc cho bố tôi, tập trung sống cho bản thân rồi.

Sau một giấc ngủ ngon lành, tôi tỉnh dậy trong sự khoan khoái. Ngày hôm đó, tôi đưa bố tôi đến gặp vị thủ trưởng kia, bố tôi đã nhận lỗi, đồng ý cùng bọn họ tiến hành điều tra và tìm kiếm bí mật quốc gia chỗ Tô Sĩ Hạo. Về cơ bản, chỉ có bố tôi là biết nó là cái gì, và trông như thế nào. Cuối cùng, bọn họ cũng tìm thấy nó trên sợi dây chuyền mà ông ta đeo bên người. Nó là một con chip được đặt bên trong mặt dây chuyền, chứa đựng thành quả nghiên cứu khoa học của mẹ tôi với đồng nghiệp của bà.

Một tuần sau, bên trên đã có được kết quả điều tra. Theo như lời Tống Giai Âm nói, Tô Sĩ Hạo đã lập ra một giáo hội chuyên giúp ông ta rửa tiền, ngoài ra ông ta còn lập ra một đế quốc thương mại, chuyên kiếm tiền và thiết lập mối quan hệ với lãnh đạo cấp cao nước ngoài, mục đích là để bọn họ hậu thuẫn ông ta leo lên vị trí cao nhất trong quân đội Hoa Hạ. Thật là một kẻ ích kỷ tư lợi.



Bố tôi vì lập được công lớn, nên đã được khôi phục chức vụ và quay trở lại quân đội. Thế là tôi đã có thể ngẩng cao đầu khi đến gặp Tống Giang Sơn rồi!

Buổi sáng hôm sau, tôi nhờ cậu thanh niên đẹp trai chở tôi đến tiệm trang sức, chọn cho Giai Âm một chiếc nhẫn đẹp nhất, chuẩn bị cho cô ấy một bất ngờ.





Xong xuôi đâu đấy, tôi rủ cô ấy đến công viên vui chơi giải trí trong thành phố. Vì quá xinh đẹp, nên đi đến đâu cũng có người ngắm nhìn cô ấy, nhưng khi nhìn sang tôi, thì ánh mắt của bọn họ hoặc là thất vọng, hoặc là kinh ngạc. Có lẽ vì bọn họ thấy tôi không xứng với Tống Giai Âm.

Nhưng tôi sớm đã không còn bận tâm đến những điều đó, trải qua nhiều thăng trầm, nhiều trận sinh tử, tình cảm của tôi và Tống Giai Âm đã khăng khít sâu đậm, nếu cứ để ý đến vẻ bề ngoài, thì e là sẽ chẳng sống với nhau được lâu dài.

Tôi và Tống Giai Âm chơi vui vẻ đến tận tối, rồi tôi đưa cô ấy đến một nhà hàng khá sang trọng, để chuẩn bị cho màn cầu hôn, tôi đã cố ý đặt bàn trên tầng hai. Ngồi vào bàn, cô ấy phụ trách gọi món, còn tôi giở mấy tấm ảnh ra xếp ngay ngắn trên bàn. Ảnh này là tôi chụp từ máy chụp ảnh lấy ngay, ghi lại hết những hoạt động của tôi và Tống Giai Âm trong ngày hôm nay, có ảnh chúng tôi cười nói vui vẻ trên xe, ảnh chúng tôi vui vẻ ăn uống, cả ảnh chúng tôi cười đùa trên đu quay…

Tống Giai Âm gọi đồ xong, thì vừa hay tôi có điện thoại, tôi liền xin phép cô ấy vào nhà vệ sinh một lát. Chỉ có điều, tôi không vào nhà vệ sinh mà đi xuống cửa, có mấy chiếc ô tô đỗ ở đó, Tam gia, Thẩm Nặc Ngôn và Tôn Nam Bắc, cả Vệ Quốc Dân dẫn theo mấy anh em nữa đều có mặt. Phải biết là, để chuẩn bị cho ngày hôm nay, tôi đã phải điều động toàn bộ anh em của tôi bay đến thủ đô để giúp đỡ.

Tam gia vỗ vai tôi nói: “Chuẩn bị xong chưa?”

Bỗng nhiên tôi thấy hơi căng thẳng, tôi nhìn anh ấy nói: “Tôi chuẩn bị xong rồi”.

Tam gia quay ra chỗ mấy anh em nói: “Anh em đâu, lên!”

Tam gia nói xong, mấy anh em đồng thanh hô lên, rồi mỗi người cầm một bó hoa hồng xông thẳng lên tầng trên, có mấy người còn chuẩn bị sẵn máy quay để ghi hình lại khoảnh khắc đó.

Tôi từ từ đi lên sau, tối nay, tôi muốn cho cô ấy một bất ngờ lớn, đồng thời để mọi người thấy cô ấy không uổng công theo tôi. Tống Giai Âm là viên ngọc quý của tôi, tôi sẽ nâng niu trân trọng, dành tất cả những gì tốt nhất cho cô ấy.

Lên đến nơi, tôi thấy đám anh em của tôi đã đứng thẳng thắn ngay ngắn trước mặt Tống Giai Âm, đồng thanh hô vang: “Chị dâu Tống, xin hãy gả cho anh Danh của chúng em”.

