Tôi nói với Dương Viễn Hàng tôi không cần tiền, tôi cần mạng sống của một người, nhưng không phải mạng của hắn.
Dương Viễn Hàng là một người rất thông minh, hắn nhanh chóng phản ứng lại hỏi: "Người anh em này, có phải cần tôi giúp gì không? Anh yên tâm, chỉ cần không tổn hại đến tính mạng, tôi có thể giúp đỡ anh, nhất định dốc hết sức giúp anh".
Tôi lạnh lùng nói: "Tốt nhất anh đừng có giở trò, nếu không, cho dù giờ anh có hét to cỡ nào, hay là lái xe cách xa cả trăm mét, thì tôi cũng có thể bắn vỡ bình xăng của anh, khiến anh chết không toàn thây, đừng có thách thức sự nhẫn nại của một sát thủ".
Nghe thấy tôi là sát thủ, Dương Viễn Hàng ôm chặt lấy vô lăng, tôi biết, vừa nãy chắn chắn là hắn định lừa tôi, sau đó muốn nhân cơ hội thoát khỏi sự khống chế của tôi, nhưng hình như bị tôi dọa cho không còn suy nghĩ đấy nữa rồi, dù sao người như hắn vẫn là sợ chết nhất.
Tôi rút lại con dao nhỏ, ấn nút mở khóa, rồi mở cửa ghế sau ngồi vào, nói: "Lái xe đi".
Nói xong, tôi lấy khẩu súng lục ra nghịch chơi, hắn vừa nhìn thấy súng đột nhiên bị dọa cho hai tay run rẩy, tôi nói: "Yên tâm, tôi là một sát thủ có danh dự".
Dương Viễn Hàng gật đầu, lập tức khởi động xe, giọng nói run run hỏi tôi muốn đi đâu? Tôi nói đến nhà hắn. Hắn ta lập tức vô cùng căng thẳng, tôi bảo hắn đừng sợ, nói đến nhà hắn ta, người đông thế mạnh, lẽ nào lại sợ một mình tôi sao? Hắn cười khổ một tiếng, không dám phản đối, chỉ đành im lặng lái xe đi.
Tôi hỏi: "Anh tên là Dương Viễn Hàng à?"
Dương Viễn Hàng gật đầu, nói phải. Tôi híp mắt nói: "Nếu như bố anh biết chuyện hôm qua có liên quan đến tên rác rưởi Trần Thiên, vậy thì nhà anh ở Hàng Châu chắc cũng không phải đơn giản, có lẽ là nắm rõ Hàng Châu như lòng bàn tay chứ?"
Thấy Dương Viễn Hàng gật đầu, tôi tiếp tục nói; "Theo như tôi biết, Hàng châu vốn dĩ có bốn gia tộc lớn, gia tộc đầu tiên là nhà họ Hàn, thứ hai là nhà họ Nhan, thứ ba là nhà họ Quách, thứ tư là nhà họ Vệ, nhà họ Nhan đã bị người con rể là Trần Thiên lật đổ, đổi thành nhà họ Trần, tất cả chuyện này đều là được nhà họ Vệ và Trần Danh ở Nam Kinh giúp đỡ, vì vậy mà nhà họ Trần và nhà họ Vệ mới cùng đứng trên một chiến tuyến, nhưng mặc dù là thế, Trần Thiên cũng không thể nào trở thành chủ doanh nghiệp lớn nhất ở Hàng Châu, càng không thể có được sự chí tôn trong thế giới ngầm, bởi vì nhà họ Hàn mới là người thống trị thế giới ngầm, vậy trong đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Nghe tôi nói vậy, Dương Viễn Hàng kinh ngạc lén nhìn tôi qua gương chiếu hậu, hỏi: "Anh rốt cuộc là ai? Tại sao lại nắm rõ nội tình bên trong của Hàng Châu chúng tôi như vậy?”
Tôi lạnh nhạt nhìn hắn, nói: “Là tôi đang hỏi anh hay anh đang hỏi tôi đây?”
Dương Viễn Hàng không dám hỏi thêm nữa, hắn nghĩ ngợi một lát rồi nói: "Chuyện Trần Thiên có được nhà họ Nhan dường như anh còn biết rõ hơn tôi, tôi không nói đến nữa, trực tiếp nói luôn từ sau khi ông ta có được nhà họ Nhan nhé. Sau khi Trần Thiên có được nhà họ Nhan, liền liên thủ cùng nhà họ Vệ và nhà họ Đặng chặt đứt quan hệ với nhà họ Hàn. Anh cũng biết, gia tộc lớn như nhà họ Hàn thực ra để tìm ra được điểm sơ hở cũng không phải quá khó, chỉ là sản nghiệp của nhà họ quá lớn, cho dù có biết cũng chẳng làm gì được họ. Nhưng Trần Thiên lại như được thần thánh trợ giúp, thật sự tìm được người đến để giúp lật đổ nhà họ Hàn".
