Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 400: Một món quà lớn




Nghe thấy tôi nói muốn một phần di chúc, Trần Thiên trầm ngâm một lúc, có thể là biết sát khí của tôi đã dâng lên, lạnh lùng hỏi: “Mày muốn tao viết cái gì? Giao lại toàn bộ tài sản nhà họ Trần cho mày à?”

“Không, tôi muốn ông lấy danh nghĩa là bố nuôi của Thẩm Nặc Ngôn, giao lại hơn một nửa tài sản và sản nghiệp của ông cho anh ta, còn ông muốn cho con gái ông bao nhiêu đó là việc của ông”. Tôi cười lạnh nói.

Trần Thiên nghiến răng nghiến lợi nói: “Coi như mày giỏi, nhưng tao không hiểu tại sao mày lại muốn giúp Thẩm Nặc Ngôn như vậy? Thật sự chỉ là để lợi dụng cậu ta đối phó với Trần Danh thôi sao?”

“Không được sao?”. Tôi bình thản đáp: “Tạm thời tôi giao cho anh ta, đợi lợi dụng xong rồi, tự khắc sẽ đòi về”.

Nói xong tôi bật cười kiêu ngạo.

Trầm Thiên trầm ngâm im lặng, không biết đang suy tính điều gì, tôi cũng không vội, kiên nhẫn chờ ông ta trả lời, dù sao con gái bảo bối của ông ta cũng ở trong tay tôi, tôi không sợ ông ta không tới. Quả nhiên, cân nhắc chừng nửa phút, Trần Thiên nói: “Nửa tiếng nữa, tao sẽ mang di chúc đến gặp mày, nhưng mày phải đảm bảo là không động đến một sợi tóc của con gái tao, nếu không…”



Tôi đồng ý, Trần Thiên cúp máy, thế là tôi vừa uống rượu vừa chờ ông ta, trong đầu đang ra sức nghĩ cách hoàn thiện kế hoạch, tính xem còn chỗ nào sơ hở nữa không. Cứ như vậy, 30 phút trôi qua, bên ngoài vang lên tiếng bước chân, tôi hé cửa, nhìn thấy Trần Thiên cầm một tập tài liệu, mặt hầm hầm đi lên cầu thang, tôi mau chóng nhìn ra bên ngoài quán ăn, chỉ thấy có mấy vị khách bình thường bước vào.

Ông ta tới cửa, tôi vội vàng lao ra cửa sổ, thấy trên phố lác đác mấy người, trông không có điều gì khác thường. Có những lúc, bề ngoài càng yên tĩnh càng bình thường, thì lại càng có ám khí ẩn giấu bên trong, tôi khoét một cái lỗ trên rèm cửa sổ, nhân tiện quan sát tình hình bên ngoài, sau đó mới quay lại chỗ cửa.

Phía bên ngoài nhanh chóng vang lên tiếng gõ cửa, Trần Thiên bước vào, giây phút ông ta mở cửa, tôi nhanh như chớp kéo ông ta vào trong, một tay nắm chặt lấy tay ông ta, bẻ ra đằng sau lưng rồi áp ông ta vào tường, tay còn lại lấy miếng vải nhét vào miệng ông ta. Sau đó tôi kéo lấy một cái ghế, dùng dây thừng đã chuẩn bị sẵn trói ông ta vào ghế.





Chắc là không ngờ vừa vào đã bị tôi ra tay, Trần Thiên mặt lạnh ngắt trợn mắt nhìn tôi, trong ánh mắt tràn đầy sự oán hận.

Tôi cũng không thèm nhìn ông ta, trực tiếp lấy tập tài liệu ra kiểm tra. Cuối cùng, tôi cũng tìm thấy di chúc trong đó. Nhưng ngoài ra, tôi còn tìm được một máy nghe lén, một máy ghi âm. Sau khi dùng chân dẫm nát máy nghe lén và máy ghi âm, tôi lại lục soát người Trần Thiên, định tắt điện thoại của ông ta đi, kết quả là lại tìm được một máy nghe lén nữa.