Âm thanh rất lớn và đồng đều đã thu hút sự chú ý của toàn bộ nhà hàng.
Tôi cầm một bó hoa, trước ánh mắt của mọi người, đi qua đám anh em của tôi, đến trước mặt Tống Giai Âm. Cô ấy không ngờ tôi lại bày ra màn cầu hôn bất ngờ thế này, nên hơi kinh ngạc, nhưng ngay lập tức nở nụ cười hạnh phúc, nụ cười đó lấn át toàn bộ vẻ đẹp của những bông hoa kia. Tôi quỳ xuống, nắm lấy tay cô ấy nói: “Anh đã nghĩ rất nhiều nghi thức cầu hôn lãng mạn, như là bắn pháo hoa, hay là tung cánh hoa, nhưng hình như những cái đó em đều đã thấy hết rồi”.

Tống Giai Âm cười thích thú nhìn tôi, tôi nói tiếp: “Tất nhiên cách này không lãng mạn, thậm chí còn hơi cứng ngắc”.

Tống Giai Âm lắc đầu nói: “Không, em rất thích”.

Tôi chớp chớp mắt nhìn cô ấy hỏi: “Thích thật không?”

Tống Giai Âm gật đầu nói: “Thật!”

Ngay lập tức, hai trong số mấy anh em của tôi chạy ra kéo rèm cửa, bên ngoài có pháo hoa bắn lên rực rỡ cả bầu trời, rồi từ bên ngoài vọng vào một tiếng hô vang: “Chị dâu Tống, xin hãy gả cho anh Danh của chúng em!”
Nếu màn ban nãy khiến mọi người bất ngờ, thì màn này còn khiến bọn họ ngỡ ngàng. Bọn họ thi nhau chạy ra cửa sổ, nhìn ra ngoài nhà hàng, thì thấy rất nhiều nam thanh niên mặc vest đen quây xung quanh nhà hàng. Nếu không phải vì đám thanh niên này mỗi người đều cầm một bó hoa hồng, khuôn mặt rất chân thành quỳ ở đó, thì có khi các vị khách ở đây còn tưởng họ bị vây bắt ấy chứ.

Rất nhiều chị em nhìn Tống Giai Âm với con mắt ngưỡng mộ. Đó là vì bọn họ không biết thân phận của tôi và Tống Giai Âm. Chứ bọn họ mà biết, số người đến đây hôm nay còn chưa được một phần mười số thuộc hạ trong tay tôi, chắc bọn họ sẽ sợ đến tè ra quần mất.

Sau khi màn pháo hoa kết thúc, tất cả mọi người lại đổ dồn ánh mắt về phía chúng tôi. Lúc này, tôi mới trịnh trọng lấy trong túi áo ra một hộp nhẫn, đưa về phía Tống Giai Âm và hỏi: “Tống Giai Âm, Tống đại tiểu thư, em có đồng ý cả đời này làm vợ Trần Danh anh không?”
Tống Giai Âm nhìn tôi cười nói: “Em sớm đã coi mình là người của anh rồi, cho dù anh không cầu hôn em, thì anh cũng đừng hòng chạy thoát. Trần Danh, em nguyện cả đời này ở bên cạnh anh, bất luận tương lai có phong ba bão táp gì, em cũng sẽ nắm chặt tay anh không bao giờ buông. Em đồng ý”.

Tống Giai Âm vừa dứt lời, cả hội trường liền nổ một tràng pháo tay giòn giã, tôi đeo nhẫn vào tay cho cô ấy, rôi đứng dậy ôm lấy cô ấy thật chặt trong sự chúc phúc của mọi người.

Màn cầu hôn kết thúc, để cảm ơn, tôi không những thanh toán hết cho các vị khách có mặt ở đây, con gửi mỗi người một phong bao.





Tối ngày hôm đó, trước khi ra về, Tôn Nam Bắc có đưa lại cho tôi một bức thư, là của Đoàn Thanh Hồ gửi.





Để tránh Tống Giai Âm hiểu lầm, tôi đã mở ra cùng đọc với cô ấy ở trên xe. Trong thư viết: “Trần Danh, chị xin lỗi, có những chuyện tưởng chừng như có thể quên được, nhưng nó cứ đeo đẳng mãi. Chị nghe nói bố em đã may mắn sống sót trở về. Chị xin lỗi vì không thể đối diện với chuyện đó, chị sợ nếu mình còn ở đây, sẽ có ngày chị lại đến tìm ông ấy để trả thù. Trước khi đi, chị muốn nhờ em một việc, đó là mong em và Giai Âm hãy đón Tiểu Tinh Thiên về nuôi dưỡng, mặc dù chị rất không nỡ xa con bé, nhưng chị biết, để con bé ở lại với em mới là cuộc đời tốt nhất dành cho con bé. Cuối cùng, chị xin gửi lời chúc phúc tới em và Tống Giai Âm, chúc hai người trăm năm hạnh phúc, bạc đầu giai lão”.


Tôi thở dài, vậy là điều tôi lo sợ cũng đã xảy ra, để trốn tránh ý muốn trả thù bố tôi, Đoàn Thanh Hồ đã chọn cách ra đi. Tống Giai Âm nhìn vẻ mặt buồn bã của tôi, cô ấy hỏi: “Anh định thế nào?”





Tôi trầm tư một lúc rồi nói: “Anh sẽ tôn trọng quyết định của chị ấy”.