"Sau khi nhà họ Hàn sụp đổ, vốn dĩ là nên chia cho cả ba gia tộc, nhưng Trần Thiên lại câu kết với nhà họ Vệ để đánh nhà họ Quách trở tay không kịp, may mà nhà họ Quách đã có tư tưởng chuẩn bị trước, nên mới không bị hai nhà kia nuốt trọn, nhưng cũng tổn hại không ít, nhà họ Trần và nhà họ Vệ trở thành hai kẻ thắng lợi lớn nhất. Tuy nhiên không ai ngờ được, không bao lâu sau, gia chủ của nhà họ Vệ và con trai đang trên đường đến Nam Kinh thăm Trần Danh thì đã xảy ra tai nạn xe thảm khốc, ông ấy và hai người con trai đều cùng mất mạng".
Nghe đến đây, tôi không khỏi chấn động, nghĩ đến ông Vệ hòa nhã dễ gần, tôi cảm thấy vô cùng phẫn nộ, bởi vì tôi biết, vụ tai nạn xe này quá kỳ lạ!
Dương Viễn Hàng quan sát sắc mặt của tôi, cẩn thận nói: "Mặc dù không có chứng cứ, nhưng không ít người cho rằng Trần Thiên vì muốn nhanh chóng mở rộng thế lực, nên mới đặc biệt sắp xếp vụ "tai nạn" trên đường này, còn sau khi ông Vệ và con trai của ông ấy chết, mấy người phụ nữ và con cháu trong nhà bắt đầu xảy ra trận chiến tranh giành quyền lợi, ầm ĩ vô cùng khó coi, sau đó Trần Thiên đứng ra chủ trì đại cục, phân phát tài sản của ông Vệ, ai dám không nể mặt Trần Thiên chứ? Chuyện này cuối cùng được giải quyết như vậy. Sau này, tôi nghe bố tôi nói, đa số người nhà họ Vệ đều đem công ty trực thuộc của mình bán lại cho Trần thiên, chỉ còn Vệ Sảng là vẫn khổ sở kiên trì, nhưng ai mà chẳng biết nhà họ Vệ như vậy là chấm dứt rồi, Hàng Châu không còn cái gọi là bốn gia tộc lớn nữa, Hàng Châu chỉ còn lại duy nhất một mình Trần Thiên".
Mặc dù sớm đã đoán ra được nội tình, nhưng sau khi nghe xong những chuyện này, tôi vẫn có cảm giác nguội lạnh. Không ngờ Trần Thiên sau lưng lại làm nhiều chuyện như vậy, phải biết là ba gia tộc lớn kia đều là những gia tộc đã đứng sừng sững hàng trăm năm nay rồi, chỗ dựa của họ có thể nói là rất lớn mạnh, muốn lật đổ những người này, e là phải có chỗ dựa lớn hơn mới được. Lúc này tôi không khỏi nghĩ đến một khả năng, đó chính là liệu có phải người đứng sau Trần Danh giả cũng giúp đỡ Trần Thiên không?
Nghĩ đến đây, tôi hỏi: "Trần Thiên có gì mà lợi hại như vậy? Ông ta dựa vào cái gì để có thể đối đầu với ba gia tộc lớn chứ?"
Dương Viễn Hàng nói: "Chúng tôi cũng rất tò mò, tôi nghe bố tôi nói sau lưng Trần Thiên có một người giúp đỡ ông ta, chỉ là cụ thể là ai thì chúng tôi không rõ, nhưng tôi đã từng nghe bố tôi nói, đối phương có lẽ không phải đang giúp Trần Thiên, lời này nghe kỳ lạ quá, tôi cũng không hiểu".
Một lời nói vô tình của hắn lại khiến tôi biết mình đã đoán đúng rồi, tôi đoán là người đứng sau lưng Trần Danh giả đang giúp Trần Thiên, bọn chúng muốn lợi dụng Trần Thiên để thống nhất thế lực tại Hàng Châu, đợi Trần Thiên thành công rồi sẽ mượn tay tôi để gϊếŧ ông ta, khiến Trần Danh giả thuận lợi nghiễm nhiên tiếp nhận thế lực ở Hàng Châu, như vậy, bọn chúng đã đạt được mục đích của mình, còn Trần Danh giả cũng có thể tiếp tục duy trì hình tượng "to lớn" của hắn, mấy người Tam gia cũng sẽ không vì thế mà nghi ngờ hắn không phải tôi.