Tục ngữ có câu, thỏ khôn đào ba hang, người khôn tính ba nước, con người xảo quyệt như Trần Thiên, tám trên mười phần đoán được tôi có phòng bị, cho nên đã chuẩn bị ba cái thứ này, người bình thường tìm thấy một cái có thể sẽ lơ là, không tìm nữa, người thận trọng tìm thấy cái thứ hai có lẽ cũng sẽ không tìm nữa, nhưng tôi thì không, tôi là con quỷ đẻ ra ba cái trò này mà, tôi sẽ không cho ông ta có cơ hội đâm tôi nhát nào đâu.

Sau khi hủy đi tất cả những thứ có thể ghi lại ‘chứng cứ phạm tội’ của tôi, tôi mới xem đến bản di chúc. Trên đó viết giống hệt như những gì tôi yêu cầu. Tôi có hơi lo lắng, không biết bản di chúc này có hiệu lực pháp lý không, liền dùng điện thoại của Dương Viễn Hàng chụp lại, gửi cho Dương Chấn, nhờ Dương Chấn giúp tôi.

Gửi ảnh xong, tôi cất điện thoại đi, nói với Trần Thiên: “Tôi muốn hỏi một câu, ông Vệ có phải do ông sai người hại chết không?”

Trước đây mặc dù giữa tôi và ông Vệ chỉ là quan hệ mua bán bình thường, nhưng ấn tượng của tôi về ông ấy và Vệ Sảng đều rất tốt, hơn nữa vào lúc tôi chưa có tiền đồ gì ông ấy vẫn cam tâm tình nguyện mạo hiểm vì tôi, giúp tôi phò tá Trần Thiên, tôi vẫn luôn ghi nhớ ân tình này. Nếu như ông Vệ là bị Trần Thiên hại chết, tôi cũng khó thoát tội, còn thấy rất hổ thẹn với nhà họ Vệ.
Trần Thiên gật đầu, trong mắt đầy vẻ nghi hoặc, tôi nghĩ ông ta nhất định rất hiếu kỳ, tại sao tôi lại quan tâm đến sự sống chết của ông Vệ.

Có được câu trả lời chắc chắn, tôi cũng không còn tâm trạng huyên thuyên với ông ta nữa, mặc kệ ông ta giãy dụa, tôi cứ ngồi đó chờ tin tức của Dương Chấn.

Có thể là do thấy tôi không để ý gì đến ông ta, nên Trần Thiên hơi hoang mang, ra sức gào thét, nhưng miệng ông ta đã bị bịt rồi, có gào thế nào cũng vô dụng. Đúng vào lúc này, bên ngoài vang lên một tiếng gọi rất lớn.

“Thêm một phần rau trộn thịt bò”.

Nghe thấy ám hiệu này, tôi hơi giật mình, nghĩ bụng người của Trần Thiên đến cũng nhanh thật. Suy nghĩ một hồi tôi đã hiểu, thiết nghĩ Trần Thiên chẳng khác gì tôi, muốn dùng cách đánh nhanh để đối phó với tôi. Người bình thường khi đàm phán, thường sẽ nói rất nhiều, chắc ông ta cho rằng tôi cũng như vậy, nên định nhân lúc tôi vòng vo tam quốc, cho người đến, thừa cơ tôi không có sự phòng bị, nghĩ cách khống chế tôi.
Lúc này, điện thoại tôi đổ chuông, Dương Chấn nói với tôi, bản di chúc này có hiệu lực pháp lý.

Tôi không chậm trễ, vừa cởi bỏ áo khoác vừa nói với Trần Thiên: “Có biết vì sao tôi từ đầu không hề có ý định nhiều lời với ông không? Vì những người lắm mồm thường chết sớm”.