Nếu là như vậy thì Trần Thiên cũng thật đáng thương, bị người ta biến thành một quân cờ tùy ý sắp đặt, nhưng vẫn nghĩ mình là số một thiên hạ, ngang tàn vô cùng.
Có điều tôi không hề thấy thông cảm một chút nào với tên rác rưởi này, ông ta có ngày hôm nay đều là do tự ông ta chuốc lấy, là du͙© vọиɠ khiến ông ta mờ mắt, đánh mất đi bản thân mình, đẩy chính mình vào ngõ cụt. Chỉ là tôi đột nhiên có chút bất an, nếu như người sau lưng Trần Danh giả đã ra tay rồi thì việc bọn chúng muốn lấy mạng của Trần thiên không phải rất đơn giản sao? Tại sao bọn chúng lại muốn tôi đối phó với Trần Thiên? Thật sự chỉ đơn giản là vì muốn hành hạ tôi, khiến tôi đích thân giúp kẻ thù của mình lót đường để đẩy anh em của tôi vào chỗ chết hay sao?
Bọn chúng liệu có còn mục đích đen tối nào khác nữa hay không?
Đang suy nghĩ thì Dương Viễn Hàng cẩn thận hỏi: "Vị đại ca này, anh vừa nãy nói muốn lấy mạng một người, dám hỏi anh muốn lấy mạng của ai vậy?"
Tôi không trả lời hắn, mà hỏi ngược lại: "Bố anh là ai? Có địa vị gì ở Hàng Châu? Tại sao ông ấy lại biết nhiều tin tức như vậy?"
Dương Viễn Hàng không trả lời, trên mặt lộ ra vẻ khó nói, tôi trầm giọng hỏi: "Không muốn nói sao?"
Dương Viễn Hàng vội vã lắc đầu nói: "Không, không phải… Chỉ là không biết tôi có thể to gan hỏi một câu, nếu anh không biết bố tôi là ai, chứng tỏ mục tiêu của anh không phải ông ấy đúng không?"
Tôi thầm nghĩ đúng là có chút thông minh, tôi gật đầu, hắn mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Bố tôi là phó chủ tịch của Hàng Châu, cho nên mới biết được những nội tình bên trong này".
Hóa ra là vậy.
Tôi lạnh lùng cười nói: "E là không phải biết chút ít đơn giản như vậy chứ?"
Nếu như đã là phó chủ tịch, bên trên có ai đang giúp Trần Thiên e là ông ta cũng hoàn toàn không biết rõ, nhưng ông ta nhất định có biết chút ít, tôi nhất định phải gặp người này! Bởi vì từ miệng ông ta có lẽ tôi có thể tìm được người có liên quan tới Tống Vân Hải!
Tôi thản nhiên nói: "Nhà anh ở đâu?"
Dương Viễn Hàng nói: "Sắp đến rồi, ở con đường phía trước rẽ vào là tới".
Tôi đột nhiên dùng súng dí sát vào sau gáy Dương Viễn Hàng, hắn ta khϊếp sợ thất sắc, vội nói: "Đại ca, không phải anh đã nói sẽ không làm hại tôi sao?"
Tôi dửng dưng nói: "Yên tâm, tôi không nổ súng thì sẽ không thể làm hại anh, nhưng nếu như anh không nghe lời thì tôi không thể đảm bảo được tay tôi liệu có không cẩn thận mà "nổ súng" không đâu".
"Tôi nghe, nhất định nghe anh". Ánh mắt của Dương Viễn Hàng đảo quanh, thông minh nói: "Anh yên tâm, tôi chắc chắn không phục kích anh ở nhà tôi, tôi bảo đảm anh có thể gặp được bố tôi".
Tôi thấy Dương Viễn Hàng cũng giống một người thông minh, nên thu súng lại không nói nữa.
Dương Viễn Hàng nhanh chóng đưa tôi vào nhà hắn, lúc này bố hắn không có ở nhà, chỉ có một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, người phụ nữ vừa nhìn thấy hắn liền hai tay khoanh trước ngực, khiêu khích châm chọc nói: "Ồ, đại thiếu gia của chúng ta đã về rồi sao? Sao thế, hôm nay không ra ngoài lêu lổng nữa à?"
Dương Viễn Hàng trừng mắt nhìn cô ta một cái, rồi dẫn tôi đi lên lầu, vừa lên lầu tôi nghe thấy hắn ta tức giận chửi một câu "hồ ly tinh", sau đó đưa tôi tới thư phòng của bố hắn, gọi điện cho ông ta, nói mình có chuyện phiền phức cần tìm, bảo ông ta nhanh trở về. Có thể giọng điệu của hắn ta khá cấp bách nên bố hắn nói sẽ lập tức về.