Trần Thiên nhìn thấy bên trong áo khoác của tôi là bộ đồ nhân viên phục vụ, có lẽ đoán được tôi định làm gì, ánh mắt tràn ngập sự kinh hãi. Tôi đập vỡ một cái bát, rồi đặt một quả lựu đạn dưới chân ông ta, rút chốt, rồi cẩn thận lấy mảnh vỡ che đi. Khi người của Trần Thiên vào, nhìn thấy chủ nhân của mình bị trói, việc trước hết chính là cứu ông ta, lúc này trong lòng nóng vội, nhìn thấy chướng ngại vật, phản ứng đầu tiên sẽ là lấy chân đạp ra, mà một khi bọn họ đạp phải, chắc chắn sẽ khiến lựu đạn phát nổ.
Lựu đạn Bảo Văn cho tôi toàn là loại tốt nhất, mặc dù sức công kích không xa lắm, nhưng ở trong phạm vi 20 mét, chắc là không sống nổi. Cho nên một quả lựu đạn trong phòng, với một quả ngoài bãi cỏ là đủ để Trần Thiên và lũ chó săn của ông ta chết không toàn thây.

Xong xuôi đâu đấy, tôi nhìn lại Trần Thiên đang mặt mày hoảng hốt, ánh mắt ông ta nhìn tôi lúc này ẩn chứa sự khẩn cầu, tôi biết ông ta sợ chết, đặc biệt là khi phát hiện bản thân vốn dĩ không có cách nào thương lượng với tên tử thần như tôi, đến cả một cơ hội xin tha mạng cũng không có, ông ta càng sợ hãi.

Tôi cười khẩy với ông ta, dùng dao găm chém cho ông ta ngất đi. Lúc này, tôi phát hiện phía sau cửa sổ đã có người xông vào, tôi không chần chừ, đeo khẩu trang, bưng cái khay đã bị tôi ăn hết sạch đi ra ngoài.
Tôi mở cửa, bình tĩnh bê cái khay đi ra. Đợi những người kia vào trong phòng, tôi lao nhanh ra ngoài, đồng thời hô lớn: “Gϊếŧ người! Chạy mau!”

Có lẽ do trận xả súng trên núi Linh Ẩn vẫn còn khiến những người ở Hàng Châu bị ám ảnh, cho nên tôi mới hô một tiếng, người trong quán ăn đều sợ hãi chạy bạt mạng. Cũng chính vào lúc này, trong phòng phát ra một tiếng ‘ầm’, cả căn phòng bị nổ tung rồi sụp đổ, tôi hòa vào dòng người rời khỏi chốn thị phi này, không buồn ngoái đầu lại nhìn. Bởi vì tôi rất chắc chắn Trần Thiên sẽ chết, ông ta ở trung tâm của vụ nổ, còn bị tôi trói, không có cách nào chạy được, còn những người khác không chết cũng tàn tật, không có gì phải sợ.

Vụ nhà hàng Như Ý bị nổ nhanh chóng lan truyền, tôi biết chả mấy sẽ có cảnh sát truy bắt người khắp Hàng Châu, tôi vứt hết điện thoại của Dương Viễn Hàng và Trần Như Ngọc xuống một con sông, phá hủy thẻ sim, rồi tới một bốt điện thoại công cộng gọi điện cho Đoàn Thanh Hồ.
Đoàn Thanh Hồ nhanh chóng bắt máy, lần này, chị ấy không hề do dự mà gọi thẳng tên của tôi.

Tôi hơi bất ngờ, bình thản nói: “Tôi tặng cho mọi người một món quà, gần công viên Thế Kỷ có một tòa soạn báo, tôi sẽ để món quà này ở đó, cô qua lấy nhé”.

Tôi nói rồi vội vàng cúp máy, sau đó đưa bản di chúc cho ông chủ tòa soạn báo, còn đưa cả phí lưu giữ. Nói xong, tồi nhìn xung quanh, ánh mắt dừng lại ở phía một người ăn xin khoảng hơn 50 tuổi. Tôi tiến về phía ấy, hỏi người ăn mày có muốn đổi quần áo với tôi không.