Bố của Dương Viễn Hàng nhanh chóng trở về, vừa vào đến phòng làm việc, nhìn thấy một người lạ là tôi, đầu tiên là sững sờ, sau đó không vui nói với Dương Viễn Hàng: "Viễn Hàng, con có bạn đến thì đưa đến phòng con chơi là được, sao lại đưa tới phòng làm việc của bố?"
Dương Viễn Hàng không nói gì, kiêng dè nhìn tôi một cái, tôi vẫy tay với hắn, hắn nhanh chóng đi đến trước mặt tôi, tôi ghé vào tai hắn ta nói nhỏ: "Tôi biết anh sợ tôi làm hại bố anh, anh giúp tôi một chuyện, tôi tuyệt đối sẽ không động đến một cọng lông của hai bố con anh".
"Chuyện gì, anh nói đi". Dương Viễn Hàng cẩn thận hỏi.
Tôi nói: "Giúp tôi nghĩ cách lừa Trần Như Ngọc xuất hiện".
Dương Viễn Hàng kinh ngạc nhìn tôi, ánh mắt nhìn tôi lập tức thay đổi, tôi nghĩ hắn ta đã đoán ra được mục tiêu của tôi là ai rồi, hắn vội gật đầu rồi rời đi.
Khi Dương Viễn Hàng đi, bố hắn gọi, hắn cũng không dừng lại, ông ta nhìn ra được sự bất thường, hỏi tôi: "Cậu là ai? Cậu bảo con trai tôi đi làm gì vậy?"
Tôi rút súng ra, dí sát vào đầu ông ta, thản nhiên nói: "Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có thể lấy mạng của ông".
Sắc mặt Dương Chấn lập tức thay đổi, nhưng điều khác với Dương Viễn Hàng là mặc dù ông ta có chút sợ hãi, nhưng rất nhanh có thể trấn tĩnh lại, nhìn tôi nói: "Gϊếŧ tôi rồi cậu cũng không thể sống được".
Tôi lạnh lùng nói: "Nhưng hôm qua trên núi có nhiều người truy sát tôi như vậy, mà tôi vẫn sống đấy. Ông thấy đấy, Trần Thiên không lấy được mạng của tôi, Trần Danh cũng không lấy được mạng của tôi, vậy ông có thể lấy mạng của tôi được sao?"
Vừa nghe vậy, Dương Chấn đột nhiên vô cùng khϊếp sợ, nhìn tôi nói: "Cậu... hôm qua đã tham dự vào cuộc đấu ác liệt đó sao?"
Tôi cười lạnh không nói gì.
Ông ta nhíu mày, quan sát tôi một lượt, hỏi: "Nói đi, cậu tìm tôi có việc gì?"
Tôi lạnh lùng nói: "Cũng không có việc gì, chỉ là có một chút chuyện muốn hỏi ông thôi".
"Chuyện gì?"
"Người lật đổ cả ba nhà họ Hàn, Vệ, Quách rốt cuộc là ai? Đừng nói là Trần Thiên, tôi không tin, ông cũng không tin".
Sắc mặt của Dương Chấn trong nháy mắt đã thay đổi, ông ta ngạc nhiên, hơi nghi ngờ nhìn tôi, không trả lời câu hỏi của tôi mà cảnh giác hỏi: "Cậu rốt cuộc là ai?"
Tôi cười nói: "Tôi đã nói rồi, tôi là ai không quan trọng, điều quan trọng là tôi có thể lấy mạng của ông!"
Tôi lại lặp lại lời nói ban nãy của mình, vốn cho rằng có thể uy hϊếp được Dương Chấn, nhưng ai ngờ ông ta lại lắc đầu, nói: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì".
Nghe được đáp án này, tôi không hề ngạc nhiên, tôi đi lên phía trước, dùng súng dí sát vào đầu ông ta, ông ta sợ hãi nhìn tôi, sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn cắn răng kiên trì, nói: "Tôi thật sự không biết cậu đang nói gì, hơn nữa có rất nhiều người đều cho rằng thật sự là Trần Thiên đã lật đổ cả ba gia tộc lớn kia".
"Đừng thách thức sự kiên nhẫn của tôi". Tôi lạnh lùng nói.
Có lẽ là thấy tôi không dễ đánh lừa, Dương Chấn cắn răng, mặt trầm như nước nói: "Cậu gϊếŧ tôi đi".