Người ăn mày đó thấy tôi ăn mặc tinh tươm, vui mừng khôn xiết, nói được. Chúng tôi tìm một nhà vệ sinh công cộng, sau khi đổi quần áo xong, tôi lại đưa cho ông ấy mấy trăm đồng, bảo ông ấy đi khỏi công viên, ông ấy cầm lấy tiền, vui vẻ rời đi. Tôi lấy tờ báo mua ở tòa soạn, gấp thành cái mũ đội lên đầu, mục đích là để che đi kiểu tóc của mình. Tôi rất ít tóc, gần như là trọc, quả đầu đó thật sự quá bắt mắt.
Cải trang xong, tôi từ từ đi đến một thùng rác cách tòa soạn không xa, ném cái túi vào, rồi nấp dưới một cái cây lớn, lén lút quan sát tòa soạn từ phía xa.

Chả mấy chốc có một người phụ nữ mặc áo khóa gió màu xanh sẫm xuất hiện ở cổng công viên, người phụ nữ này đội mũ tròn, đeo kính đen và khẩu trang, mặc dù cải trang từ trên xuống dưới, nhưng tôi vẫn nhận ra, người đó chính là Đoàn Thanh Hồ.

Đoàn Thanh Hồ không đến một mình, đằng sau chị ấy còn một người nữa, chính là Thẩm Nặc Ngôn đang bị thương. Tôi không ngờ Thẩm Nặc Ngôn đã về rồi, bởi vì trong mắt tôi, anh ấy đáng ra phải tĩnh dưỡng cho tốt mới phải. Thế mà anh ấy lại đích thân đến đây, lẽ nào là muốn tìm tôi sao?

Tôi nhanh chóng biết được những gì mình đoán là đúng, bởi vì hai người bọn họ sau khi đi vào, cứ nhìn ngó xung quanh, tôi lo lắng cúi đầu, quay lưng lại phía bọn họ, lấy một cành cây ra vẻ lục thùng rác một cách rất nghiêm túc.
Hai người đến tòa soạn báo cách đó không xa, tôi nghe chị ấy hỏi ông chủ có ai gửi đồ như thế này ở đây không, chị ấy đến lấy, ông chủ đối chiếu số hiệu với chị ấy xong, liền đưa đồ cho chị ấy. Tôi lén lút quay đầu ra nhìn, nghe thấy Thẩm Nặc Ngôn nôn nóng hỏi ông chủ tôi đã đi đâu, ông ấy nói tôi rời khỏi công viên rồi. Câu này không phải là tôi bảo ông ấy nói, mà là ông ấy nhìn người ăn mày mặc quần áo của tôi, chắc không rõ là ai, nên tưởng tôi đi rồi.

Lúc này Đoàn Thanh Hồ đã mở văn kiện ra, nhìn thấy thứ bên trong, chị ấy sầm mặt nói: “Không, anh ta chưa đi đâu, một thứ quan trọng như thế này, cho dù anh ta có để ở trong tòa soạn báo cũng không dám đi, với tính cách thận trọng của anh ta, không tận mắt thấy tôi nhận được đồ, chắc chắn sẽ không đi đâu cả”.


“Ý của chị là anh ta vẫn còn ở đây?”, Thẩm Nặc Ngôn trầm giọng nói: “Vậy để em đi tìm anh ta, em nhất định phải hỏi xem rốt cuộc anh ta là ai, có phải có quen biết chúng ta không”.





Nghe Thẩm Nặc Ngôn nói vật, tôi hơi lo sợ, thầm nghĩ quả nhiên đã bại lộ, chỉ là e rằng bọn họ không đoán được tôi là ai, dù gì thì đáp án này cũng khiến người ta thật khó để ngờ.





Thẩm Nặc Ngôn và Đoàn Thanh Hồ quyết định chia nhau ra hành động, tôi quay người lại, không nhìn bọn họ nữa, bọn họ cũng không để ý đến tôi, chả mấy đã đi sâu vào trong công viên.





Tôi nhìn Đoàn Thanh Hồ dần dần khuất bóng, từ từ nhắm mắt lại, trong lòng nói lời tạm biệt.